NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 300: Cấu kết thông đồng

  1. Home
  2. Hôn nhân bất đắc dĩ
  3. Chương 300: Cấu kết thông đồng
Prev
Next

Dáng người Christina to cao chắc cũng gấp đôi Hạ Phương, sức mạnh cũng rất lớn.

Ấy vậy mà dùng sức lôi kéo nửa ngày vẫn không khiến Hạ Phương suy suyển.

Cô ta nhăn mặt, dùng hết sức bình sinh dồn vào tay, nhưng không chỉ thất bại mà còn Hạ Phương hất tay đẩy va vào tường.

Y tá nghe thấy tiếng kêu trước đó thì hối hả ập đến, thấy Hạ Phương mặt lạnh như tiền và Christina lảo đảo vịn tường thì không biết phải làm sao.

Hạ Phương liếc nhìn họ rồi mở miệng chỉ trích Christina: “Bệnh nhân có vấn đề, cô thân là bác sĩ chính lại không cấp cứu mà tìm cách đuối thân nhân đi đầu tiên?1‘

Đối phương sa sầm mặt, đứng thẳng người dậy: “Nếu không cô quấy rối làm tôi phân tâm thì sao?”

Hạ Phương cười khẩy: “Là bác sĩ, chỉ cần một suy nghĩ sai Lâm là có thể ảnh hưởng đến một mạng người. Vào thời điểm này mà cô còn có thời gian đứng đây cãi nhau ẩu đả với tôi?”

“Cô nghĩ cô ba hoa bép xép mấy lời này thì sẽ xóa được tội gây rối trong bệnh viện à?”,

Christina phản bác.

Hạ Phương nhìn Lâm Giang Vũ trên giường bệnh: “Không lẽ bác sĩ chưa phát hiện máy móc đã không còn kêu nữa sau lần thứ hai cô đi vào phòng? Hay cô cho rằng là tôi giở trò? Hoặc cô căn bản không hề để ý?”

Christina lúc này mới nhận ra những tiếng rít the thé ban nãy đã không còn nữa.

Cô ta không nghĩ ngợi nhiều, lập tức chạy đến kiểm tra, thấy bệnh nhân thật sự đã ổn định trở lại.

Ném một ánh mắt hoài nghỉ về phía Hạ Phương, cô ta lại mở khoang miệng Lâm Giang Vũ ra, phát hiện có một mùi hương khác thường thì lại tức tối gầm lên: “Là cô làm?!1‘

Hạ Phương lạnh lùng khoanh tay: “Cô là bác sĩ cơ mà, cô cho rằng bệnh nhân sẽ vô duyên vô cớ khôi phục sao?1‘

‘Tóm lại cô đã làm gì?1‘, Christina lên giọng.

“Điều này có quan trọng không? Chẳng phải việc cô nên làm ngay bây giờ là đưa bệnh nhân đỉ kiểm tra từng hạng mục một, đảm bảo không có gì bất trắc để còn được miễn trừ trách nhỉệm?1‘, sự mỉa mai lan tràn trong giọng Hạ

Phương khiến Christina càng thêm cáu kỉnh.

“Ghê gớm như cô, chỉ nhấc tay là đã ổn định được bệnh nhân thì còn cần bác sĩ chúng tôi làm gì?ir, cô ta vung tay: “Bệnh nhân bị thương nhiều chỗ, thương nặng ở đầu, vốn rất khó chữa trị. Cô không tin bác sĩ thì đưa anh ta về đi cho rồi”.

Hạ Phương: “Bác sĩ bệnh viện rừng Trừng thái độ thế này đấy à?”

“Mục tiêu hàng đầu của chúng tôi luôn là cứu chữa người bệnh, không bao giờ bỏ cuộc. Nhưng chúng tôi không phải Bồ Tát, gặp người thân không biết lý lẽ thì cũng sẽ không nhiều lời”.

Christina hất cằm: “Nếu bệnh nhân và người thân tin tưởng, chúng tôi sẽ làm hết bốn phận; nếu không tin, chúng tôi cũng không ép ở lại”.

Hạ Phương gật đầu: “Được, nếu bác sĩ Christina cho rằng chúng tôi không tin cô thì làm thủ tục xuất viện giùm đì. Dù sao các người cũng không dám đảm bảo sẽ cứu được cậu ta mà .

Rồi xoay người bước đi.

Đúng lúc này, viện trưởng vừa hay tin cũng

đang vội vàng chạy đến.

Vừa lúc nghe được những lời này, bèn nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Đó là một người đàn ông tuổi trung niên, thân hình cao lớn, tướng mạo nho nhã.

Không như Christina là con lai, vị này là người da vàng thuần, đeo một cặp kính càng làm tăng thêm vẻ hiền hậu thông thái.

“Viện trưởng, cái này thật sự không phải lỗi tại chúng tôi. Người nhà của bệnh nhân này không nghe lời bác sĩ mà cứ ở lì trong phòng ICU, còn thừa cơ tôi ra ngoài mà tự tiện cho bệnh nhân dùng thuốc. Tôi có lòng phân tích tốt xấu cho cô ấy, nóỉ làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe bệnh nhân, khiến việc điều trị càng thêm khó khăn”.

“Nào ngờ cô ta vừa mở miệng đã chỉ trích bác sĩ chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, đã không có nghiệp vụ mà chỉ biết khoe khoang. Đã vậy thì tôi chỉ có thể mời cô ấy đưa bệnh nhân đỉ..”

Viện trưởng khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn người nhà bệnh nhân, ông ta cảm thấy khí chất của cô gái này có gì đó quen quen nhưng lại không nhớ là đã từng gặp ở đâu.

“Christina, cứu chữa bệnh nhân là trách

nhiệm của chúng ta. Họ đã vào bệnh viện này thì chúng ta nên đặt sức khỏe của họ lên đầu, ưu tiên phục vụ họ với chất lượng cao nhất, những việc khác để sau hãy nói”.

Giọng ông ta đều đều nhàn nhạt, không nghe rõ cảm xúc, tuy hướng chủ thể vào Christina nhưng lại không có ý trách cứ.

Cô ta khẽ bĩu môi: ‘Viện trưởng nói đúng ạ, tôi cũng cố gắng làm theo đến cùng rồi, nhưng người nhà bệnh nhân cứ phá rối-1‘

Tham Uyển Uyển bên ngoài không nhịn được nữa, sải bước tới ngắt lời cô ta.

“Cô có dám chịu trách nhiệm cho những lời vừa nói không, bác sĩ?”

“Tôi nhớ trong phòng bệnh có lắp camera, có thể thu âm lại những gì cô nói. Cô tưởng cô muốn đổi trắng thay đen là làm được hả?”

Christina nhăn nhó: “Tôi chỉ nói sự thật, sai chỗ nào chú? Có camera là muốn đổi đen thay trắng à?”

Thẩm Uyển Uyển cười khay, lấy ra giấy chứng nhận: ‘ý cô là độỉ bảo vệ chúng tôi vu oan cho cô?”

Hạ Phương không tiện để lộ thân phận nhưng cô ấy thì không sợ.

Đội bảo vệ là một thế lực vô cùng đặc biệt ở cửa sông Trừng, trừ Hạ Phương không thường lộ mặt ra, những người khác không ít thì nhiều cũng phải xuất hiện khí hành động.

Công bố thân phận thế này không hề ảnh hưởng gì đến Tham Uyển Uyển, ngược lại còn có thể dọa dẫm mâỳ kẻ định làm cáo mượn oai hùm.

Quả nhiên, Christina vừa thấy giấy chứng nhận thì biến sắc.

Viện trưởng cảm thấy toàn chân chấn động, thầm lấy làm mừng vì ban nãy chưa nặng lời, sau đó nở nụ cười khôn khéo nói với Thẩm Uyển Uyển và Hạ Phương: “Thì ra là các đồng chí của đội bảo vệ, vất vả rồi. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, các đồng chí đoàn kết như thể tay chân, thấy đồng đội bị thương thì nóng lòng muốn biết tình hình. Bác sĩ Christina của chúng tôi trước giờ luôn tận tụy với nghề, ban nãy cũng chỉ vì lo lắng cho bệnh nhân nên mới xảy ra mâu thuẫn.

■’Chúng ta đều có cùng một mục tiêu là muốn bệnh nhân khỏe lại, dều là người một nhà cả mà, chỉ cần hóa giải hiểu lầm là được”.

Nói xong, viện trưởng nghiêm mặt: “Christina, còn không mau xin lỗi các đồng chí

đi? Bệnh nhân đã được đưa vào bệnh viện của chúng ta tức là họ tin tưởng chúng ta, sao chỉ có thể vì đôi lời của người nhà mà lại muốn đẩy bệnh nhân đi?1‘

“Xin lỗi, tôi sai rồi1‘, Christina tuy không chịu phục nhưng vẫn cắn răng cúi gằm mặt.

Viện trưởng mỉm cười: “Để bệnh nhân có thể tĩnh dưỡng hồi phục, có thể mời các vị đồng chí dời bước rồi chúng ta từ từ trò chuyện không?”

Nghe như ông ta đang muốn xỉn lỗi nhưng lại mang theo cảm giác cưỡng ép, không thể không làm theo, thậm chí trong giọng nói còn mang đầy giễu cợt.

Hạ Phương khoát tay: “Khỏi, bác sĩ tư chất như này không chữa được cho đồng đội chúng tôi. Uyển Uyển, đi làm thủ tục xuất viện đỉ”.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 300: Cấu kết thông đồng"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com