Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 284: Biểu hiện tạm được, đây là tiền boa
Tiếp theo là thời gian trình diễn thời trang.
Mấy chục người mâu lần lượt lên sân khấu, ngoài việc thể hiện sức quyến rũ của bân thân thì quan trọng hơn hết là biếu diền ra dáng vẻ xinh đẹp nhất của sản phấm mới của LM.
Tất cả sản phẩm mới của LM đều là hàng cao cấp, dù người bình thường mặc vào cũng có thể khiến hai mắt người ta sáng lên, huống hồ là những người mầu có vóc dáng và nhan sác hàng đău này.
Show thời trang biểu diên sản phẩm mới của LM có thề nói là một buổi tiệc thị giác, mồi kỳ đều thu hút sự chú ý khắp toàn cầu.
Lần này cũng không ngoại lệ, thậm chí vì sự kiện của Amphile trước kia nên LM được chú ý hơn, show thời trang của quý này chác chắn sẽ càng hot.
Có thể nói là show biểu diên này được rất nhiều người chờ mong.
Hạ Phương gặp Liên Thanh Thanh ở sau cánh gà.
Cô ta cười mỉm, nét mặt hờ hưng, gật nhẹ đầu với Hạ Phương, gọi một tiếng sếp
Phương.
Hạ Phương cũng gật đầu bảo cô ta cố lên.
Sau đó cô trở về trước sân khấu, ngồi xuống hàng ghế đầu.
Nhưng bất ngờởchỗ Tư Thành lại ngồi bên cạnh cô, đó vốn là chỗ thuộc về Sở Lâm Xuyên.
“Anh Thành cũng có bản lĩnh đó chứ?”, Hạ Phương cười khẽ, hờ hững nhìn anh: “Còn có thể khiến sếp Xuyên nhường lại vị trí của mình nữa…”
Dâu sao Sở Lâm Xuyên cũng đã chờ mong buổi ra mắt sản phẩm mới này rất lâu rồi.
Anh ấy vẫn luôn muốn cùng Hạ Phương ngồi dưới sân khấu, vừa xem buối trình diên của họ vừa nghe Hạ Phương chia sẻ điếm nổi bặt trong show, đó chắc chắn là một chuyện rất hạnh phúc, rất tự hào.
Kết quả khó khăn lắm mới đợi được đến ngày này, anh ấy lại…
“Cậu ấy làm việc không chu toàn, không phải nên đi giải quyết à?”, Tư Thành nhướn mày: “Cậu ấy nên cảm ơn anh vì đã ngồi ở đây, giúp cậu ấy ở cạnh em, giám sát nơi này”.
Hạ Phương cũng nhướn mày cảm nhận bầu không khí xung quanh, cảm thấy đúng là cũng không tệ.
“Anh đã biết rồi à?”, Hạ Phương lấy lại tinh thần, hỏi Tư Thành.
Lúc này, Liên Thanh Thanh mặc lê phục xinh đẹp vừa khéo bước lên sân khấu, sải những bước chân nhẹ nhàng và mang theo nhịp điệu của cò ta.
Cô ta vốn rất xinh đẹp, nhưng mới vào giới không lâu nên không thế làm Vedette, chỉ có thế xuất hiện thứ hai.
Cả người xuất hiện cuối cùng kia…
Cũng là người mẩu đắng cấp thế giới…
Nên Trần Lâm Phỉ có thể được chọn hoàn toàn là do may mắn và nhờ quan hệ.
Show biểu diên của LM có thể nói là cùng cấp bậc với Victoria’s Secret, người mầu bình thường không thế có tư cách lên sân khấu được.
Nhưng Trần Lâm Phỉ dựa vào quan hệ mới có cơ hội lên sân khấu, nên không thể trình diễn một mình.
Cô ta chỉ có thể đi ở phía sau cùng với bốn năm người mầu bình thường, cũng chỉ mặc sản phấm của nhà thiết kế đắng cấp thấp nhất.
Nhưng với một người mầu bình thường, đây đã là vinh dự to lớn, đủ đế cô ta khoác lác cả đời rồi.
Hạ Phương vẫn khá hài lòng với những người mẫu phía trước.
Dù sao họ cũng đều là người mẫu cấp thế giới, rất chuyên nghiệp, mổi động tác đều vô cùng đẹp, thể hiện đặc sác trang phục của họ một cách hoàn mỹ.
Nhưng những người mẫu nhỏ chia thành sáu người một nhóm đi phía sau kia lại có vẻ không đủ kinh nghiệm, đặc biệt là Trần Lâm Phỉ, sau khi lên sân khấu còn vì căng thắng mà suýt ngã.
Quan trọng là ngã một mình cũng không sao, mà cò ta còn đạp tà váy của người mẫu bên cạnh…
Hạ Phương sa sầm mặt, nhìn Sở Lâm Khôn vừa ngồi xuống bên cạnh mình: “Sếp Khôn, trình độ của những người mẫu này như thế mà vẳn có thể lên sân khấu của LM chúng ta sao?”
Sở Lâm Khôn lau mồ hôi lạnh: “Sếp Phương, sau sự kiện chắc chắn tồi sẽ điều tra rõ lai lịch của những người mẫu này”.
“Trước khi thuê bọn họ anh không điều tra à?”, sắc mặt Hạ Phương hơi khó coi.
Đều do cô khoảng thời gian này quá bận rộn nên quên mất chuyện Trần Lâm Phỉ, không cho người điều tra rõ về những người mẩu này.
Cũng may dù xảy ra chút sự cố nhỏ, nhưng Trần Lâm Phỉ vần nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, người mẫu bên cạnh cũng nhanh trí xoay một vòng tại chồ, vừa giúp bản thân đứng vững lại vừa thể hiện một chút.
Sau đó cô ta đứng vững tiếp tục đi về phía trước, thành công xoay chuyến tình huống trước đó.
So sánh với nhau thì biếu hiện của Trần Lâm Phỉ khi nãy rõ ràng thấp hơn không chỉ một cấp bậc, cố gáng sửa lỗi lại càng dê nhìn ra sai sót hơn.
Sở Lâm Khôn cũng nhìn thấy tình huống này, cậu ta sa sâm mặt: “Thông tín của bọn họ cũng không có vấn đề gì lớn, dù có mấy người vào được nhờ quan hệ nhưng cũng đã thông qua kiềm tra của chúng tôi, đều có năng lực”.
Nói xong, cậu ta nghiến răng: “Xem ra là do tôi sơ suất, có lẽ sát hạch lần đó có gì mờ ám, tôi sẽ xem xét và điều tra sâu hơn”.
Hạ Phương gật đầu: “Vất vả cho sếp Khôn rồi”.
Với bản lĩnh đó của Trần Lâm Phỉ, đừng nói là toàn cầu, e rằng ở giới người mầu trong nước cũng chưa chắc đủ tư cách, chỉ có chút danh tiếng ở Giang Lâm mà thôi.
Người thế này có thế tham gia vào show biếu diễn của LM, e rằng là người chống lưng khá mạnh.
Sở Lâm Khôn phụ trách nghiệp vụ, không hiểu những chiêu trò này là rất bình thường.
Hơn nữa nếu không vì Hạ Phương chuyên nghiệp, trùng hợp còn quen Trần Lâm Phỉ thì cũng không thể nhận ra cô ta có vấn đề được.
Đương nhiên quan trọng nhất là Trần Lâm Phỉ catwalk không chuyên nghiệp cũng không sao, nhưng cô ta còn có sai sót, đây mới là vấn đề chí mạng nhất của cô ta.
Nhớ đến chuyện lúc trước cô điều tra được Trần Lâm Phỉ hãm hại Lucy Mộ Dung, Hạ Phương nheo mắt, môi hơi cong lên, vẫy tay với Sở Lâm Xuyên đang bận rộn.
Sở Lâm Xuyên vội vàng tiến lên, cho rằng Hạ Phương có chuyện gì quan trọng cần dặn dò.
Ai ngờ anh ấy đến g’ân thì nghe thấy
Hạ Phương nói một câu bên tai mình: “Sếp Xuyên, còn nhớ chuyện xảy ra hôm sinh nhật Lucy không?”
Lúc đầu Sở Lâm Xuyên còn không hiếu chuyện gì đang diên ra, ngơ ngác nhìn Hạ Phương.
Sau đó thì thấy Hạ Phương nở một nụ cười sâu xa, chỉ Trần Lâm Phỉ đang làm dáng trên sân khấu: “Đây là án nhân ghép đòi cho hai người đó, anh xem có cần tìm thời gian cảm ơn người ta không?”
Hạ Phương không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Sở Lâm Xuyên và Lucy Mộ Dung.
Mọi người đều là người trưởng thành, cô tin nếu Lucy Mộ Dung không thế xử lý ốn thoả thì sẽ nói với cô.
Còn Sở Lâm Xuyên, anh ấy có thế quản lý tốt một công ty lớn như thế, có lẽ EQ sẽ không quá thấp nhỉ?
Hạ Phương có chừng mực, nói xong thì nghiêng đầu kề sát vào tai Tư Thành, bât đầu nói nhỏ với anh, chỉ còn lại Sở Lâm Xuyên vừa hiếu ra đứng ngây người, một lúc lâu sau đó mới hoàn hồn.
Sếp Phương biết rồi?
Chuyện ngày đó, cô…
Cô có ghét anh ấy không?
Sở Lâm Xuyên cảm thấy tím đập thình thịch, trong lòng thấp thỏm không nói nên lời.
Nếu người nọ là ai khác thì không sao, nhưng đó lại là bạn thân của sếp Phương…
Đáng sợ hơn là nếu chỉ mỗi lần đó còn được, nhưng tối hòm qua anh ấy lại…
Nhớ đến tối qua, mặt Sở Lâm Xuyên lập tức đỏ lên, trong mát tràn đầy sự giận dữ, anh ấy cắn răng cúi đầu, ủ rũ rời đi trong lúc Hạ Phương không chú ý.
Nếu lần đầu là anh ấy không thể khống chế bân thân làm ra chuyện quá đáng với Lucy Mộ Dung, thì tối qua là bị Lucy Mộ Dung đang tỉnh táo làm loạn…
Anh ấy là một người đàn ông, lại bị một người phụ nữ…
Đương nhiên là anh ấy không phục, một khi không phục thì sẽ bắt đ’âu đánh trả, hậu quả là sau khi tỉnh lại nhìn thấy một tờ giấy của Lucy Mộ Dung, bên dưới còn có một trăm tệ, viết là: Biểu hiện tạm được, đây là tiền boa.