Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh (Full) - Chương 338
Chương 338: Lệ Đình Phong nhìn thấy Thẩm An Nhiên trên hot search
Đoạn biểu diễn này cuối cùng cũng kết thúc, Lý Duy còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặt đỏ tai hồng có chút chật vật, Trịnh Cẩm Tú lên sân khấu một lần nữa cũng không tốt chỗ nào.
Trước lúc lên sân khấu cô ta còn nghĩ tiếp theo sẽ cười nhạo Thẩm An Nhiên như thế nào, nhưng không ngờ tới vai hề lại chính là cô ta.
Cùng một sân khấu với Thẩm An Nhiên thật là áp lực, cảm giác giống như là phải đối mặt với một tòa núi lớn đổ sụp xuống vậy, bị cô đè bẹp đến mức không ngóc đầu lên được!
Thật là đáng sợ, kỹ thuật diễn xuất của Thẩm An Nhiên đã xảy ra chuyện gì vậy? Sửa lại kịch bản lại có thể bị cô bẻ ngoặt trở về không dấu vết! Đây không chỉ là kỹ thuật diễn xuất thay đổi ngoài mặt nữa rồi, mà là thay đổi thành một người khác.
“Tôi không chắc đấy có phải là Thẩm An Nhiên không nữa.” Trên khán phòng vang lên một giọng nói không thể tin nổi: “Giống như đã thay đổi thành một người khác vậy, tôi có cảm giác như từ trước đến nay tôi chưa từng biết cô ấy.”
Như vậy là Thẩm An Nhiên quá hấp dẫn người khác, vừa đẹp mà còn vừa có khí chất, loại này nam hay nữ nhìn thấy cũng đều phải dừng chân, rất khó không có ai thích cô.
Tất cả mọi người yên tĩnh gần một phút mới phản ứng lại xôn xao bàn tán.
“Tôi không thể không thừa nhận gương mặt kia của Thẩm An Nhiên thật sự rất đẹp, đơn giản là tôi là một người say mê cái đẹp mà thôi.”
“Bộ dạng như vậy cũng khó trách sẽ quyến rũ người khác.”
“Thẩm An Nhiên đã mời người về dạy riêng à?”
Khán giả xem trực tiếp trên hiện trường đều đã được thấy toàn bộ kỹ thuật diễn xuất sắc của Thẩm An Nhiên, lúc này dù có không phục nhiều đến đâu họ cũng không dám lên tiếng.
Buồn cười, nếu như bây giờ nói kỹ thuật diễn xuất của Thẩm An Nhiên không tốt, vậy thì không phải là đang tự vả mặt mình à?
Mà toàn bộ sự chú ý của người xem trực tiếp trên mạng đều nằm đặt hết lên trên làn đạn trên màn hình, bởi vì khinh thường chẳng thèm ngó tới Thẩm An Nhiên cho nên từ lúc bắt đầu họ đã không xem mà trực tiếp xả ra làn đạn công kích.
“Ghê tởm muốn chết, kỹ thuật diễn xuất thối nát gì vậy.”
“Nói cũng thật buồn cười, Thẩm An Nhiên tham gia “Diễn viên đến rồi” cơ đấy, cô ta mà xứng sao?”
Thẩm An Nhiên lại trực tiếp lên đầu hot search, cô cũng không hề biết tình hình lúc này ở trên mạng như thế nào, càng không biết lần diễn xuất này của cô lại sẽ sớm kéo tới phiền phức.
…
Bắt đầu từ lần trước Lệ Đình Phong nhìn thấy đôi mắt giống với của Thẩm An Nhiên ở trong thang máy kia, anh đã nhốt mình trong phòng sách ở biệt thự, làm việc đến quên cả ngày đêm, giống như chỉ khi không ngừng làm cho bản thân mệt mỏi thì anh mới có thể tạm thời quên được lần ấy.
Triệu Việt bận rộn đi công tác, đang chuẩn bị lần này đi công tác về sẽ cho xin nghỉ kỳ nghỉ tết của năm kia. Anh ta vừa trở lại công ty định xin Lệ Đình Phong phê chuẩn thì thư ký của Lệ Đình Phong lại nói với anh ta.
“Tổng giám đốc Lệ đã không tới công ty đi làm gần hai tuần rồi.”
Triệu Việt vừa nghe còn tưởng rằng Lệ Đình Phong đã nghĩ thông suốt, cuối cùng cũng không xếp công việc lên trên thân thể nữa, phải biết rằng từ sau khi Thẩm An Nhiên chết, Lệ Đình Phong cũng chưa từng nghỉ ngơi.
Anh ghi nhớ câu nói kia của Thẩm An Nhiên trước khi chết, muốn anh tiếp tục sống cho thật tốt, sống cho đến lúc chết già.
Vì thế anh không dám tự sát, chỉ muốn dùng cách làm việc mệt mỏi bất kể ngày đêm để cho bản thân nhanh già đi.
Triệu Việt cũng không phát hiện có gì khác thường, chỉ cho là Lệ Đình Phong đang ở nhà nghỉ ngơi, nên cũng không kịp thu dọn gì, Triệu Việt lái xe tới nhà Lệ Đình Phong.
Nhập mật khẩu khóa cửa xong đi vào, lúc này Triệu Việt mới cảm thấy không bình thường, trong biệt thự to như vậy lại yên tĩnh nặng nề, giống như không có người ở vậy, rèm và cửa sổ đều đóng chặt kín mít, bên ngoài đang ban ngày nhưng bên trong lại tối om.
Triệu Việt ấn công tắc đèn ở trên vách tường, trong chớp mắt khi ngọn đèn vừa sáng lên, anh ta liếc mắt đến ghế sô pha một cái đã bị dọa cho giật mình, nhìn kỹ lại thì ra là con mèo Ragdoll kia, xấu xí đến mức dọa người.
“Tổng giám đốc Lệ.” Triệu Việt mở miệng gọi một tiếng, không ai đáp lại anh ta, sẽ không phải là vẫn còn đang ngủ đấy chứ?
Triệu Việt đi lên lầu, con mèo kia cũng đi theo phía sau anh ta.
Đến trước phòng ngủ, không có ai cả, lần này thì Triệu Việt nghĩ cũng không cần nghĩ, Lệ Đình Phong không có ở phòng khách cũng không có ở trong phòng ngủ, như vậy nơi duy nhất anh đang ở chính là phòng sách rồi.
Ở trong phòng sách làm gì? Dĩ nhiên là làm việc.
Triệu Việt đi đến cửa phòng sách trực tiếp đẩy cửa ra, bên trong cũng tối đen như mực, chỉ có mỗi chiếc bàn sách là có ánh sáng, Lệ Đình Phong ngồi ở chỗ đó, trước mặt đặt một cái máy tính, trong tay anh vẫn còn đang cầm tài liệu, cau mày.
Tình hình này vừa nhìn đã biết là trong mấy ngày anh ta không ở đây, Lệ Đình Phong vẫn luôn bận rộn làm việc.
Triệu Việt thở dài, đi đến bên cửa sổ mở rèm và cửa sổ ra, để cho ánh sáng và không khí mới mẻ tiến vào.
“Tổng giám đốc Lệ, nên nghỉ ngơi thôi.” Triệu Việt nhìn gương mặt trắng bệch có chút xanh xao kia của Lệ Đình Phong, tầm mắt lại đảo qua cặp mắt đỏ ngầu của anh cùng với cái cằm đã lún phún râu.
Lệ Đình Phong có phản ứng, anh ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, có chút chưa kịp thích ứng híp mắt lại, đợi sau khi đã thích ứng được với ánh sáng anh mới nhìn lại về phía Triệu Việt, giọng nói khàn khàn: “Triệu Việt, hôm nay tôi thấy trên đầu có tóc bạc rồi, khoảng chừng sáu cái, có lẽ tôi đã già rồi.”
Mấy năm nay vấn đề Lệ Đình Phong hỏi anh ta nhiều nhất có lẽ chính là anh đã già rồi sao?
Triệu Việt biết anh sống không bằng chết, nhưng anh vẫn phải tiếp tục sống, anh ta không lên tiếng, nhìn khuôn mặt tiều tụy không chịu nổi của Lệ Đình Phong, anh ta thuần thục chuyển thân phận trợ lý sang bảo mẫu.
Anh ta cởi áo khoác, tùy tiện lấy điện thoại trong túi ra bỏ lên trên bàn, nói với Lệ Đình Phong: “Tổng giám đốc Lệ, tôi xuống phòng bếp xem thử có gì ăn không, anh đi rửa mặt một chút đi, chờ cơm nước xong rồi nghỉ ngơi.” Anh ta còn không quên trả lời vấn đề của anh:
“Khoảng cách đến lúc anh già vẫn còn lâu lắm.”
Lệ Đình Phong không lên tiếng, tinh thần và thể lực của anh đã tiêu hao quá nhiều rồi, không có cách nào tập trung tinh lực vào công việc được, cũng không nhìn vào hợp đồng nữa.
Anh nhìn ra bên ngoài đến ngẩn người, ngoài trời không biết đã đổ cơn mưa nhỏ từ lúc nào, tí tách tí tách, trên mặt kính đã phủ một lớp sương mù.
Gần mười hai giờ trưa rồi, mỗi khi trời mưa đổ tuyết là anh lại có cảm giác lúc này Thẩm An Nhiên hẳn là nên ở bên cạnh anh.
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, Lệ Đình Phong phục hồi tinh thần nhìn qua, đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại, tay anh đã với qua cầm lấy điện thoại.
Trên màn hình nhảy ra các loại thông báo tin tức, anh nhận ra đây là điện thoại của Triệu Việt, bởi vì điện thoại của anh đã sớm tắt hết thông báo rồi, sẽ không thể nhận được tin tức giải trí trên hot search.
Ngay lúc anh đang muốn bỏ xuống, một hot search bỗng nhiên nhảy ra, lúc nhìn thấy ba chữ “Thẩm An Nhiên” anh cứng rắn dừng động tác lại, rõ ràng biết đó không thể nào là người mà anh nhớ, nhưng anh lại không khống chế được mà nhấn vào.