Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 304
Đêm đã về khuya.
Gió biển lồng lộng thổi mái tóc dài của Hạ Phương bay tán loạn.
Thành những sợi tơ hớp hồn Tư Thành.
Ánh trăng rải vầng sáng lên gò má cô, tô điểm thêm một tầng trắng trẻo mềm mại.
Nụ cười đơn thuần mang theo chút tinh ranh cùng dáng vẻ ung dung của cô khiến anh càng ngắm càng si mê.
Nhưng nhớ đến lời cô vừa nói, anh lập tức bày ra vẻ vô tội: “Ai bảo dám bắt nạt vợ anh? Làm thế đã là nương tay…”
Nói đến đây, sắc mặt anh lập tức sa sầm: “Nào ngờ tên đó lại còn không biết học khôn, dám cướp đồ của vợ…”
Hạ Phương buồn cười: “Tóm lại anh Thành định xử lý thế nào đây?”
“Giao cho Phương bảo bối nhé?”
Cô búng tay: “Vậy nhờ anh”.
Mất kim cương mà không chút nào u sầu, ngược lại còn thoải mái cười đùa với anh?
Ánh mắt Tư Thành hơi thay đổi: “Em định làm gì với cái rương kia?”
“Đương nhiên là…”, Hạ Phương vừa cười vừa nói thì thấy vẻ mặt đầy chờ mong của anh, bỗng dưng không muốn nói nữa.
Tầm mắt cô lưu luyến trên gương mặt điển trai kia, cuối cùng dừng lại ở đôi môi: “Anh muốn biết sao?”
Tư Thành nhướng mày, từ chối trả lời.
Hạ Phương vươn tay nắn cằm anh: “Hôn cái đi rồi em nói”.
Tư Thành có nằm mơ cũng không ngờ chiêu vốn chỉ có anh dùng với cô nay lại bị cô đem ra đối phó mình.
Đường đường là nam nhi thân cao tám thước mà lại bị con gái ghẹo.
Người ta lại còn là vợ mình.
Tư Thành bất giác cảm thấy… ngại?
Không, không hề.
Anh chỉ phấn khích đến muốn hét lên.
Lập tức nhào tới ôm chầm lấy Hạ Phương, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng.
Hạ Phương: …
Chỉ định ghẹo tí cho vui thôi mà, không cần phải nhiệt tình vậy đâu.
Cũng may bây giờ đang ở bên ngoài, chứ ở trong phòng thì… cô sẽ bị hành hạ thảm thương luôn.
Vất vả lắm mới kết thúc nụ hôn, Hạ Phương lại thấy Tư Thành cười gian: “Thế này đã đủ chưa? Chưa thì để anh…”
Cô lập tức bịt mồm anh lại: “Im đi”.
Cả ngày chỉ biết bắt nạt người ta!
Hạ Phương hờn dỗi trong lòng, bỗng cảm nhận được có âm thanh truyền đến trong nước, lập tức nheo mắt cảnh giác.
“Có người”.
Cứ tưởng tống cái rương đi là sẽ được an toàn, nào ngờ vẫn có người theo dõi họ sít sao.
Tư Thành nâng tay Hạ Phương lên hôn nhẹ: “Không sao, có anh ở đây”.
Thấy chiếc ca-nô từ xa đang đến, anh lại hỏi: “Bên đó để anh lo, em đi lấy đồ nhé?”
Hạ Phương nháy mắt: “Được, anh nhớ cẩn thận”.
Tư Thành gật đầu rồi nhảy xuống, không lâu sau đã có tiếng ẩu đả từ dưới vọng lên.
Hạ Phương thì lấy bọc hạt dưa anh đưa cho lúc trước ra cắn đến là hăng say.
Cho đến khi…
Năm phút sau, Tư Thành xử lý gọn ghẽ kẻ địch, bám lên thân thuyền thở phì phò như bễ. Thấy Hạ Phương ung dung ăn hạt dưa còn không thèm đổi tư thế, anh bèn phì cười: “Ngon không?”
Cô nuốt luôn hạt cuối cùng rồi phủi tay, nhăn nhở cười: “Không bằng khi được anh bóc cho”.
Tư Thành vừa tức vừa buồn cười, chống mép thuyền nhảy lên.
Anh vững vàng như núi, Hạ Phương thì suýt nữa bị lực chấn động hất văng xuống biển.
Cũng may còn có anh kéo lại.
Tư Thành còn định kéo luôn Hạ Phương vào lòng để tranh thủ ăn hiếp một phen, nhưng nhìn lại thấy mình ướt đẫm cả người, chỉ còn cách nắm tay cô, bất đắc dĩ than thở: “Vậy là em quyết định bỏ nó?”
Ban nãy anh xuống nước là để cho cô thời gian đi tìm cái rương.
Nào ngờ cô chỉ ngồi đó cắn hạt dưa xem anh biểu diễn?
Hạ Phương chớp mắt đầy vô tội: “Anh yên tâm, đồ của em thì không ai lấy được đâu”.
Tư Thành liếc mắt nhìn, không biết cô lấy đâu ra sự tự tin này.
Nhưng quen biết lâu ngày, anh cũng biết cô là người làm việc có chừng mực, nên cũng không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu.
Người dưới nước đã bị Tư Thành dọn dẹp sạch sẽ.
Những người trên ca-nô đuổi theo hai anh em To Con – Nhỏ Con kia cũng bị họ hạ gục.
Hạ Phương ban nãy vừa cắn hạt dưa vừa nhìn thấy nhiều người đi qua đi lại lục soát.
Nhưng cô cũng biết bọn họ không tìm được thứ kia, bèn dùng chùm sáng chiếu vào chỗ Lăng Túc.
Lúc này đã chẳng còn lại bao nhiêu người trên thuyền, phần lớn đều tham gia truy đuổi gã.
Thấy thời cơ đã đến, Hạ Phương bảo lái tàu tiếp cận ca-nô, nhận lấy sợi dây thừng do hai anh em kia thả xuống.
Tư Thành: …
Chỉ biết ngoan ngoãn theo sau.
Lên boong thuyền rồi, hai anh em To Con – Nhỏ Con đã đứng chờ họ.
Tuy trông hơi chật vật nhưng không ai bị thương.
Hạ Phương vươn tay, Nhỏ Con lập tức nhanh trí đưa một chiếc chăn sang: “Sếp vất vả rồi”.
Cô gật đầu rồi giũ chăn ra, choàng lên vai Tư Thành, còn buộc lại trước ngực anh: “Đừng để bị cảm”.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người kia, Tư Thành cong môi: “Cảm ơn bảo bối”.
Hạ Phương quay sang nói: “Đi thôi”.
Hai anh em nhanh chóng dẫn cô đi, chỉ thấy bên trong hỗn loạn vô cùng, nhìn thấy mà giật mình.
Đoàn người vẫn bình thản đi xuống buồng chứa than ở boong dưới, nơi hai anh em đưa một chiếc rương trông vô cùng tầm thường cho Hạ Phương: “Đây sếp”.
Hạ Phương gật gù: “Tôi đã đặt vé máy bay cho hai anh. Bây giờ trở lại bến tàu, sẽ có xe đến đón”.
“Cảm ơn sếp!”, hai người phấn khởi kêu to, vừa chạy được mấy bước thì quay lại đầy quyến luyến: “Chừng nào sếp về nữa ạ?”
Hạ Phương: …
Mới nãy còn mừng rơn, không cần phải giả đò nhớ nhung vậy đâu.
Cô thở dài: “Đi chơi trước đi, tôi phải xong việc đã”.
“Khi nào xong sếp nhớ về thăm bọn em nhá”.
“Bọn em lúc nào cũng chờ sếp về”.
Hai anh em bày ra vẻ mặt cực kỳ khoa trương rồi tung tăng chạy đi mất.
Tư Thành nhìn theo, khẽ cười: “Em tìm đâu ra cấp dưới như này vậy?”
Hạ Phương ra vẻ nghiêm túc: “Anh đừng hiểu lầm, lúc làm việc nghiêm túc thì họ cũng đáng tin lắm”.
“Phù…”
“Mày dám đẩy tao hả con cá mắm kia? Cút xuống…”
“Thằng mập chết bầm! Đừng có làm dơ xe sếp! Oái oái bỏ ra!”
Ào!
Hạ Phương nhìn hai anh em kia chưa gì đã ẩu đả nhau dưới nước mà chỉ biết đưa tay che mắt. Tại sao mình lại có cấp dưới chẳng khác gì cái rạp xiếc thế này nhỉ? Đúng là… không dám nhìn…
Uổng công ban nãy cô còn khen họ trước mặt Tư Thành, vừa quay đầu cái đã vứt cả mặt mũi sếp xuống nước.
“Khụ, mình về thôi anh”, cô làm như không quen hai người kia, vội vàng kéo Tư Thành đi mất.