NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 307: Kim cương vừa to vừa sáng... làm bằng nhựa

  1. Home
  2. Hôn nhân bất đắc dĩ
  3. Chương 307: Kim cương vừa to vừa sáng... làm bằng nhựa
Prev
Next

Hôm nay Hạ Phương ngủ rất ngon.

Tư Thành còn chưa làm việc xong cô đã ngủ.

Đợi đến khi thức dậy cô phát hiện mình đang nằm trong lòng Tư Thành, mặt trời bên ngoài đã lên rất cao.

Hạ Phương xem giờ, đã hơn hai giờ chiều.

Hạ Phương ngáp một cái, thấy Tư Thành vẫn còn đang ngủ say, dáng vẻ yên tĩnh và trong sáng chẳng khác nào một đứa bé.

Hạ Phương không đành lòng đánh thức anh, cho nên mở to mắt nhìn anh một lúc lâu, sau đó ngáp một cái vùi mặt vào lòng anh ngủ tiếp.

Nhưng vừa mơ màng muốn ngủ thì cảm giác môi mình bị chặn lại, khó thở.

Còn có một đồi tay nóng bỏng di chuyến lộn xộn trên người cô.

Hạ Phương cho rằng mình gặp ác mộng, đang luống cuống tay chân phản kháng thì tay cũng bị đè lại.

Hơi thở quen thuộc phả vào mặt cùng với xúc cảm thân quen…

Hạ Phương mở mắt ra, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn phóng to gấp mấy lần của Tư Thành.

Cô đẩy anh ra, thở hổn hẩn hờn dồi: “Anh giết

người hả?’

“Không giả vờ ngủ nữa à?”, Tư Thành cười xấu xa.

“Em giả vờ bao giờ, em ngủ thật mà!”

‘Vậy khi nãy em sờ mặt và ngực của anh là mộng du sao?”

“Em… Người giả vờ là anh thì có?”, Hạ Phương lấy lại tinh thần, thẹn quá hoá giận.

Tư Thành cười xấu xa: “Ai giả vờ ngủ không quan trọng, chỉ cần chúng ta dều thức fôi là được”.

Sau đó, anh kề sát vào mặt cô: “Tối qua không đợi anh, hôm nay anh muốn phạt em”.

Hạ Phương ôm lấy cổ anh, nhướn mày cười khẽ: “Anh Thành đúng là thù dai, xem ra tay của anh đã không sao nữa, vậy tiếp theo phải xem biếu hiện của anh rồi”.

Tư Thành sa sầm mặt.

Cô bé này dám coi thường anh?

Anh bị thương ở tay, chân cũng chỉ hơi mỏi, đâu phải eo không cử động được.

Vì đế Hạ Phương khóc lóc cầu xin, Tư Thành không nhiều lời, sử dụng hết bản lĩnh của mình, cúi đầu hôn lên môi Hạ Phương.

Hạ Phương vì đế Tư Thành chịu thua, đương nhiên cũng không ngoan ngoãn mặc cho anh làm thịt mà liên tục đánh trả.

Giày vò một trận, khi hai người thức dậy lần nữa thì trời đã tối.

Tư Thành vốn đã đau bắp chân vì hôm qua đánh nhau quá dữ dội, lúc này chân còn bắt đầu run run.

Hạ Phương cũng khồng tốt hơn là bao, đấu với Tư Thành một buổi chiều, cò cảm thấy người mình bủn rủn không còn chút sức lực nào, nếu không phải vì không muốn yếu thế trước Tư Thành, có lẽ là cô còn không đi nổi.

Qua lần này, Hạ Phương đã hoàn toàn thay đổi nhận thức về Tư Thành.

Cô cho rằng trước kia người đàn ông này đã đáng sợ lắm rồi, hôm nay mới phát hiện lúc trước là anh đã nương tay.

Đương nhiên Tư Thành cũng thay đổi nhận thất về Hạ Phương, trước kia anh thương cồ, sợ cô không chịu được giày vò nên khồng dám làm bậy, hồm nay mới phát hiện cò bé này điên lên thì không đến lượt anh ra tay.

Dù mệt đến mức đau nhức cả người, nhưng Tư Thành vần nở nụ cười hài lòng.

Thậm chí ngày hôm sau khi đi tới công ty, trên mặt anh vần còn đang cười.

Có điều cả ngày hôm nay hai người ngủ rất ngon, không biết bên phía cửa sông Trừng đã hồn loạn đến mức nào.

Sự kiện kim cương mất trộm ở cảng hôm qua thu hút sự chú ý của toàn bộ cửa sông Trừng.

Thuyền trưởng nửa đêm báo án, không chỉ triệu tập công an của cửa sông Trừng mà còn triệu tập cả đội bảo vệ.

Từ ba giờ sáng đến ba giờ chiều, toàn bộ bến cảng đều bị chặn lại, toàn bộ thành phố đều đang tìm tung tích của rương kim cương kia.

Đội bảo vệ kịp thời chạy tới, bắt mấy người bị đánh gục ồ bến cảng trước theo lệnh của Hạ Phương.

Đợi cõng an của cửa sông Trừng chạy đến thì những người đó đã bị đội bảo vệ dẫn đi, công an vốn định tra hỏi từ mấy người đó nhưng khồng thể đòi người từ đội bảo vệ, chỉ có thế cắn răng từ bỏ.

Mà nếu người đã về tay đội bảo vệ, hỏi ra được chuyện gì có liên quan đến Hạ Phương cũng dều không có ý nghĩa.

Ngược lại là Lăng Túc đang chạy trốn theo đường thuỷ bị người ta tố giác, lúc này đã trở thành tội phạm bị truy nã ở cửa sông Trừng, truy nã khắp thành phố, bao vây đuổi theo.

Lăng Túc lấy được cái rương kia một cách dề dàng, khiến gã vồ cùng đắc ý.

Dù trên đường gặp khồng ít truy đuổi, nhưng đây đều là chuyện nhỏ với gã.

Sống tại đảo Rồng nhiều năm như thế, biển khơi là nhà của gã, ở trên biển gần như không có ai là doi thủ của gã, cả cá cũng không phải.

Nên muốn cướp đồ của gã trên biến á?

Không có cửa!

Lăng Túc dề dàng cắt đuôi mấy người truy đuổi kia, đế bọn họ xuống biển cho cá ăn, Lăng Túc vồ tay, lái thuyền quay đầu, nhanh chóng di chuyến đến đảo Rồng.

Đường thuỷ khồng có gì cản trở, gã nhanh chóng đến được đảo Rồng.

Lăng Túc là chủ của nơi này, dề dàng vượt qua những vật cản khi lên đảo, lên đảo thuận lợi, đi tới chỗ ở của mình.

Diện tích của đảo Rồng không lớn, bên trong chỉ có mấy chục hộ dân, còn không bằng một thôn ở đất liện.

Những người dân ở đây đều vì các nguyên nhân khác nhau mà chuyển từ cửa sông Trừng đến nơi này vào vài năm trước.

Có người là tội phạm chạy tốn, có người đánh nhau bị đuổi, cũng có người chịu nhục ở bên ngoài nên không muốn tiếp tục sống ở đó nữa, chỉ muốn trốn một mình, cũng có cao thủ đến ở ẩn.

Những người kỳ lạ sống trên một hòn đảo kỳ lạ.

Lúc đầu khi lên đảo, Lăng Túc cũng không tốn quá nhiều công sức, anh chỉ giải quyết cao thủ ở ẩn kia, sau đó trở thành chủ nhân của nơi này một cách dễ dàng.

Mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi, nên dù lúc huấn luyện đã phải chịu đủ loại hành hạ, nhưng Lăng Túc vẫn xem là sống khá thoải mái và nhàn hạ trên

đảo.

Gã ôm cái rương trở về toà lâu đài nguy nga ở trung tâm đảo, đi vào phòng kho báu, nở nụ cười đắc ý-

Thiết Diện trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế mà thôi…

Ngu xuấn đến mức còn chưa nhìn rõ đã ném đồ lên thuyền, ha!

Đồ nằm trên thuyền của gã, ở trên biến, có thể xem là không ai làm gì được gã.

Lãng Túc cười đắc ý, cầm dụng cụ lên, vừa mở rương vừa âm thầm giễu cợt đội bảo vệ Thiết Diện chỉ có tiếng chứ không có miếng.

Chút thực lực đó mà cũng muốn đấu với gã ư?

Chỉ không biết Thiết Diện đó lấy đâu ra bản lĩnh tìm được một người đàn ông lợi hại như thế…

Ngay cả gã cũng không phải đối thủ, chứng tỏ thực lực của người đàn ồng kia rất đáng sợ.

Nhưng dù là thế, chẳng phải bọn họ vẫn không thể làm gì gã? Chỉ có thể nhìn gã mang cái rương đi sao?

Lăng Túc không nhịn được cười to, còn đang đắc ý thì chợt động đến vết thương trên cánh tay…

“Đau quá…”, Lăng Túc cắn răng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua vết thương đã trở thành màu đen của mình, không nhịn được mắng đồ khốn Thiết Diện kia một trận.

Rốt cuộc cô làm gì gã, tại sao lại đau thế này?

Bác sĩ đã kiểm tra rồi, rõ ràng không có độc, nhưng gã lại thấy còn khó chịu hơn cả trúng độc, đau đến tận xương tuỷ.

Càng nghĩ càng tức giận, Lăng Túc cắn răng mở rương ra, thầm mắng: “Rương nằm trong tay tao, dù mày làm gì với cánh tay của tao, tao vần có thể khiến mày ngoan ngoãn trở lại cầu xin tao! Ha ha ha ha…”

“Đợi đó Thiết Diện, mày khiến tao đau bao nhiêu, tao sẽ trả lại cho mày gấp trăm rân!”

Lăng Túc cười dữ tợn.

Gã mở rương ra, giơ tay cầm lấy một viên kim cương, ánh mắt càng lộ vẻ đắc ý hơn.

Những thứ này là át chủ bài để gã uy hiếp Thiết Diện!

Nhưng xúc cảm và ánh sáng này sao có hơi sai sai?

Ánh mắt Lăng Túc trở nên sâu thẳm, gã tháo mở lớp bọc bên ngoài kim cương, lấy kim cương ra, trong tay là một viên kim cương vừa to vừa sáng… nhưng làm bằnq nhưa.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 307: Kim cương vừa to vừa sáng... làm bằng nhựa"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com