Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 365: cả gan làm bậy
LÚC Hạ Phương đến phòng làm việc, mỗi phòng tập vẫn đang có người tập luyện.
Phòng làm việc của Ngụy Thung đã mở được mấy năm, tổng thế thì công ty đang vận hành cực kỳ trôi chảy, dù Ngụy Thung không ở đây một tháng, phòng làm việc vẫn có thể hoạt động bình thường.
Số lần Hạ Phương tới đây không nhiều, nhưng năm xưa gác cống ở đây toàn là Hạ Phương tuyển, cô muốn đi ra đi vào có thể nói là rất nhẹ nhàng.
Đi thẳng đến phòng tập nhảy chuyên dụng của Ngụy Thung, Hạ Phương đang định đấy cửa đi vào thì nghe thấy bên trong có tiếng nói truyền ra.
“Xem đi, tôi đã bảo khoảng thời gian này cô giáo sẽ không tới mà, chúng ta cứ to gan dùng phòng tập nhảy của cô giáo đi.”
“Ngộ ngỡ bị các đàn chị phát hiện, thì chúng ta không gánh được trách nhiệm đâu.”
“Yên tâm đi, báy giờ mọi người đều đang bận chuấn bị cho cuộc thi vũ đạo, chúng ta tranh thủ thời gian tập ở trong này, không phải chen chúc với những người đó, hiệu quả tập luyện chắc chắn sẽ tăng gấp bội.”
“Cũng phải, thế chúng ta tiếp tục nhé, cuộc thi vũ đạo ngày mai, chúng ta nhất định phải lấy được thành tích tốt.”
Hai người nói xong, liền bắt đầu mở nhạc, sau đó cùng nhau tập luyện.
Hạ Phương cũng không có vào ngay, mà quay người đi đến văn phòng của nhân viên phụ trách quản lý phòng làm việc.
Cô gõ cửa đi vào, thì nhìn thấy một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuối đang ôm điện thoại ngồi trên ghế cười ngặt ngẽo.
Chỉ thấy mặt cô ta hồng hào, hai mắt long lanh, tựa hồ đã hoàn toàn trâm mê vào thế giới bên trong điện thoại.
Hạ Phương gõ cửa đi vào, thế mà cô ta chẳng biết gì.
Hạ Phương híp mắt, ho khan hai tiếng: “Quản lý Lý!”
Lúc này Lý Hồng mới hồi thần, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phương với ánh mắt khó hiểu, có vẻ là nhất thời chưa nhận ra người này là Hạ Phương.
Hạ Phương hờ hững nói: “Chìa khóa phòng tập nhảy của Ngụy Thung ở chỗ cô phải không?”
Thấy Hạ Phương gọi thẳng tên Ngụy Thung, lúc này Lý Hồng mới hồi thần, ý thức được vị này
là cô gái đã sang đây lúc tuyến người, còn nhảy một bài rung động lòng người, và cũng chính là đàn em của Ngụy Thung, cô tên là Hạ gì gì đó…
“À, cô Hạ à.” Lý Hồng cũng là một người nhanh nhạy, cô ta lập tức đứng lên, mỉm cười nhìn Hạ Phương rồi nói: “Khoảng thời gian này, cô Ngụy đều đang bế quan tập luyện, không có ở phòng làm việc, sao cô lại tới đây.”
Hạ Phương lạnh nhạt nói: “Tôi muốn mượn phòng tập nhảy của Ngụy Thung dùng một lát, chị ấy bảo tôi tới chỗ cô lấy chìa khóa.”
Thực ra lúc sáng Hạ Phương đã tới rồi, cô có chìa khóa mà, bây giờ cô nói như vậy, chẳng qua là muốn xem xem Lý Hồng này sẽ xử lý chuyện có người lén vào phòng tập nhảy của Ngụy Thung như thế nào.
“À, vâng vâng, để tôi lấy cho cô.” Lý Hồng mỉm cười nói xong, cô ta bấm mật khấu mở khóa tủ rồi tìm chìa khóa, nhưng tìm một lúc vẫn chưa tìm được.
“Lạ thật đấy, rõ ràng tôi để ở đây mà, sao lại không thấy nhỉ?” Lý Hồng nhíu mày, sốt ruột không thôi.
Nhưng cô ta tìm hết rồi mà vẫn không thấy chìa khóa, thấy Hạ Phương cứ lãnh đạm đứng một bên nhìn, cò ta hoảng rồi.
“Khả năng là hôm qua lúc tôi đi kiểm tra
quên cầm chìa khóa về rồi, cô Hạ, tôi dần cô sang bên đó xem thử nhé?” Nói xong, Lý Hồng đã đứng dậy, cầm lấy điện thoại rồi cười hì hì dẫn Hạ Phương sang đó.
Hạ Phương khẽ gật đầu, rồi đi theo Lý Hồng.
Còn chưa đi đến phòng tập nhảy đã nghe thấy tiếng nhạc nho nhỏ truyền ra từ bên trong.
Lúc đầu Lý Hồng không có nghĩ nhiều, đi đến gần phòng tập mặt cô ta mới biến sắc, cô ta bất an giải thích với Hạ Phương: “Lạ thật đấy, sao bên trong lại có âm thanh nhỉ? Hôm qua lúc tan làm tôi còn kiểm tra qua mà…”
Lý Hồng nói xong thì đã đi đến cửa, cô ta đấy mạnh cửa ra thì phát hiện cửa bị khóa trái.
Quay đầu nhìn vào qua ô cửa kính trên cửa, cô ta lập tức đen mặt, tức giận nói: “Hai cô đang làm cái gì trong này vậy? Còn không mau mở cửa rồi cút ra đây cho tôi!”
Lưu Vi Vi thật sự không ngờ, cô ta cấn thận từng li từng tí, an phận thủ thường ở phòng làm việc của Ngụy Thung suốt hơn một tháng qua, nhưng lại vào ngày cuối cùng, không chịu được chen chúc trong phòng tập với người khác thế là chạy tới phòng tập chuyên dụng của Ngụy Thung, sau đó bị bắt ngay tại trận.
Bạn cô ta sợ đến nổi mất hồn, cô ta hốt hoảng mở cửa ra, khi Lý Hồng và Hạ Phương đi
vào, mặt Lưu Vi Vi xanh mét.
Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ, mình lại bị Hạ Phương tóm được vào lúc mất mặt như này.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Dạo gần đây, hầu như mỗi lần cô ta bị mất mặt đều có liên quan với Hạ Phương.
Cô ta có thù oán với Hạ Phương à?
“Các cô đế tôi phải hỏi hay các cô tự nói?” Lý Hồng tức đến nổi mặt đỏ bừng, cô ta bực mình quát hai người này.
Bạn của Lưu Vi Vi là một cô gái nhát gan, diện mạo yếu điệu, cô ta đang mặc trang phục tập múa cúi đầu nơm nớp lo sợ: “Quản lý Lý, chúng, chúng chúng tôi… chúng tôi…”
Ấp úng nửa ngày, cô gái cũng chưa nói được một câu.
Lý Hồng tức lắm, cô ta chỉ vào Lưu Vi Vi rồi nói: “Cô nói đi!”
“Quản lý Lý, chúng tôi, chúng tôi…” Lưu Vi Vi biết, tự tiện chạy vào phòng tập nhảy của Ngụy Thung, không cấn thận còn bị hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu.
Cô ta không được khinh thường!
“Chúng tôi chỉ muốn tìm một không gian tốt một tí để tăng cường tập luyện…” Lưu Vi Vi nói
xong, vành mắt đỏ hoe rồi bật khóc: “Chúng tôi thật sự không cố ý chiếm dụng phòng tập nhảy của cô giáo, hu hu…”
“Thật sự là, các đàn chị đã chiếm hết phòng tập của chúng tôi rồi, chúng, chúng tôi mấy hôm nay toàn phải tập ngoài hành lang, mắt thấy mai là bắt đầu cuộc thi vũ đạo, chúng tôi cũng muốn giành vinh quang về cho phòng làm việc, lấy được một cái thành tích tốt, nghe nói khoảng thời gian này cô giáo đang bế quan, sẽ không tới đây, cho nên, cho nên…”
“Tôi sai rồi, quản lý Lý, cô cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa đi mà, chúng tôi nhất định sẽ sửa sai, không bao giờ tự tiện vào đây nữa.” Lưu Vi Vi nói xong, cô ta tiến lên nắm lấy tay của Lý Hồng, nhân lúc Hạ Phương ở bên kia không chú ý, nhét một cái vòng tay xinh xắn vào tay Lý Hồng.
Lý Hồng nhìn thấy chiếc vòng ngọc xinh xắn trong tay, thì hai mắt sáng lên, cô ta lẳng lặng giấu vòng tay vào trong tay áo, ho khan hai tiếng, rồi nghiêm nghị nói: “Gặp phải chuyện như vậy, tại sao không báo cho tôi biết sớm? Cho dù cô Ngụy không ở đây, chỗ chúng ta vẫn có quy củ, bọn họ chiếm dụng phòng tập của các cô, các cô không biết đường báo với tôi à?”
Lưu Vi Vi ấm ức nói: “Chúng tôi không dám… các chị bảo, cuộc thi vũ đạo là sân khấu của các chị, người mới như chúng tôi có đi cũng chỉ lãng
phí thời gian, đưa phòng tập cho chúng tôi chính là lãng phí… Còn, còn bảo cho dù chúng tôi tìm cô với cô giáo để kế, hai người cũng sẽ không quản chuyện này…”
“Sao lại có lí đó!” Lý Hồng hừ lạnh: “Chuyện này tôi sẽ báo lại với cô Ngụy, tôi sẽ không để các cô chịu ấm ức vô ích. Nhưng…”
Lý Hồng liếc mắt nhìn Hạ Phương ở bên cạnh, ho khan hai tiếng rồi nói: “Các cô có gặp phải chuyện gì thì cũng không thể lấy trộm chìa khóa của tôi, tự tiện chiếm dụng phòng tập nhảy của cô Ngụy, các cô không biết đây là điều cấm kị à?”
“Tôi sai rồi, quản lý Lý, chúng tôi thật sự biết sai rồi, chúng tôi cũng chỉ muốn làm vẻ vang cho phòng làm việc, xin cô hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội, sau này chúng tôi không dám nữa đâu.”
Lưu Vi Vi lập tức nhận sai, cầu xin hết lời.
Lý Hồng nhìn Hạ Phương đứng bên cạnh, cô ta cười nói: “Cô Hạ, thật ngại quá để cô chê cười rồi. Tuy hai học sinh này cả gan làm bậy, nhưng họ cũng nhận lỗi rồi, ngày mai là cuộc thi vũ đạo ròi, đợi sau khi kết thúc cuộc thi, tôi sẽ yêu cầu cô Ngụy xử lý bọn họ, cô thấy thế nào?”
Tuy có ý trưng cầu ý kiến Hạ Phương, nhưng rõ ràng là Lý Hồng đang thiên vị hai người Lưu Vi
Vi.
Hạ Phương liếc nhìn cái vòng tay Lý Hồng giấu dưới ống tay áo, cười nhẹ: “Chuyện này quản lý Lý qiải quyết là đươc.”