Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 600
“Khả hãn, tất cả là tại đám người Trung Nguyên, chúng quá vô sỉ, bội tín bạc nghĩa, bày trò sau lưng, nghe nói trận chiến này là kế hoạch của gã Đa Đoạt, chính hắn ta…”
“Đa Đoạt…ta phải giết ngươi, bất luận trả giá thế nào, ta cũng sẽ giết ngươi…”
Trong đêm tối, một đội nhân mã âm thầm tẩu thoát khỏi chiến trường, thẳng tiến về nam hải, từ đó, hai cường quốc lớn mạnh nhất đại lục Tây Âu hoàn toàn bị xóa sổ.
Tam quân loạn chiến, các bên ngang tài ngang sức, cũng phải đến lúc đuối dần, ba mươi vạn quân La Sát chống chọi với năm mươi vạn quân Hoa Lạt Tử Mô, đã tổn thất hơn hai mươi vạn.
“Lý tướng quân, La Sát e là không kiên trì được bao lâu nữa, có cần hỗ trợ không?”
Lý Thành trầm mặc một lúc rồi nói: “Đợi thêm chút nữa, người La Sát không thể chết trong tay chúng ta, cho đại quân chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai thu dọn chiến trường”.
“Vâng…”
Vô số Hắc Kỳ quân đã tới gần chiến trường, nhưng không hề tấn công, mà chỉ đứng yên chờ lệnh.
Buổi trưa hôm sau, khi La Sát sắp bại trận và bị bao vây, cuối cùng cũng có lệnh rút lui…
“Lý tướng quân có lệnh…tộc La Sát lập tức rút khỏi chiến trường…”
“Lý tướng quân có lệnh…tộc La Sát lập tức rút khỏi chiến trường…”
“Người Trung Nguyên tới rồi…”
“Cuối cùng cũng tới, các huynh đệ làm tốt lắm…”
Vài vạn binh sĩ La Sát còn sống sót nhanh chóng lui khỏi chiến trường, khi Hoa Lạt Tử Mô tưởng rằng trận chiến đã kết thúc, đột nhiên phát hiện từng tốp quân đội như sứ giả địa ngục xuất hiện.
“Tiến lên…”
“Bộp…bộp…bộp…”
Từng nhóm binh sĩ chỉnh tề cứ thế tiến lên từ bốn phía, không đến năm mươi vạn nhân mã Hoa Lạt Tử Mô và Khoa Nhĩ Mạn còn lại bị dồn vào một chỗ.
“Bộp…bộp…bộp…”
Dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, chiến giáp đen tuyền và mặt nạ binh sĩ Hắc Kỳ quân thêm phần chói mắt, tựa như sát thần giáng thế.
“Lý tướng quân, đã bao vây toàn bộ chiến trường, có cần thông báo Khoa Nhĩ Mạn rút lui không?”
Lý Thành nhìn thư của Đa Đoạt, im lặng rồi nói.
“Không cần…giết…”
“Vậy người Khoa Nhĩ Mạn thì sao…”
“Giết hết…”
“Rõ…”
Bốn trăm chiếc khinh khí cầu phát động cuộc chiến đầu tiên, khi những khinh khí cầu màu đen lần nữa che lấp bầu trời, quân đội Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tử Mô hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại.
“Tự do đánh bom…tấn công…”
“Viu…viu…viu…”
“Đùng…đoàng…đoàng…”
Vô số pháo đạn được thả xuống, hai bên hoàn toàn không cách nào né tránh, khắp nơi đều là địch, là bom đạn, cơ hội rút lui cũng không có…
Đại trướng Khoa Nhĩ Mạn.
Hốt Giác không tin vào mắt mình, ông ta đã nhận ra, trận chiến này từ lúc bắt đầu đã là một ván cờ, đất nước của mình và Hoa Lạt Tử Mô chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác, mà mục đích của Trung Nguyên, chính là tiêu diệt cả hai.
“Vương gia, khinh khí cầu người Trung Nguyên thả bom khắp nơi, chúng ta cũng bị ảnh hưởng, rốt cuộc là sao? Ngài phải mau bảo chúng ngừng đánh bom”.
Hốt Giác cười khổ: “Còn có thể là sao? Những kẻ Trung Nguyên phản bên này bán bên kia, đúng là vô sỉ cùng cực, chuyện đến nước này, tất cả đã chấm dứt, với tư cách là những chiến sĩ cuối cùng của Khoa Nhĩ Mạn, chúng ta nên chiến tử sa trường”.
“Vương gia…để ta cho người đưa ngài ra ngoài”.
Hốt Giác lắc đầu.
“Là tộc nhân vương thị Khoa Nhĩ Mạn, ta thề tận trung với Khoa Nhĩ Mạn, ta đã phản bội đại hãn, vì quyết định của hắn ta tổn hại đến bách tính, tất cả những gì ta làm đều chỉ muốn giữ lại một tia hi vọng cho Khoa Nhĩ Mạn, nhưng giờ, không còn cơ hội nào nữa…”
“Vương gia…Khải La Can Đạt vẫn còn, ngài có thể tới đó”.
“Khải La Can Đạt đã là thành trống, không cần liên lụy bách tính nơi đó nữa, ta hiểu rõ, mục đích từ đầu của người Trung Nguyên, không phải thủ cấp của ai cả, mà thứ chúng nhắm đến, chính là thảo nguyên Tây Âu, vì vậy, chúng sẽ không cho phép bất kì vương tộc nào tồn tại”.
“Vương gia…”
“Đem giáp của ta lại đây, Hốt Giác Mạc Nhĩ ta…phải bỏ mạng trên sa trường…”
“Vương gia…”
Hốt Giác tại tuổi xế chiều, lần nữa khoác lên chiến giáp, cơ thể già yếu, đến việc mặc giáp cũng khó khăn, nhưng ông ta vẫn vô cùng kiên quyết, tay cầm đao, chĩa thẳng lên trời…
“Hỡi những người con Khoa Nhĩ Mạn, hãy cùng ta đổ máu trên thảo nguyên, đem máu chúng ta nhuộm thẫm cỏ xanh, linh hồn chúng ta sẽ hợp nhất với thánh Allah…giết…”
“Giết…”
Hai bên đều hiểu rõ, bản thân đã rơi vào bẫy của Trung Nguyên, nhưng lúc này không thể ngừng chiến nữa, anh dũng chiến tử là con đường tốt nhất cho chúng bấy giờ…
Những binh sĩ muốn giữ mạng bắt đầu bỏ chạy tứ phía, nhưng chờ đợi chúng chỉ có hỏa tiễn, vòng vây ngày càng thu hẹp, kẻ còn sống cũng ngày càng ít, đến ngày thứ ba, chiến trường cuối cùng triệt để yên tĩnh…
“Mau chóng dọn dẹp chiến trường…tướng quân có lệnh…không giữ lại một ai…”
“Mau chóng dọn dẹp chiến trường…tướng quân có lệnh…không giữ lại một ai…”
Hắc Kỳ quân bắt đầu thu dọn, xác chết được chất thành gò, thêm dầu, bốc cháy, những tia lửa như vì sao trên trời sáng bừng thảo nguyên.
“Lý tướng quân, đã tìm thấy thi thể Hốt Giác, nhưng không thấy tay đâu…”
“Ông ta là một sũng sĩ, hãy an táng cẩn thận.”
Thức ra lý Thành vẫn luôn đợi Hốt Giác, đợi ông ta tới cầu xin, Lý Thanh đã nghĩ sã, sẽ từ chối ông ta thế nào, nhưng điều bất ngờ là cho đến khi chết, ông ta vẫn không hề cúi đầu trước người Trung Nguyên.
“Lý tướng quân tại sao phải đuổi cùng giất tận?” “Vì hoàng thượng đã nói, đáng sợ nhất trên đời không phải quân đội, mà là tín ngưỡng, nếu không hủy diệt toàn toàn tín ngưỡng kẻ địch, đồng hóa bọn chúng, chắc chắn sẽ có một ngày bọn chúng cầm vũ khí chống lại ta”.
“Giống như Hốt Giác vương gia, giống như Mạc Nhị Cẩu tại Lão Hà Khẩu năm đó, rõ ràng biết sẽ chết, nhưng tuyệt không lùi bước, đây mới là thứ tín ngưỡng đáng sợ nhất, vì thế, chúng ta phải diệt trừ tận gốc, đó là điều bắt buộc…”
“Tướng quân…ta hiểu rồi…”
Đa Đoạt lúc này đang ở trong hoàng cung thành Ngọc Long, từng rương vàng được chất thành đống, chỉ riêng vàng thỏi đã xếp đầy hơn trăm khinh khí cầu, buôn bán phương tây trước giờ đều phải thông qua thảo nguyên, độ giàu có của chúng vượt xa tưởng tượng của Đa Đoạt.
“Đa tướng quân, đã bắt hết người nhà Ma Kha Mạt và vương tộc Hoa Lạt Tử Mô”.
Đa Đoạt nhìn những bước tượng thần phật khổng lồ: “Nghe nói đây là thần thánh của chúng, mặc dù ta không biết bọn họ có tồn tại hay không, nhưng ta hi vọng bọn họ nhớ rõ ta”.
“Tướng quân…ngài…”
“Tay ta dính quá nhiều máu, nhưng ta chưa từng sợ hãi…cho đến một ngày ta có con trai…ha ha ha…vậy nên, nếu trên đời thật sự có thần linh, hãy tới báo thù ta, Đa Đoạt tuyệt không lùi nửa bước”.
“Tướng quân, bất cứ chuyện gì cũng có hai mặt, không có đúng sai tuyệt đối, với bách tính Hoa Hạ mà nói, ngài chính là chiến thần”.
Đa Đoạt không đáp, mà chỉ quỳ xuống trước những bức tượng phật, sau đó bình tĩnh đứng dậy nói: “Cho người phá hủy tất cả tượng thánh Allah, trong nước Hoa Hạ, không cho phép có vị thần thứ hai”.