Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 298 Người của Thiết Diện
Những lời này của Tư Thành nghe nhẹ tựa lông hồng nhưng lại khiến những người khác trong phòng dựng tóc gáy.
Mấy tên thuộc hạ cuống cuồng nhấc vũ khí lên, cả người căng như dây đàn, hai mắt không rời khỏi Tư Thành như thể chuẩn bị lao lên sống mái với anh bất kỳ lúc nào.
Tư Thành hôm nay ăn mặc có phần giống Hạ Phương, chỉ khoác sơ mi đen đơn thương độc mã đứng đó.
Điểm khác biệt nằm ở chiếc khăn đen che đi một nửa gương mặt yêu nghiệt, chỉ lộ ra đôi mắt phượng sáng ngời với từng cử chỉ đều mang đầy tính uy hiếp.
“Mày là ai?”, thấy rõ dung mạo đối phương khiến Lăng Túc bình tĩnh lại, trừng mắt quét Tư Thành từ trên xuống dưới rồi cười khinh miệt: “Mày biết đây là đâu không?”
Tư Thành nhún vai: “Trước không biết, giờ thì biết”.
Thấy ánh mắt gã lạnh đi, anh lại cười nói: “Nhưng biết hay không không quan trọng, dù gì nơi này cũng sắp bị xóa sổ rồi”.
Vừa dứt lời, anh đã vọt đến như một tia chớp.
Đồng tử Lăng Túc nở lớn, không kịp né tránh đã bị Tư Thành sút văng đi như một quả bóng.
Lực sút mạnh đến nỗi muốn ép vỡ lục phủ ngũ tạng, khiến gã không thể nào thở nổi.
Nhưng đó chỉ là bắt đầu.
Lăng Túc còn chưa bò dậy thì Tư Thành đã níu gã xách lên, sau đó là từng cú đấm thép nện vào người, vào mặt gã.
Gã bị đánh đến nỗi toàn thân tê dại, không hề có sức phản kháng.
Một phút sau, thuộc hạ của gã mới hoàn hồn, hò nhau giơ vũ khí tấn công. Lúc này Tư Thành mới thả cái bị thịt trong tay ra, quay lại xử lý đám tôm tép.
Chưa đầy sáu mươi giây, toàn bộ đã bị anh cho ăn đòn nhừ tử.
Hạ Phương mềm mại như nước, nhưng Tư Thành đã ra tay thì tàn độc hơn nhiều.
Những kẻ nằm la liệt kia không gãy tay thì cũng gãy chân, tóm lại chẳng ai còn hoàn chỉnh.
Hạ Phương học y nên lòng mang thiên hạ, sẽ không chấm dứt một sinh mệnh nào đó, cho dù có ẩu đả thì cũng thấy đủ thì thôi.
Nhưng thuộc hạ của Lăng Túc thì không phải hạng người sạch sẽ đàng hoàng gì cho cam.
Ít nhất tay cũng đã nhuốm máu người, càng đừng nói đến những chuyện trời không dung đất không tha khác.
Khiến chúng bị thương thế này đã là nhẹ nhàng.
Nếu mang ra so sánh với lòng nhân từ của Hạ Phương thì thế giới của Tư Thành đen tối hơn nhiều lắm.
Chẳng qua trước giờ anh không thể hiện ra trước mặt cô thôi.
Cô là thích ánh dương thuần khiết nên anh sẽ trở thành thái dương chiếu sáng và mang lại hơi ấm cho thế giới của cô.
Đợi Tư Thành giải quyết xong bọn lâu la cũng là lúc Lăng Túc tỉnh dậy.
Anh ra tay vừa nhanh vừa mạnh khiến gã không kịp chuẩn bị đã ăn đòn, phải mất một hồi lâu mới lồm cồm bò dậy.
Sự tàn nhẫn của người này đã kích thích gã, khiến gã nhớ lại hình ảnh mấy trăm người tàn sát lẫn nhau vào thật lâu trước kia.
Gã liếm đôi môi tóe máu, nhăn nhở cười: “Ra tay ác đấy, thú vị”.
Tư Thành toàn thân vẫn không nhiễm một vết bẩn, trong mắt lóe lên vẻ quái gở, giở giọng khinh thường: “Sẽ còn thú vị hơn cơ”.
Nói xong, anh đã chuẩn bị ra tay.
Nhưng Lăng Túc đã vọt đến trước.
Như một con mèo bị giẫm phải đuôi, khí thế cực kỳ hung ác.
Khổ nỗi so với Tư Thành thì chẳng là cái đinh gì.
Anh nhẹ nhàng tránh được đòn tấn công rồi bắt đầu vờn gã như vờn khỉ.
Lăng Túc có nhanh đến mấy, ác đến mấy cũng không chạm được đến góc áo Tư Thành.
Ngược lại, anh thi thoảng lại bồi cho hắn một cú đấm hoặc đá, khiến tấm thân đã tàn tạ của gã nay lại càng thê thảm.
Hành động của anh khiến gã mặt đỏ tía tai, hai mắt sung huyết, giương nanh múa vuốt càng thêm dữ dội.
“Mày giỡn mặt tao!”
“Ngon thì giết tao đi! Thằng chó đẻ!”
“Tao liều mạng với mày!”
Bị Tư Thành chọc cho nổi điên, Lăng Túc gân cổ rú lên, rút ra một con dao găm rồi nhào về ph1ia đối thủ.
Lưỡi dao sắc phản chiếu ánh xanh lập lòe của thuốc độc dưới chiều tà, nếu bị đâm trúng tuyệt đối sẽ mất mạng.
Lăng Túc cho rằng một chiêu liều mạng này của mình cho dù không giết được thì cũng có thể khiến Tư Thành trúng độc.
Nào ngờ vào lúc mấu chốt nhất, cổ tay gã bị anh tóm lại.
Gã lập tức chuyển con dao sang tay bên kia rồi đâm xuống.
Nhưng một cơn đau thấu tim đã bộc phát từ bàn tay cầm dao.
“A!!”, lưỡi dao còn chưa kịp liếm đến da thịt đối thủ đã bị vứt đi khi cánh tay Lăng Túc run lên bần bật vì sử dụng quá độ. Gã đau đớn ôm thít lấy tay, lảo đảo lùi lại mấy bước, mặt cắt không còn hột máu.
Không cần Tư Thành ra tay, gã đã mất thăng bằng ngã khuỵu xuống, cuộn mình lại trong cơn đau.
Tư Thành nhìn nhìn, thấy nơi Lăng Túc đang bấu lại có vết băng vải, chính là vị trí bị Hạ Phương đấm cho ban chiều.
Anh than thở trong lòng, cảm thấy như mình vừa thua rồi thì phải.
Rõ ràng chạy đến đây để trả thù cho vợ, nhưng hóa ra lại được vợ cứu một mạng.
Cho dù sự thật là Lăng Túc có lành lặn thì cũng không làm gì được anh.
Nhưng vết thương kia lại phát huy tác dụng vào thời khắc quan trọng nhất, khiến anh bỗng dưng ủ rũ.
Tâm trạng vốn đã không vui nay lại càng tệ đi.
Anh bước tới, nhìn Lăng Túc lăn lộn trên đất mà phàn nàn: “Có thế đã không chịu được mà còn đòi đi khiêu khích đội bảo vệ à?”
Tư Thành chỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, cả người ngăn nắp gọn gàng không biết bao nhiêu nếu so với Lăng Túc, đến mở miệng cũng lười.
“Mày… rốt cuộc là ai?”, Lăng Túc cắn răng, ngước nhìn người cao cao tại thượng như một ông hoàng kia, chỉ cảm thấy máu chảy ngược chiều.
Từ ngày bị phái đến đảo Rồng rồi trở thành “ông trùm” nơi này, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm gã mới cảm nhận được uy hiếp nặng nề đến thế.
Cho dù đứng trước mặt chủ nhân chân chính, gã cũng có thể giữ bình tĩnh, những khi cáu bẳn thì còn có thể bật lại.
Nhưng người này… lại khiến gã không dám thở mạnh.
Khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bản năng của con người là khuất phục.
“Mày chỉ cần biết mày đã đụng phải người không nên đụng vào”, anh vươn tay, tóm lấy cằm Lăng Túc.
Gã chỉ cảm thấy cả người cứng đờ như tượng, không còn sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho cơn đau lan tràn đến toàn thân.
“Mày… mày là người của Thiết Diện?”, hai mắt gã trợn to như mắt ếch, bên trong là nỗi kinh hoàng.
Sao gã không biết Thiết Diện có thuộc hạ lợi hại đến thế này?
Người của Thiết Diện?
Nghe là lạ, nhưng…
Nhớ tới cô gái khi thì ngoan ngoãn nhu mì, khi thì ngang ngược táo bạo nhà mình, Tư Thành không kiềm được một nụ cười đầy cưng chiều.
“Đúng vậy”, anh hào phóng trả lời Lăng Túc, sau đó nghiêm mặt nói: “Lần này chỉ là một bài học nhỏ cho mày. Lần tới gặp lại Thiết Diện, biết phải làm gì rồi chứ?”
Gã chỉ cảm thấy uy hiếp đáng sợ cuồn cuộn ập đến, không thể làm được gì ngoài cắn răng gật đầu, cho dù có không cam lòng đến đâu.