Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 366 Bảo bối, em muốn lái xe à
Chương 366: Bảo bối, em muốn lái xe à?
Sau khi xử lý cho người ra ngoài, Hạ Phương bắt đầu luyện tập trong phòng tập nhảy.
Thực ra bài hát này do cô sáng tác, vũ đạo này cô cũng có tham gia biên động tác, vì vậy đối với cô thì độ khó của bài này không quá lớn.
Nhưng Hạ Phương là một người theo đuổi sự hoàn hảo.
Ngụy Thung coi trọng lần múa mở màn này như vậy, thế thì tất nhiên cô không thể làm qua loa rồi.
Cái cô muốn không phải là hoàn thành bài biếu diên, mà là làm cho tất cả người xem rung động, kết thúc bài biếu diễn một cách hoàn mỹ.
Suy cho cùng, cô không phải Ngụy Thung.
Cô phải biểu diễn thật xuất sắc, thì mới chặn được mồm những kẻ hay nói lời thừa thãi kia.
Cô không muốn dây cà ra dây muống, dẫn đến những rắc rối không cần thiết.
Hạ Phương là kiểu người chỉ cần đã quyết định làm tốt một việc, thì sẽ cổ hết sức đế làm cho nó được tốt nhất.
Cho nên, cô sẽ không cho mình có bất kỳ cơ hội thất bại nào.
Và cũng sẽ không viện bất cứ cái cớ gì cho
mình.
Hạ Phương tập đến mười hai giờ đêm, Tư Thành không chịu được nữa bèn gọi điện cho cô, lúc này cô mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Nhưng khi cô ra khỏi cửa, cô loáng thoáng thấy có một bóng người chạy vụt qua ở chỗ cầu thang, nhanh đến mức cô tưởng mình gặp ảo giác.
Hạ Phương khẽ nhíu mày, nhìn cái bóng đèn kia sáng lên rồi lại vụt tắt, ánh mắt cô lóe ra một tia sắc bén.
Cô không ở lại đó quá lâu, mà đi nhanh xuống lầu đi ra khỏi đây.
Tư Thành đang đợi ở dưới rồi.
Thấy cô xuống, Tư Thành mở cửa xe cho cô: “Chúng ta đã hẹn lúc mười một giờ mà?”
Hạ Phương thè lưỡi, tiến lên thơm một cái vào má Tư Thành: “Em tập xong quên cả thời gian, để cậu Thành đợi lâu rồi.”
Tư Thành nhướng mày: “Chỉ mỗi vậy thôi à?”
Hạ Phương che miệng cười: “Đợi mai biểu diễn xong, em sẽ khao anh, hửm?”
Hạ Phương cười mập mờ rồi lên xe, chỉ để lại Tư Thành suy nghĩ miên man.
Đưa mắt nhìn theo chiếc Maserati ngầu đét
của Tư Thành rời đi, lúc này Hạ Oanh Oanh đang nấp ở góc tối mới đen mặt đi ra.
Cô ta ghen tị nhìn theo chiếc đã đi xa của bọn họ, sau đó cắn môi, ánh mắt đầy dữ tợn.
Hại mình thành ra như này, dựa vào đâu mà Hạ Phương được sống vui vẻ hạnh phúc với Tư Thành cơ chứ?
Nghĩ đến việc nhà họ Hạ phá sản, Lục An Đường vào tù, hai gia đình bọn họ đều bị Hạ Phương phá hủy.
Nhưng Hạ Phương chẳng những không bị trừng phạt, trái lại còn bám được vào Tư Thành, trở thành người thắng cuộc trên đường đua nhân sinh.
Hạ Oanh Oanh không cam tâm, cô ta ghen điên lên.
Đây không phải là cảnh cô ta muốn!
Bao năm nay, cô ta thua Hạ Phương ở mọi mặt, cô ta đã chịu đủ những ngày tháng sống dưới cái bóng của Hạ Phương rồi.
Cô ta chỉ muốn thắng một lần, cô ta muốn thắng Hạ Phương, cô ta chỉ muốn hung hăng dẫm Hạ Phương dưới chân thôi mà.
Tại sao lại khó thế cơ chứ?
Cô ta đã bỏ ra nhiều như thế, cuối cùng lại không bằng một cái xoay người của Hạ Phương…
Hạ Oanh Oanh tức lắm.
Cái quan trọng hơn đó là, tối nay cô ta phát hiện Hạ Phương đang lén luyện bài múa mở màn của Ngụy Thung trong phòng tập nhảy của Ngụy Thung.
Trước đây, trong một lần tình cờ cô ta đã nhìn thấy Ngụy Thung luyện bài nhảy này, lần đầu được mở mang tầm mắt, cô ta đã rung động trước kỹ thuật nhảy của Ngụy Thung, đến mức cô ta còn không nói nên lời.
Nhưng, tối nay cô ta lại phát hiện ra rằng, lúc Hạ Phương nhảy, thì còn làm cho người xem rung động hơn.
Cô ta đứng ở cửa xem một lúc lâu, xem mà mê luôn.
Mãi đến khi Hạ Phương nhận một cuộc điện thoại, cô ta mới tỉnh táo lại, vội vội vàng vàng chạy đi.
Cô ta thật sự rất không cam tâm, tại sao một người nhiều năm rồi không nhảy như Hạ Phương, vẫn có thể vượt qua mình.
Hạ Oanh Oanh cắn môi, trong lòng tính toán xem phải làm thế nào mới có thế khiến Hạ Phương thân bại danh liệt một cách triệt để, không thể đứng dậy được nữa.
Dạo gần đây cô ta nghe nói, cái gọi là bế
quan của Ngụy Thung, thực ra là bị thương nặng, rất có khả năng là sẽ không thể múa bài mở màn.
Vừa khéo, hôm nay cô ta lại thấy Hạ Phương đang tập luyện bài múa mở màn, lẽ nào…
Ánh mắt Hạ Oanh Oanh lóe lên một tia hung ác, trong bóng đêm, giống như một con báo phát điên, có thế xông ra cắn vào động mạch của kẻ địch bất cứ lúc nào.
Cô ta nghĩ, có lẽ cô ta đã biết phải làm thế nào rồi.
Hạ Oanh Oanh nghĩ vậy, cô ta siết chặt nắm đấm, cười lạnh một tiếng rồi quay người rời khỏi phòng làm việc.
Cô ta không biết rằng, cô ta vừa đi, Hạ Phương và Tư Thành liền đi ra từ chỗ phía sau cách cô ta không xa.
Hóa ra, hai người họ lượn một vòng, rồi lại quay lại từ đằng sau.
Mục đích là đế xem xem người nấp đằng sau rình coi là ai.
Không ngờ lại là Hạ Oanh Oanh, Hạ Phương lười biếng cười một cái, xem ra ngày mai thể nào cũng sẽ không bình yên.
“Có cần anh xử lý giúp em không?” Tất nhiên là Tư Thành không bỏ qua vẻ mặt đầy mưu tính của Hạ Oanh Oanh vừa nãy.
Hạ Phương lắc đầu: “Không sao, cứ để cô nhảy nhót đi.”
Dù sao, cô ta có giở trò như nào cũng không thay đổi được kết cục.
Mà sẽ chỉ khiến cô ta giống như một tên hề mà thôi.
Tư Thành nắm lấy tay Hạ Phương: “Ngày mai anh đi cùng em.”
Hạ Phương nháy mắt: “Tất nhiên là được rồi, có cậu Thành ở đây, em có thể yên tâm lên sán khấu rồi.”
Tư Thành cười dịu dàng: “Em cứ yên tâm giao phía sau lưng cho anh.”
Hạ Phương quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sâu của Tư Thành, cô cười tươi rồi sát vào tai anh ghẹo: “Thì ra cậu Thành thích phía sau à?”
Tư Thành không kìm được nhướng mày, sau đó anh lập tức ôm eo Hạ Phương, quay đầu cắn vành tai cô: “Bảo bối, em muốn lái xe à?”
Hạ Phương cười khanh khách đấy anh ra: “Thế hôm nay em lái xe chở cậu Thành nhé.”
Nói xong, không đợi Tư Thành quay người, cô đã chuồn ngay vào ghế lái, sau đó vỗ vỗ ghế phó lái: “Mời cậu Thành vào chỗ.”
Tư Thành nhìn vẻ mặt tinh nghịch của Hạ Phương, anh lắc đầu cưng chiều.
Anh quen rồi, ngoài việc tiếp tục cưng chiều cô, anh chẳng có cách nào khác.
Phòng tạm giam.
Bên này, Triệu Nhược Văn đã có đầy đủ bằng chứng xác thực, cộng các tội danh vào thì khả năng cao là sẽ bị phán ba năm tù.
Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ, việc mà cô ta vốn tưởng là chẳng có nguy hiềm gì, lại mang đến hậu quả nghiêm trọng như này cho cô ta.
Cô ta ở trong phòng giam tuyệt vọng ôm hai đùi khóc nức nở, cô ta rất hối hận về lòng tham và sự ngu dốt của mình.
Cô ta không ngờ, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp như này.
Cô ta chỉ muốn kiếm ít tiền chữa bệnh cho mẹ thôi mà…
Cô ta chưa từng nghĩ đến việc hại người mà.
Kẻ hại người rõ ràng là Tô Tử Nguyên và Tề Đông Thăng, tại sao cuối cùng cô ta phải gánh chịu toàn bộ cái sai đấy.
Chỉ vì cô ta không quyền, không thế, không địa vị, không có người chổng lưng sao?
Triệu Nhược Văn không cam tâm nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên, có người đi vào, bảo là đến thăm cô ta.
Triệu Nhược Văn cảnh giác nhìn người đàn ông lạ đen khấu trang màu đen, cô ta căng thẳng nói: “Anh, anh là ai?”
Người đàn ông đội mũ, đeo khấu trang, chỉ để lộ một đôi mắt lạnh như băng.
Anh ta lạnh lùng nhìn Triệu Nhược Văn: “Tôi tới là đế nói cho cô biết, cô phải giữ được cái miệng của mình, cái gì không nên nói thì đừng nói ra, hiếu chưa?”
Triệu Nhược Văn nhíu mày: “Anh, anh có ý gì? Cái gì gọi là cái không nên nói?”
Người đàn ông cười u ám: “Cô hiểu mà.”
“Nếu cô nói cái gì không nên nói, thì tôi bảo đảm, cô sẽ không thế sổng mà ra khỏi sở cảnh sát đâu.”
“Anh, anh muốn làm gì?” Triệu Nhược Văn lùi sau hai bước, cả người run run.
“Cô Tô nói rồi, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại đây, ngoan ngoãn đợi hết ba năm, ba năm sau, cô ấy sẽ cho cô một khoản tiền đủ để bù đắp cho ba năm này của cô. Cô hãy biết đủ đi.”
Cô Tô… Tô Tử Nguyên?
Triệu Nhược Văn mở to mắt, kích động đứng lên: “Cô ta, cô ta có ý gì hả? Cô ta muốn tỏi làm
bia đỡ đạn ư?”
Người đàn ông bổng trầm giọng nói: “Bia đỡ đạn ư? Đừng có nói khó nghe thế, cô chỉ đang trả qiá cho sai lầm của chính mình mà thôi…”