NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 296 Sao, không che giấu tiếp à

  1. Home
  2. Hôn nhân bất đắc dĩ
  3. Chương 296 Sao, không che giấu tiếp à
Prev
Next

Chương 296: Sao, không che giấu tiếp à?
Hạ Phương bị đè trên giường lớn thoải mại, nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, cô hơi há miệng, nhưng còn chưa lên tiếng Tư Thành đã cúi đầu hôn lên cổ cô…
Gần như cùng lúc đó, tay anh cũng đè xuống bả vai cô.
Bả vai còn chưa kịp bôi thuốc vốn đã hơi đau, bây giờ còn bị Tư Thành đè xuống như thế, Hạ Phương suýt thì chết ngay tại chỗ.
Cô hít sâu một hơi, theo phản xạ đẩy Tư Thành ra.
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy nghỉ ngờ và không vui của Tư Thành, Hạ Phương mới phát hiện mình quá kích động, cô vội vàng ho khan, che kín cổ áo của mình lại, chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh.
“Anh Thành, anh cũng nói là ban ngày không thích hợp mà…”, cò dịu dàng tựa vào lòng anh, hai mắt chớp chớp: “Không bằng chúng ta giải quyết xong chính sự trước, buổi tối sẽ phục vụ anh sau nhé?”
Bình thường cô không làm gì cả, chỉ nằm một chỗ cũng đủ khiến Tư Thành không thể
kiềm chế được.
Hôm nay cô còn tựa vào lòng anh một cách trêu ghẹo như thế, bàn tay nhỏ bé còn lộn xộn không yên, còn cả khuôn mặt với nụ cười quyến rũ lấy lòng kia, thử hỏi người đàn ông nào có thể không mất khống chế chứ?
Tư Thành cảm giác thứ bị đè nén trong cơ thể thoáng chốc dâng trào.
Trong đầu anh xuất hiện rất nhiều cách xử lý cô, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên vai cô, nhớ đến hình ảnh nhìn thấy ở kho hàng bỏ hoang ngày đó, ánh mắt anh trở nên u ám, những tư thế đặc biệt hiện lên trong đầu thoáng chốc đều biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vai cô.
Cảm nhận được cơ thể Hạ Phương hơỉ căng thẳng, trong đôỉ mắt quyến rũ của Tư Thành thoáng lộ vẻ xấu xa, anh ôm chặt lấy eo cô, để cô kề sát vào lòng mình, cúi đầu nói khẽ bên tai cô.
“Nhưng anh bị em làm nổi hứng rồi, dù không thể ăn thịt thì cũng phải cho anh uống hớp canh đúng không?”
Dứt lời, anh cũng không quan tâm Hạ Phương có đồng ý không mà lập tức đặt nụ hôn nóng bỏng lên mặt cô, bàn tay to lớn cũng di
chuyển trên cơ thể mềm mại của cô.
Lúc đầu Hạ Phương còn lo Tư Thành sẽ phát hiện vết thương trên bả vai mình, nhưng theo nụ hôn ngày càng si mê và nóng bỏng của anh, cô cũng không nhịn được chìm đắm.
Có lẽ anh thật sự chỉ nhất thời nổi hứng thú khỉ nhìn thấy cô mặc áo sơ mi của anh ra ngoài mà thôi.
Đang yên đang lạnh, sao có thể phát hiện cô bị thương được?
Cuối cùng Hạ Phương cũng yên tâm hơn, bắt đầu nghênh đón sự nhiệt tình của Tư Thành.
Có điều khỉ tỉnh táo lại, cô cảm nhận được một nụ hôn nồng nhiệt đã đặt lên bả vai mình.
Sau đó cổ áo của cô bị vạch ra, đôi mắt phượng vốn tràn đầy si mê của Tư Thành trở nên tỉnh táo lại, trong lạnh lòng còn chứa đựng sự sắc bén.
“Em giỏi thật đấy?”, Tư Thành cất giọng lạnh lùng, mang theo sự giận dữ.
Hạ Phương thoáng chốc lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn bả vai bầm đen bầm đỏ của mình, đang muốn giải thích là mình vô tình bị ngã, nhưng lại nghe Tư Thành hừ lạnh một tiếng.
“Ha, không hổ là sếp của đội Thiết Diện, bị
thương như thể vẫn có thể không nói tiếng nào thân thiết với anh”.
Hạ Phương ngước mắt lên: “Người trên nóc nhà là anh sao?”
Tư Thành cười hỏi: “Sao, không che giấu tiếp à?”
Hạ Phương chột dạ sờ mũi, ánh mắt né tránh: “Em không muốn giấu, hôm qua đi tới đó chỉ là trùng hợp mà thôi…”
“Trùng hợp đã suýt làm mình gãy xương bả vai, có phải nếu em mà nghiêm túc thì anh sẽ phải ở goá luôn không?”
Hạ Phương ôm lấy Tư Thành, cọ cọ trong lòng anh, nũng nịu: “Anh Thành, em có chừng mực mà, gặp người nào không thắng được, em chạy nhanh lắm, sao có thể để anh lại một mình được?”
Tư Thành cười khẩy: “Trông dáng vẻ liều mạng đánh nhau của em khi nãy cũng đâu giống không thể”.
Hạ Phương cười chột dạ: “Người đó đã bắt nạt em như thế rồi, sao mà em có thể chịu được?”
Dứt lời, Hạ Phương không nhịn được bổ sung thêm một câu: “Anh Thành, không phải lúc
đó anh cũng ung dung đứng hóng chuyện lắm à?”
“Nghĩa là em trách anh lúc đó không giúp em sao?”, giọng nói của Tư Thành mang theo tín hiệu nguy hiểm.
Trong lòng Hạ Phương thật sự nghĩ như thế, nhưng cô không dám nói mà chỉ có thể uất ức lên tiếng: “Em đâu có ý đó, em chỉ tò mò vì sao anh Thành lại ở đó thôi”.
Tư Thành nhìn chằm chằm Hạ Phương một lúc lâu, sau đó giơ tay cất giọng khó chịu với Hạ Phương: “Thuốc đâu?”
Hạ Phương chỉ về phía phòng tắm: “Trong túi của em…”
Tư Thành đứng dậy sải bước đỉ vào phòng tắm, lấy một hộp thuốc tới, đè Hạ Phương ngồi xuống giường: “Đừng có lộn xộn”.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tư Thành khiến Hạ Phương hơi sợ, cô ngoan ngoãn nằm im, mặc cho Tư Thành bôi thuốc lên vai mình.
Động tác của Tư Thành rất dịu dàng, nhưng tên khốn kiếp Túc kia ra tay quá hung ác, dù Tư Thành đã rất nhẹ nhàng nhưng Hạ Phương vẫn đổ đầy mồ hôi lạnh, hít thở dồn dập.
“Còn thích thể hiện nữa không?”, Tư Thành vừa bôi thuốc vừa sa sầm mặt hỏi.
Hạ Phương uất ức lắc đầu: “Không dám nữa, anh Thành…”
Dù trong lòng cô cảm thấy cô không thể hiện, cô chỉ đánh nhau bình thường mà thôi. Nhưng anh Thành nổi giận thì hậu quả rất nghiêm trọng, cô chỉ có thể nhát gan một chút.
“Em cũng có bản lĩnh đây, mượn danh đi du học mà lại là thần y, còn lại là người của đội bảo vệ Thiết Diện, anh còn không biết là anh cưới được một báu vật đây”.
Lời nói của Tư Thành tràn đầy giễu cợt, rõ ràng không phải khen cô thật.
Hạ Phương cười khẽ: “Khi đó có quá nhiều chuyện em muốn làm, cũng cần phải rèn luyện nên không suy nghĩ quá nhiều, nói thẳng ra là cũng do cuộc sống ép buộc”.
Cô nói rất nhẹ nhàng, dùng mấy chữ cuộc sống ép buộc để khái quá lại tất cả vất vả và đau khổ.
Nhưng bàn tay đang bôi thuốc cho cô của Tư Thành bỗng dưng dừng lại.
Đôi mắt hẹp dài của anh lộ vẻ sâu thẳm, tràn đầy đau đớn, ngay cả hít thở cũng không
khỏi trở nên run rẩy.
Anh luôn cho rằng Hạ Phương có bản lĩnh như thế là vì cô thông minh hiếu học, từ nhỏ đã gặp nhiều khó khăn. Nhưng dường như sự thật không đơn giản như thế, quá khứ của cô còn khiến người khác phải lo lắng hơn trong tưởng tượng của anh.
Hạ Phương còn tưởng Tư Thành nổi giận, đang nghĩ nên nói thế nào thì bỗng dưng bị anh ôm chặt.
Cô ngơ ngác tựa vào vai Tư Thành, cảm nhận tiếng tim đập mạnh và hơi thở ấm áp dồn dập của anh, cảm giác không biết phải làm sao.
Mà Tư Thành cũng không nói gì, anh chỉ ôm chặt lấy cô một lúc lâu, sau đó giơ tay xoa đầu cô: “Sau này đã có anh rồi, nhé? Em không cần phải chịu đựng một mình nữa”.
Hạ Phương gật đầu: “Em biết rồi anh Thành”.
“Ngoan, nghĩ ngơi một lát đi, đừng chạy lung tung, anh ra ngoài một chuyến rồi sẽ về nhanh thôi”.
Nói xong, Tư Thành không đợi Hạ Phương trả lời đã rời đi.
Thái độ nổi giận đùng đùng của anh khiến
Hạ Phương hơi lo lắng, cô lập tức gọi điện thoại cho Charles hỏi tung tích của Lâm Giang Vũ.
“Sếp, cô không gặp anh ta sao? Anh ta vẫn chưa về, cũng không thể liên lạc được, tôi còn tưởng hai người đỉ với nhau…”, Charles cất giọng nặng nề.
Hạ Phương híp mắt: “Anh phái người đi tìm, nhất định phải chú ý an toàn, gặp phải vấn đê gì phải lập tức rút lui. Ngoài ra…”
Hạ Phương hơi nheo mắt: “Tôi gửi anh một vị trí, anh đích thân đến đó một chuyến, theo dõi Túc”.
Cô lo Tư Thành sẽ đi tìm Túc trả thù cho mình.
Dù Tư Thành đánh nhau rất giỏi, nhưng Túc nham hiểm độc ác, lỡ như Tư Thành không phải đối thủ của gã thì e rằng sẽ chết rất thê thảm.
Tư Thành: ???
Hình như em có hiểu lầm gì về năng lực của chồng em rồi!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 296 Sao, không che giấu tiếp à"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com