Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Chương 601
“Rõ…tướng quân, người nhà Ma Kha Mạt và vương tộc Hoa Lạt Tử Mô xử lý thế nào?”
“Giết…”
Vô số bách tính thảo nguyên rời khỏi quê hương, di chuyển tới biên giới phía bắc Hoa Hạ, bất kì kẻ nào phản kháng đều phải chết, cuộc chiến kéo dài một năm trời này, đã khiến dân số thỏa nguyên Tây Âu suy giảm quá nửa, trừ những tòa thành chính, các tiểu thành khác đều bị san bằng…
Thành Thiên Khải, Hoa Hạ.
Một kỵ binh vừa phi nước đại vừa điên cuồng hét lớn.
“Đại thắng…đại thắng…Hắc Kỳ quân tiêu diệt toàn quân Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tử Mô, tây chinh đại thắng…”
“Đại thắng…đại thắng…Hắc Kỳ quân tiêu diệt toàn quân Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tử Mô, chúng ta thắng rồi…”
Bách tính trên khắp đường phố lập tức bùng nổ.
“Thắng rồi…chúng ta thắng rồi…”
“Hoa Hạ vạn tuế…hoàng thượng vạn tuế…Hắc Kỳ quân vạn tuế…”
“Cuối cùng cũng thắng…con trai ta có thể về nhà…”
“Ca…huynh nghe không, chúng ta thắng rồi, huynh không chết vô ích, huynh là anh hùng…”
Người dân nô nức bắn pháo hoa ăn mừng, cả Hoa Hạ lần nữa chìm trong không khí hoan hỉ.
Lãnh Thiên Minh đứng ngoài đại điện, nhìn pháo hoa ngập trời, Lãnh Hàn kích động chạy tới.
“Hoàng thượng…hoàng thượng…Đa tướng quân gửi thư”.
“Kết thúc rồi?”
“Kết thúc rồi, quân ta đại thắng, quân đội Hoa Lạt Tử Mô và Khoa Nhĩ Mạn đã bị tiêu diệt hoàn toàn”.
“Quân ta…tổng cộng tổn thất bao nhiêu?”
Lãnh Hàn ngẩn người.
“Mười năm vạn, đây…đây đã là…”
“Trung Thư Viện truyền lệnh, toàn bộ thành trì và bách tính dùng quy cách cao nhất chào mừng các anh hùng trở về…”
Quân phòng ngự mới đã tới thảo nguyên Tây Âu, trận chiến kết thúc, các quân nhân cuối cùng cũng được trở về nhà, ai cũng vui vẻ lạ thường…
“Tướng quân, cuối cùng chúng ta đã được trở về, không biết sau này còn có cơ hội đến đây nữa không”.
“Yên tâm, đợi có đường sắt, không đến mười ngày là có thể đến đây, lúc đó, chúng ta sẽ cùng ăn lẩu dê, uống rượu, thống khoái biết mấy…”
“Được, một lời đã định…”
“Đã đưa thi thể các huynh đệ đi hết chưa?”
“Ngài yên tâm, mỗi tử sĩ đều có người chuyên trách vận chuyển, nghe nói triều đình còn tăng gấp đôi tiền trợ cấp cho người nhà họ, các huynh đệ hi sinh, cũng có thể yên lòng”.
“Ừm…nói với các binh sĩ, xốc lại tinh thần cho ta, vô số bách tính đang nhìn, đợi khi trở về, lão tử cho các ngươi nghỉ ngơi một tháng…”
“Đa tạ tướng quân…”
Hoa Hạ, chiếu thư từ Trung Thư Viện rất nhanh đã phát đi khắp nơi trên đất nước.
Trung Thư Viện chiếu lệnh:
“Phàm là đại quân tây chinh trở về, toàn thể quan viên phải lấy tiêu chuẩn cao nhất chào mừng. Phàm là binh sĩ chiến tử, đích thân tướng lĩnh cấp cao phải trao danh hiệu Anh hùng bảo vệ tổ quốc và đưa về tận nhà, phụ mẫu của họ được miễn thuế suốt đời, tăng gấp đôi tiền trợ cấp, phàm là thương binh trở về, thưởng một năm lương bổng”.
“Toàn thể nhân dân trong nước nên biết ơn và tưởng niệm các quân nhân Hoa Hạ, bất kì kẻ nào dám bất kính với quân nhân, nhất loại nghiêm trị”.
“Hi vọng con dân Hoa Hạ đồng lòng, xây dựng cơ nghiệp vạn thế”.
“Chiếu thư thông truyền hải ngoại, chiếu lệnh thiên hạ, xâm phạm danh dự Hoa Hạ ta, xa đâu cũng giết”.
Dưới sự tuyên truyền và dẫn dắt của triều đình, bách tính toàn quốc dần coi quân nhân là hi vọng của đất nước, địa vị quân nhân ngày càng nâng cao, không còn bị áp bức coi thường như trước đây.
Phù Tang.
Đã gần một năm kể từ khi liên quân xâm lược, Phù Tang bây giờ, không còn khí thế như hồi xưa…
Vô số thành trấn bị phá hủy, một lượng lớn binh sĩ tử vong, còn phải cống nạp vàng theo kì cho Hoa Hạ, Phù Tang rơi vào nghèo khó cùng cực, nhưng dã tâm của chúng vẫn không suy giảm.
Mạc Phủ Đức Xuyên, kinh đô Phù Tang.
Một nhóm người vội vã bước vào phòng Đức Xuyên Nhất Nam.
“Đức Xuyên tướng quân, thành Thiên Khải có thư”.
“Làm sao?”
“Người Trung Nguyên đã chiếm được thao nguyên Tây Âu, quân đội đế quốc Khoa Nhĩ Mạn và Hoa Lạt Tư Mô đã bị xóa sổ hoàn toàn, đến tốc La Sát cũng quy thuận người Trung Nguyên.”
Đức Xuyên Nhất Nam cau mày: “Nhanh như vậy sao chúng có thể làm được điều đó chỉ trong một năm?”
“Không rõ, hệ thống tình báo của chúng ta tại Trung Nguyên gần như tê liệt, những tin tức có được đều là công khai, cơ quan tình báo của Hoa Hạ tên là Thiên Võng ngược lại kín như bưng”.
“Đến cả đại thần Trung Nguyên cũng rất khó mua chuộc…tên cẩu hoàng đế đó cho phép đại thần đến kỹ viện, bổng lộc quan viên lại cao, cộng thêm công sở Liêm Chính chết tiệt giám sát gắt gao, những thủ đoạn của chúng ta hoàn toàn không có tác dụng”.
“Xem ra ta phải đổi kế sách”.
“Ý của tướng quân là, xâm nhập theo đường khác?”
“Không, ý ta là, không thể động vào đám Trung Nguyên, bọn chúng lớn mạnh vượt xa tưởng tượng của ta, nếu còn dây vào chúng, e là khó mà giữ mình”.
“Thế nhưng, chúng ta hoàn toàn không có khả năng trả hết số vàng nợ người Trung Nguyên, tên Cổ Bách Vạn chết tiệt mỗi lần đều đòi cống nạp mỹ nữ trừ lãi, hiện giờ…hiện giờ đô thành của ta, phàm là thiếu nữ có chút nhan sắc đều đã bị chúng bắt đi, nghe nói tên Cổ Bách Vạn đưa họ đến Câu lạc bộ Vạn Quốc, cùng với thiếu nữ Ba Nhĩ Đồ và các nước khác, dựng nên cái gì mà…đảo thiên đường, thiếu nữ Phù Tang chiếm số lượng lớn nhất trong đó!”
“Chỉ là chút nữ nhân, có gì to tát, việc chúng ta cần làm hiện giờ là mau chóng khôi phục kinh tế, nếu không Phù Tang chẳng còn hi vọng gì nữa”.
“Tướng quân…nước ta thiếu hụt tài nguyên, bách tính đến cơm cũng không có, trước đây chúng ta có thể cướp lương thực của Cao Ly, nhưng hiện giờ…chúng ta…”
“Sai lầm lớn nhất của chúng ta, là luôn nhắm đến Trung Nguyên, trên thế giới này, vẫn còn đầy đất nước giàu có hơn, lạc hậu hơn Trung Nguyên không phải ư?”
“Ý của ngài là?”
Đức Xuyên Nhất Nam nhìn ra cửa: “Vào đi…”
Một người trung niên toàn thân giáp đen bước vào: “Bái kiến Đức Xuyên tướng quân”.
Người kia kinh ngạc thốt lên: “Thổ Chân Danh Phá…ngươi…vẫn còn sống?”
“Trong trận chiến Đại Lương, tướng quân Đức Xuyên Nhất Hùng trúng kế của tên thất hoàng tử, chiến tử Đại Lương, ti chức vô năng không còn mặt mũi quay về Phù Tang, nên đã dẫn những binh sĩ còn lại lưu lạc phương nam, những năm qua, chúng ta liên tục cướp bóc các nước ở phía nam, từ một trăm tàu chiến phát triển thành một ngàn. Vốn nghĩ sẽ phiêu dạt cả đời như vậy, nhưng khi biết Phù Tang gặp nạn, hải quân bị diệt, ta sao có thể nhắm mắt làm ngơ…mong Đức Xuyên tướng quân tha cho ta một mạng”.
“Đứng dậy đi…hải quân ta bại lụi, cũng may có ngươi giữ lại những tàu chiến đó, giờ đây quốc nội thiếu hụt tài nguyên, cần bổ sung gấp, ngươi có ý kiến gì không?”
“Tướng quân, chúng ta tuyệt đối không thể đụng đến Trung Nguyên, nhưng ta biết có một chỗ, tài nguyên phong phú, quan trọng là lực chiến đấu của chúng vô cùng lạc hậu, đến hỏa tiễn cũng không có”.
“Nơi nào?”
“Ấn Độ cổ đại khu vực hải ngoại phương nam, quốc gia đó khắp nơi đều là vàng, tài nguyên phong phú, nếu xâm lược chúng, Phù Tang nhất định có thể tái khởi”.