Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 308: Khá lãng phí
Hạ Phương thức dậy, Tư Thành đã gọi khách sạn đưa đồ ăn đến.
Hai người ăn uống no say, Tư Thành đì đến công ty, còn Hạ Phương thì cũng tới LM.
Vì kỹ thuật khảm kim cương rất phức tạp, một ngày trôi qua, ba công nhân may gần như làm việc không ngừng nghỉ cũng chỉ hoàn thành được một nửa.
Lúc Hạ Phương đến, đã có một công nhân may nghỉ luân phiên, chỉ còn lạì hai người đang làm việc.
Hạ Phương nhìn thoáng qua, trong hai người có một người đã được nghỉ ngơi nên trạng thái tinh thần khá tốt, người khác đã làm việc cả ngày, lúc này khá là mệt mỏỉ, đang đợi một người khác đến thay ca.
Hạ Phương bảo hai người ngồi xuống nghỉ ngơi mấy phút, ân uống gì đó.
Còn cô thì cầm lề phục xỉnh đẹp kia lên, kiểm tra tỉ mỉ.
Không thể không nóỉ những nhân viên ớ LM, dù là một công nhân may cũng có bản lĩnh rất lợi hại, một chi tiết đều vô cùng phù hợp, khảm kim cương loé sáng lên lễ phục
một cách hoàn mỹ.
Dù mới hoàn thành chưa đến một nửa, nhưng lễ phục này đã sáng đến mức người ta không mớ mắt ra được.
Có một điều đáng tiếc duy nhâ’t là lễ phục xinh đẹp như thế lại thuộc về Lệ Mình Nhã.
ít nhiều gì vần khá là lãng phí.
Hạ Phương nói chuyện với hai công nhân một lúc thì có một công nhân khác đến thay ca.
Hạ Phương trò chuyện với sở Lâm Xuyên đang trực mấy câu rồi rời khỏi LM.
Sáng ngày một sẽ là ngày giao hàng.
Mọỉ thứ vẫn còn kịp.
Vừa lên xe, Hạ Phương đã nhận được điện thoại của Charles, anh ta nói là Lâm Giang Vũ đã tỉnh lại, đang muốn gặp cô.
Hạ Phương gật đầu, lập tức gọi điện thoại video cho Charles.
Charles:…
Lâm Giang Vũ nằm trên giường bệnh, đầu bị băng bó, trông có vẻ võ cùng chật vật.
Thấy Hạ Phương trên màn hình, cậu ta
kích động mờ miệng muốn nói gì đó, nhưng vì vội quá nên liên tục họ khan, hoàn toàn không thế nói được gì.
Hạ Phương đã đoán trước là sẽ có tình huống như thế, cô trầm giọng nói: “Không cần vội, nói từng chữ một”.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Giang Vũ chứa dầy nước mắt.
Cậu ta cố nén cảm giác uất ức và giận dữ trong lòng, cất giọng run rẩy và khàn khàn: “Xin lồi sếp… Tôi… tôi sai rồi”.
Hạ Phương hờ hững gật đầu: “Biết lồi rồi thì tốt”.
ít nhất chứng minh cỏ đã không phí công cứu cậu ta, nếu vần không biết hối cải, có lẽ cô sẽ thẳng tay tiển cậu ta một đoạn để tránh khiến cỏ bị tức chết.
“Tôi… Tôi không biết tên khốn kiếp kia… khụ khụ, lại… lừa… tôi, rõ ràng anh ta nói cấp trên của anh ta… muốn gặp tỏi, cho tôi biết tình hình… mới nhất… bên phía chính phủ. Ai ngờ, khụ khụ… tôi… tôi đến rồi… lại nhìn thây… người kia… của đảo Rồng”.
“Gã ép tôi… nói ra kế hoạch của sếp… và tình huống hiện tại của đội bảo vệ, tôi… đã từ
chối. Sau đó gã bảo tôi bỏ thuốc Charles, nói chỉ cần Charles chết, tôi sẽ là… đội trường mới”.
“Tất cả yêu cầu của gã tôi đều từ chối, còn định đánh trả. Không ngờ gã lại mạnh hơn nhiều so vớì tưởng tượng cúa tói, tôì… không thể… thành còng, cuối cùng… vì ép cung tôi, bọn họ bất chấp tất cả thủ đoạn, treo tôi lên cao, bảo khi nào tỏì suy nghĩ thông suốt rồi… sẽ cho tôi xuống”.
Sau khi nói xong những lời này, Lâm Giang Vũ đã thở hồng hộc, đầu đầy mồ hồi.
Trong mắt cậu ta lộ vé sợ hãi, trên mặt tràn đầy nỗi tức giận: “Có lẽ thiết bị đó đã lâu rồi không sứa chữa, sau khi bị treo lên, tôỉ giãy giụa mấy cái thì dây thừng đã đứt, sau đó tôi cũng ngã xuống từ bên trên…”
Nên lúc Hạ Phương đến, Lâm Giang Vũ đã rơi xuống rãnh nước.
Lăng Túc vì thu hút sự chú ý của cô nên không cho cô phát hiện ra Lâm Giang Vũ, cố ý kéo dài thời gian.
Hạ Phương nhìn thoáng qua Lâm Giang Vũ, cười khẽ: “Bây giờ cậu đã biết tại sao tôi không cho cậu tiếp xúc với người của bộ phận có liên quan chưa?”
Lâm Giang Vũ cắn răng, rõ ràng vẳn khỏng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Phương cười nói: “Vì những người đó đã cấu kết với đảo Rồng từ lâu rồi”.
Lâm Giang Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Sao… Sao có thế được?”
Dù họ và các cơ quan khác không hợp nhau, nhưng thật ra lập trường lại rất giống nhau, đều là bảo vệ chính nghĩa.
Mà đảo Rồng là một thế lực xấu xa, sao bọn họ có thể…
“Có gì là không thế? Vì đối phó với đội bảo vệ, cậu cảm thấy có gì mà bọn họ không làm được? Hả…”
Nói đêh đây, sắc mặt Hạ Phương trở nên lạnh lẽo: “Tôi sẽ bảo cấp trên nhanh chóng thông qua yêu cầu của chính phủ cửa sông Trùng, trong vòng nửa tháng văn kiện sẽ được ban bố, đến lúc đó cho mọi người nghỉ một tháng, muốn về nhà thì về, muốn đỉ du lịch thì đi. Một tháng sau lại tập họp”.
Họ bảo vệ cửa sông Trừng nhiều năm như thế, vất vả duy trì trật tự nơi này, để mọi thứ ờ cửa sông Trừng khôi phục bình thường, che chờ do nhiều người dân như thế.
Nhưng cấp trên lại bắt đầu thấy quyền lực của họ quá lớn, ảnh hường đến hành động của mình, bắt đầu có thái độ với họ.
Ha, chắc vì nhàn hạ quá lâu nên quên mất cửa sông Trừng trước đây như thế nào rồi nhỉ?
Nếu không nhờ có đội bảo vệ, sao cửa sông Trừng có thể yên ổn được như ngày hôm nay?
Nếu bọn họ cho rằng mình mới là chủ nhân của nơi này, muốn lấy lại quyền lực thuộc về bọn họ, trổ tài ở cửa sông Trừng, thể hiện tài năng và bản lĩnh của mình, vậy thì… có sẽ cho bọn họ được như ý.
Dù sao nhanh nhất là một tháng, chậm nhất là nửa năm, bọn họ sẽ biết của sông Trừng không đơn giản như những gì bọn họ nghĩ.
Đến lúc đó bọn họ phải cầu xin cô quay lại.
Mà khoảng thời gian này, cô đã bảo Charles bắt đầu tuyển người.
Đợi thông báo rút lui của nhà nước gửi xuống có lẽ họ cũng đấ tuyến người xong, sau đó cho người mới nghỉ ngơi một tháng
rồi tập trung lại huấn luyện thêm mấy tháng.
Đợi cửa sông Trừng không chịu thêm được nữa sẽ đến lúc họ ra tay.
Nhưng lần này Hạ Phương sẽ không ra tay mù quáng như lúc trước nữa.
Nếu không mấy năm sau, đợi đội bảo vệ duy trì được hoà bình giống như bây giờ, mất đi tác dụng, những người đó vần sẽ cho rằng mình rất lợi hại, muốn vứt bỏ họ một lần nữa.
Đội bảo vệ của cô không phải cửa sông Trừng cần là đến, không cần thì dề dàng đá bay đi.
Hạ Phương lại nói chuyện với Charles mấy câu, bảo anh ta chú ý động thái trong khoảng thời gian này của đảo Rồng, không có việc gì đừng chạy lung tung, gặp phải người của đảo Rồng, đặc biệt là Lăng Túc thì phải cố tránh đi, đừng để xảy ra va chạm.
Dù sao…
Lăng Túc mang một rương kim cương nhựa và đá đi như thế, chắc chắn đang rất tức giận.
Hạ Phương cho rằng cô và Tư Thành đã dạy dỗ gã một trận, chắc chắn gã sẽ chịu yên ổn một khoảng thời gian, ai ngờ tối qua lại
chạy ra ngoài làm loạn, còn có thể cướp đồ, chứng tỏ họ ra tay chưa đủ mạnh.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác cũng chứng tỏ Lăng Túc rất ngoan cường, giỏi chịu đựng, không phải một kẻ dễ giải quyết.
Lần này bị cô trêu đùa, dù trên người gã còn bị thương, nhưng chắc chắn gã vẫn sẽ không bỏ qua, không gây chuyện với đội bảo vệ mới là lạ.
Sau khi cúp máy, Hạ Phương đang định lái xe về nhà thì thấy một bóng người quen thuộc từ phía xa đang lén la lén lút đi vào cửa LM.
Hạ Phương nheo mắt, bây giờ đã hơn tám giờ tối mà vẫn có người quay lạỉ tăng ca à?
Khỏng đúng!
Cô sa sầm mặt nhìn bóng người kia đi khuất ớ sảnh lớn tầng một, sau đó lập tức lấy cái điện thoại cũ như cục gạch kia ra, tháo dỡ rồỉ lắp thành một laptop nhỏ, nhanh chóng thao tác.
Trên màn hình laptop nhanh chóng xuất hiện chín ô vuông hình ảnh camera giám sát của công ty.