Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 305: Anh giao phó bản thân cho em
Tuy Hạ Phương đã trù tính để Lăng Túc đỉ ra thu hút phan lớn hỏa lực.
Nhưng khi cô và Tư Thành chuẩn bị rời khỏi bến tàu vẫn gặp phải không ít kẻ rượt đuổi theo.
Sức hấp dẫn của kim cương quá lớn
Sức hấp dẫn của kim cương quá lớn, cô chỉ tùy ý phao tin đồn chứ còn chưa hề công bố chính thức mà đã kéo được mấy chục độỉ nhóm đến đây cướp của, có thể thấy được thị trường kỉm cương quốc nội bị người kia khống chế cứng đến chừng nào.
Chẳng lạ gì Lệ Minh Nhã lại dám ngông cuồng khẳng định công ty cô sẽ không đào ra được nhiều kim cương thượng hạng như vậy, chú cô ta chỉ vừa hạ lệnh siết chặt lại thôi mà đã nhiêu loạn cả thị trường, khiến nhiều kẻ liều mạng bất chấp thủ đoạn chạy đến đây vì những viên kim cương không rõ thật hư.
Nhưng mà ông ta nghĩ ông ta có thể ngồi lên được ngai vàng ông hoàng kim cương thế giới ư?
Hạ Phương cười giễu một tiếng, đang định
liên thủ với Tư Thành để đối phó với đám người đang rượt đuổi kia thì lại bị Tư Thành nhét lên xe.
“Ngoan nào, ở trên xe chờ anh nhé. Mấy phút là xong”, Tư Thành bọc một tấm thảm lông cho cô, quần áo ướt nhẹp trên người anh phác họa ra hình dáng cơ thể cường tráng, khiến người khác phải đưa mắt lại nhìn, nhưng vừa nhìn, Hạ Phương đã không kiềm được mà đỏ mặt.
Cô biết đây không phải lúc để mê muội nhan sắc, nhưng aỉ bảo Tư Thành nói chuyện thôi mà cùng quyến rũ đến vậy chứ?
Hạ Phương theo bản năng gật đầu, rồi ngoan ngoãn ngồi chờ trên xe.
Bên ngoài đã có hàng trăm tên bao vây…
Tất nhiên đám người này không chung một phe, bọn họ vốn ẩn núp ở xung quanh, hòng chờ có kẻ xông pha chiến đầu đầu tiên, giành về được valỉ kim cương, rồi sau đó bọn họ mới bắt đầu vây quét cướp giật, làm ngư ông đắt lợi.
Lúc trước Lăng Túc cầm valỉ rời đỉ thì bọn họ không thấy, chỉ có vài nhóm người đi trước đuổi theo, còn những kẻ này thì tin tức không nhạy bén nên vẫn cứ đứng đây ôm cây đợi thỏ.
Lúc nhìn thấy Hạ Phương xách vali chạy ra, một đám người vốn đang đấu đá nhau lập tức cùng dừng lại, họ tính toán một phen dự định sẽ liên thủ với nhau, trước hết đoạt được kim cương từ tay Hạ Phương đã rồi sau đó mới thương lượng chia chác thế nào.
Dù sao cũng nghe đồn rằng đống kim cương này có tận chín mươi chín viên, hơn nữa còn đều là loại hoàn mỹ thượng hạng bậc nhất.
Trong lúc thị trường bị lũng đoạn, một viên kim cương thôi cùng hiếm như lên trời, nên chín mươi chín viên này là một con số khổng lồ đối với bọn họ.
Mắt thấy Hạ Phương và Tư Thành chỉ có hai người cầm vali ung dung bước ra, cả đám người này không hề sợ mất mặt mà chỉ muốn nhanh chóng xông đến đánh người cướp của.
Còn gì mà ỷ đông hiếp yếu này nọ, bọn họ chả thèm quan tâm.
Thế là cả đoàn người tụ tập lại với nhau lên hơn cả trăm mạng.
Từng tên đều cầm đao và côn sắt trong tay, khí thế hung hãn.
Hạ Phương ôm vali ngồi yên trong xe nhìn Tư Thành để thảm len sang một bên, xắn ống
tay áo lên rồi nhìn nhanh một lượt đám người nườm nượp trước mắt, nở nụ cười ma mị: “Xông lên hết đỉ, không có thời gian đâu”.
Chỉ một câu nói đã dấy lên ngọn lửa chiến tranh tối nay.
Cũng đốt lên ngọn lửa hừng hực trong đáy mắt Hạ Phương.
Cô vẫn luôn biết Tư Thành không đơn giản, mặc dù chưa từng chân chính giao thủ với anh, nhưng cô đã quan sát được chiêu thức của anh.
Chí ít cô có thể xác định được rằng mình không phải là đối thủ của Tư Thành.
Nhưng vẫn không biết được cô thua anh nhiều bao nhiêu.
Hôm nay vừa khéo có thể chứng kiến được bản lĩnh của anh Thành nhà mình.
Còn đám người kia thì Hạ Phương không thèm để vào mắt, nếu Tư Thành không chống đỡ nổi thì cùng lắm cô xuống xe giúp đỡ thu thập tàn cục thôi.
Nghĩ như thế, hai mắt cô sáng quắc lên nhìn Tư Thành, gấp gáp muốn biết rốt cuộc người đàn ông của mình mạnh mẽ đến mức nào.
Chỉ là, Tư Thành vừa ra chiêu, Hạ Phương
đã lập tức sợ ngây người.
Cô cứ tưởng anh bảo đám người kia cùng xông lên là nói đùa thôi, nhưng khỉ thấy bóng người Tư Thành thoáng cáỉ nhảy vọt lên lao vào trong đám người, nhanh tay đoạt lấy hay cây gậy sắt trong tay hai kẻ lân cạnh, sau đó bắt đầu thỏa sức đánh đấm như vũ bão giữa rừng người nghìn ngịt, cô bỗng thấy lặng người.
Đây là thực lực chân chính của người đàn ông của cô à?
Chỉ mất vài giây ngắn ngủi, đã có mười tên vóc người đô con bị Tư Thành đánh gục nằm dưới đất.
Theo tốc độ này, e là không đến năm phút anh đã quét sạch đám người đến cướp bóc này rồi.
Sức mạnh lớn đến mức khiến Hạ Phương nhìn mà cũng trào dâng nhiệt huyết.
Cô thật sự không ngờ rằng Tư Thành lại thâm tàng bất lộ đến vậy.
Nhìn những kẻ ngã trái ngã phải kia, bọn chúng người thì vươn tay ôm chân, kẻ thì ôm bụng lăn lóc, Hạ Phương nhìn đến mức há hốc mồm.
Sức mạnh của anh rốt cuộc lớn đến mức
nào?
Lúc này đây, cô bỗng dâng lên cảm giác vui vẻ vì cô và Tư Thành không phải kẻ địch của nhau, nếu không…
E là cô sẽ phải đụng độ một lá chăn sắt.
Không, cô có lẽ sẽ bị sức mạnh tuyệt đối của đối phương nghiền nát, sau đó sẽ hoang mang tự tí nghi ngờ nỗ lực rèn luyện mấy năm qua của cô đã bị vứt cho chó ăn.
Đợi đến khi Hạ Phương lấy lại tinh thần, Tư Thành đã đánh gục toàn bộ những tên kia, sau đó xoa xoay bàn tay hơi đau nhức của mình, thở hổn hển đi về phía Hạ Phương.
Cửa xe bị mở ra, Hạ Phương ngước mắt lên đối diện với gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Tư Thành, tầm mắt dừng lại ở đoi mắt phượng hẹp dài xỉnh đẹp của anh, suýt chút nữa cô đã bị ánh mắt sâu thẳm ấy cuốn vào.
Hạ Phương hơi hé miệng, lại phát hiện mọi lời muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, không sao thốt lên được.
Mãi đến khi bàn tay nóng bỏng của Tư Thành nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, trên gương mặt anh là nụ cười chọc ghẹo, giọng nói khàn khàn khiến người đắm say: “Sợ anh à?”
Hạ Phương muốn nói không có, nhưng Tư Thành đã cười tươi hơi, nhẹ nhàng miết cằm cô: “Không ngờ chồng của em lại biết đánh đấm đến vậy chứ gì? Sao nào, đẹp trai không?”
Hạ Phương:…
Một khắc trước cô còn nghi ngờ không biết người trước mặt này có phải chồng mình không, nhưng bây giờ thì xác định được chắc chắn rồi, là tên này chứ chẳng phải ai khác.
Tên yêu nghiệt tự luyến đến mức này, ngoại trừ anh Thành nhà cô ra thì còn aì vào đây nữa?
Cô nắm lấy bàn tay đang sờ loạn của anh kéo xuống, rồi nghiêng đầu hôn phớt lên mu bàn tay ấy: “Chào mừng chiến thắng trở về, anh Thành ngầu nhất trong lòng em”.
Đòi ngươi sâu thẳm của Tư Thành ánh lên tia ngạc nhiên, sau đó là mênh mang cưng chiều.
“Vậy đêm nay phải làm tiệc tẩy trần thật lớn cho anh đấy nhé?”
Khóe miệng Hạ Phương hơi giật giật, cái tên này, không chọc cô là không sống được hay gì?
Cô cười khổ: “Sợ là không được rồi”.
Cô chỉ cái vali lớn ở bên cạnh: “Đưa cái này đến Giang Lâm thì chắc sẽ bị người ta tịch biên, em phải chạy suốt đêm trở về mới được”.
Bị tịch biên nằm trong dự liệu của cô.
Đây cũng là một cuộc thử nghiệm của Hạ Phương, cô muốn xem thử thế lực thâu tóm ngành kim cương này rốt cuộc lớn đến mức nào.
Bây giờ bị tịch biên thì cũng chứng minh được rằng người đứng đầu ở Giang Lâm cũng là người của bọn họ.
Còn phía trên nữa còn ai khác chống lưng cho không thì phải đợi cô trở về điều tra thêm một phen mới được.
Tư Thành bất đắc dĩ than thở: “Cho em nợ đó”.
Nói rồi anh chuẩn bị lên chỗ ghế lái, nhưng lại bị Hạ Phương kéo tay lại.
Cô bước xuống xe rồi đẩy Tư Thành lên: “Anh phụ trách bảo vệ bảo bối của em cho an toàn, còn chuyện nhỏ như lái xe này cứ để cho em”.
Rõ ràng là đang đau lòng anh phải hao tốn lượng lớn công sức nên đang mệt muốn chết, vậy mà cứ phải dối lòng mạnh miệng nói hùng
hồn như vậy, e là chỉ có thẳng nữ như Hạ Phương mới làm được như thế.
Nhưng không sao cả, Tư Thành hiểu là được rồi.
Anh an tâm ngồi ở ghế sau, liếc nhìn vali ở bên cạnh: “Vậy anh giao phó bản thân cho em nhé, bà Tư”.
Hạ Phương nhìn gương mặt yêu nghiệt của Tư Thành qua gương chiếu hậu, tim không khống chế được mà nảy lên liên hồi…
“Bịch… bịch…”