NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 301: Vừa khéo cô ấy cũng hơi ngứa tay

  1. Home
  2. Hôn nhân bất đắc dĩ
  3. Chương 301: Vừa khéo cô ấy cũng hơi ngứa tay
Prev
Next

Thấm Uyển Uyến rất thích tính cách dứt khoát và bá đạo này của Hạ Phương.

Sờ dĩ đội bảo vệ của họ nghe lời Hạ Phương như thế không chỉ vì cô có thực lực mạnh mẽ mà còn vì cò tốt tính, có thế khiến mọi người phục tùng.

Thấm Uyến Uyến không nhiều lời, lập tức đi làm thủ tục xuất viện.

Viện trưởng thấy Thấm Uyến Uyến nghe lời Hạ Phương như thê thì cũng nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa hơn.

Thấy nét mặt ung dung và lạnh lùng cùng với khí thế bá đạo trén người Hạ Phương, Viện trưởng biết chắc chắn thân phận của cò không đơn giản chút nào.

Người phụ trách đội bào vệ hiện tại là Charles, đây là chuyện mọi người đều biết.

Vậy thì cò gái này là ai?

Họ cũng không nghe nói là đội bảo vệ có lãnh đạo mới, hơn nữa tròng cô gái này cứ như là chưa tốt nghiệp đại học, không có khả năng là lãnh đạo gì được.

Nghĩ thế, Viện trưởng nở nụ cười: “Thưa cô, chúng tôi xin lỗi cô vì hiếu lầm khi nãy, bệnh nhàn bị thương rất nghiêm trọng, tình huống hiện tại chưa ốn định, d chuyến bệnh nhán vào lúc này sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến sức khoẻ cúa bệnh nhân”.

“Cô xem nếu chúng tôi vần có chỗ nào khiến cô không vừa ý thì cứ nói ra, chúng tói nhất định sẽ cải thiện, trước mắt bệnh nhân thật sự không nên di chuyển, nếu cò cảm thấy bệnh viện chúng tòi khòng ốn thì đợi khi sức khoè của bệnh nhân hoàn toàn ốn định hẳn chuyển viện, được không?”

Hạ Phương nhìn nụ cười dối trá của Viện trường, cười khẽ: “Cảm ơn lòng tốt của Viện trưởng, nhưng khi nãy bác sĩ Christina của bệnh viện cũng đã nói done đội của tôi bị thương rất nặng, bệnh viện cũng không chắc chần có thế chữa khỏi, nên tòi nghĩ không cần phải lãng phí thời gian của các bác sĩ’.

Nghe cò nói thế, Christina không khỏi giều cợt: “Viện trưởng, nói không chừng người ta còn chẳng thèm quan tâm đến tính mạng của đồng đội ấy chứ, óng xem đi, lúc đầu tôi nói không thể ở

lại phòng bệnh ICU quá lâu, khuyên cô ta rời đi, cò ta không muốn đi mà còn đấy tòi ra ngoài, sau đó nhân cơ hội đút cho bệnh nhân loại thuốc gì đó, dù tình trạng của bệnh nhân đã tạm thời ổn định, nhưng ai biết tiếp theo anh ta có làm sao không?”

“Một khi rời khỏi bệnh viện, bệnh nhàn xảy ra vấn đề gì cũng không nằm trong sự kiếm soát của chúng ta, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn gì, bọn họ còn có thế đổ trách nhiệm cho bệnh viện, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn…”

Ý cô ta rõ ràng là Hạ Phương muốn mượn dao giết người hại Lâm Giang Vũ.

Sãc mặt Viện trưởng trở nên khó coi, ồng ta cau mày, nhưng cũng không nói ra suy nghĩ của mình ngay, rõ ràng cũng cảm thấy suy đoán này rất có khả năng là thật.

“Christina, đừng nói bậy”, một lúc lâu sau đó, Viện trưởng mới quát khẽ một tiếng, sau đó cười nói với Hạ Phương: “Christina nói chuyện không biết suy nghĩ, cô đừng chấp nhặt với cô ấy. Các có là người thân của bệnh nhân, nếu kiên

trì muốn chuyến viện cho bệnh nhân thì bệnh viện chúng tòi chí có thế đề xuất ý kiến, chứ không thế ép buộc cặu ấy ở lại”.

Đến đây, Viện trưởng lại nói tiếp: “Nhưng tòi vãn muốn nhâc nhờ cô một câu, tình trạng của bệnh nhân này rất nguy hiểm, bệnh viện của chúng tôi có bác sĩ khoa nội thần kinh tốt nhất ờ sông Trừng, có thế phẫu thuật hoàn thiện nhất cho cậu ấy, có lẽ còn có thế có chút hy vọng, nhưng nếu xuất viện thì e rằng…”

“Cảm ơn lời nhắc nhở của ông”, Hạ Phương nói xong thì đưa mắt ra hiệu cho một đội viện nam ở bên cạnh: “Có lẽ Uyến Uyến đã sắp làm thủ tục xong rồi, cậu đi vào cõng cậu ta ra ngoài đi”.

Đội viên kia lập tức gật đầu, tiến lên cần thận cõng Lâm Giang Vũ.

Hạ Phương chỉ gật nhẹ đầu với Viện trưởng, sau đó dẫn hai đội viên xuống lầu.

Lúc này xung quanh có rất nhiêu người hóng chuyện, thấy người đàn ông trên người đầy vết thương bị đưa ra khỏi bệnh viện thì đều chỉ trỏ Hạ Phương, cảm thấy cò quá độc ác, người ta đã bị thương như thế rồi còn muốn vì chút thể

diện của mình mà cố chấp đưa người ta đi.

Đây chẳng phải là giết người một cách trá hình à?

Đây là mưu sát!

Hạ Phương không thèm quan tám đến những lời bàn tán, cứ thế dần người đi thắng xuống lầu.

Dưới lầu, Thấm Uyến Uyến vừa khéo đã làm xong thủ tục, dẫn Làm Giang Vũ lên xe cùng với Hạ Phương.

Viện trưởng nhìn theo bóng lưng của nhóm Hạ Phương, sắc mặt trở nên u ám, òng ta lấy điện thoại ra gọi điện: “Cậu đi theo bọn họ, xem bọn họ đi đâu”.

Bệnh viện sòng Trừng là bệnh viện cấp ba duy nhất ở cửa sông Trừng.

Bác sĩ và thiết bị ờ nơi này đều là cao cấp nhất, theo tình trạng của bệnh nhân khi nãy, nếu nơi này không thế chữa khỏi thì đi đến bệnh viện khác chỉ có thế chờ chết.

Bọn họ nghĩ mình là người của đội bảo vệ nên hống hách, coi thường bệnh viện của bọn họ, hô hào với bọn họ thì thòi đi, còn khòng quan tâm đến mạng

sống của đồng đội, cố chấp rời đi.

Ồng ta muốn xem bọn họ có thể đi đâu.

Không phải óng ta kiêu ngạo, mà nếu rời khỏi bệnh viện của bọn họ, người đó chắc chắn chỉ có một con đường chết!

Hạ Phương chạy xe đã phát hiện có người đi theo từ làu, nhưng cò không cắt đuôi người đó, mà mặc cho người đó đuối theo.

Cò chạy xe đến một bệnh viện tư ở gần bệnh viện sông Trừng.

Trước khi đến, Hạ Phương đã đánh tiếng trước với bệnh viện, cô vừa đến, nhân viên của bệnh viện đã lập tức ra ngoài nghênh đón, đưa Lâm Giang Vũ vào phòng mổ.

Thầm Uyển Uyển đi tới phòng phẫu thuật với Hạ Phương, một đồng đội nam khác thì đi làm thủ tục nhập viện.

Đến ngoài phòng phẫu thuật, Hạ Phương bảo Thẩm Uyến Uyến đợi ở bên ngoài, bảo cò ấy không được cho ai đi vào làm phiền, sau đó thì đi vào trong.

Từ sau lần phẫu thuật cho mẹ, Hạ

Phương chưa từng phằu thuật thêm Tân nào nữa.

Lần này còn là phẫu thuật mở hộp sọ khó khăn nhất.

Trợ lý Alice vừa thay đồ phẫu thuật giúp Hạ Phương vừa nói tình trạng của Lâm Giang Vũ cho cô, sắc mặt hơi nặng nề.

Hạ Phương gật đầu: “Chị biết rồi, vấn đề không quá nghiêm trọng”.

Tuy Lâm Giang Vũ bị thương rất nặng, nhưng có cò ở đây, cậu ta không thế nào mất mạng được.

Cậu ta cũng rất phúc lớn mạng lớn, trùng hợp hôm nay Hạ Phương ở bên này, nếu không dù bệnh viện sông Trừng hay bệnh viện tư này cũng đều không cứu được cậu ta.

Cuộc phẫu thuật nhanh chóng bẳt đầu, Hạ Phương đã lâu rồi không cầm dao giải phẫu nhưng động tác vần thuần thục như trước, mỗi dao đều rất chính xác, không chút sai sót nào.

Hai tiếng sau, Alice lau mồ hòi trán giúp Hạ Phương, Hạ Phương buông dao phảu thuật xuống, bảo cò ấy đi khâu vết

■wm.

mổ lại, còn cô thì rời khỏi bàn mố.

Lâm Giang Vũ đã không còn gì đáng ngại nữa, Hạ Phương đi ra ngoài uống một ngụm nước lớn, thay quần áo, bây giờ đã là mười giờ tối.

Cô còn chưa án tối, đã hứa sẽ mời các đội viên đi ăn một bữa tiệc lớn, nhưng vì chuyện của Lâm Giang Vũ mà lại bị lỡ hẹn.

Thời gian không còn nhiêu, có vội vàng thay quần áo, thấy Alice đã khâu vết mố xong, cò dặn dò mấy câu rồi rời khỏi phòng mố.

“Lão đại…”, Thấm Uyến Uyến tiến lên, nhìn thắng vào đòi mắt sắc bén của Hạ Phương, dù không biết cò làm gì bên trong, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bãt đầu thấy sùng bái cô hơn: “Khi nãy có mấy người tới nói là bác sĩ khoa nội thần kinh của bệnh viện, muốn đi vào nhưng bị chúng em ngăn cản”.

Hạ Phương gật đầu, xoa đầu Thẩm Uyến Uyến: “Làm tốt lắm”.

Nam đội viên cất lời: “Lâm Giang Vũ sao rồi lão đại?”

“Đã không còn vấn đề gì nữa rồi, tối

nay nhờ hai người ở lại trông nom, cậu ta tỉnh lại thì lập tức liên hệ với tòi, tòi có lời muốn hỏi cậu ta”.

“Váng lão đại”, hai người đồng thanh trả lời.

Hạ Phương gật đầu, sau đó nhìn về phía người đang theo dõi ở cách đó không xa, sa sầm mặt nói với Thẩm Uyến Uyến: “Uyến Uyến, đi nói chuyện với anh trai kia đi?”

Thật ra Thấm Uyến Uyến đã phát hiện sự khác thường của người đó từ lâu, nhưng đối phương không có hành động gì nên cô ấy vần luôn im lặng, nghe Hạ Phương nói thế, cò ấy cười đầc ý: “Tuân lệnh, lão đại”.

Vừa khéo cô ấy cũnq hơi nqứa tay!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 301: Vừa khéo cô ấy cũng hơi ngứa tay"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com