Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh (Full) - Chương 339
Chương 339: Anh thấy thân thể cô ấy lành lặn mà còn có thể tự lừa mình đó là Thẩm An Nhiên đã chết.
Lệ Đình Phong vừa ấn vào, cái nhảy ra đầu tiên chính là chương trình phát sóng trực tiếp Diễn viên đến rồi, trên màn hình đã bị các làn sóng ô ngôn uế ngữ chiếm cứ.
Lệ Đình Phong lập tức mất đi tất cả ý định, ngay khi anh định thoát ra thì một giọng nói quen thuộc lại truyền ra từ bên trong.
“Năm tháng sau này còn dài… Anh phải tiếp tục sống cho thật tốt… Cho dù có là sống không bằng chết đi nữa…”
Nền nhạc là tiếng sấm cùng với thời tiết mù mịt bên ngoài kết hợp lại với nhau vô cùng hoàn hảo, Lệ Đình Phong đã đỏ cả vành mắt, anh nắm chặt điện thoại, có chút không thở nổi, ngón tay run rẩy tắt làn đạn công kích ở trong video đi, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt anh.
Thẩm An Nhiên quỳ trên mặt đất, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ở trước mặt cô, cô muốn bắt lấy anh ta, nhưng người đàn ông đứng trước mặt cô lại lùi về sau một bước.
Trên mặt Thẩm An Nhiên như khóc như cười, lệ rơi đầy mặt, cuối cùng cô không chống đỡ được thân thể nữa, cùng với tiếng sấm rền vang, thân thể của cô đổ ra sau nặng nề ngã trên mặt đất, mất đi tất cả hơi thở.
Nước mắt theo khóe mắt chảy vào trong miệng, Lệ Đình Phong hé mở cánh môi, trong miệng nếm được một vị đắng chát nồng đậm còn đắng hơn bất kỳ một loại thuốc nào mà anh từng nếm qua.
Điện thoại từ trên tay rơi xuống trên sàn nhà gỗ, Lệ Đình Phong khom lưng muốn nhặt lại, nhưng đại não lại giống như bị một cái búa tạ nện vào thật mạnh, anh lảo đảo quỳ rạp xuống đất, hai tay chống lên mặt sàn, nước mắt từng giọt một rơi xuống mặt đất.
Trong tai vẫn vang lên tiếng từ điện thoại, nhưng trong đầu anh lại nhớ đến sáu năm trước, nhà họ Thẩm phá sản, anh đưa Thẩm An Nhiên đã bị bỏ đói bốn ngày đến tòa để xem bố cô bị kết án.
Vì muốn làm nhục sự kiêu ngạo của cô, anh đã để cho Thẩm An Nhiên quỳ gối trước mặt phóng viên trong mưa to, quỳ suốt nửa giờ.
Chính lúc ấy Thẩm An Nhiên cũng nhìn anh giống như trong video vậy, muốn đưa tay ra bắt lấy anh, nhưng lại bị anh ghét bỏ né tránh…
Anh không nghĩ tới sẽ lại nhìn thấy ánh mắt như vậy lần nữa, giống y hệt, người phụ nữ trong video giống như đúc với Thẩm An Nhiên năm đó.
Triệu Việt xuống lầu một chuyến xong lại lên, trở lại phòng sách thì nhìn thấy Lệ Đình Phong đang quỳ trên đất bụm mặt, thân thể run rẩy.
Triệu Việt cho rằng anh lại phát bệnh, vội vàng đi tới muốn đỡ Lệ Đình Phong: “Tổng giám đốc Lệ, có phải dạ dày anh lại khó chịu đúng không? Thuốc đau dạ dày để ở đâu?”
Lệ Đình Phong nhất thời lấy lại tinh thần, di chuyển thân thể ngồi xuống dưới đất: “Tôi nhìn thấy Thẩm An Nhiên…”
Giọng điệu của anh rất khẳng định, hốc mắt tuy đỏ bừng nhưng ánh mắt rất trong trẻo, không giống bộ dáng xuất hiện ảo giác.
“Cô ấy đã chết ba năm rồi.”
Giọng nói Lệ Đình Phong vốn đã khàn khàn, bây giờ sau khi khóc xong trong giọng nói lại mang theo vẻ trầm buồn, giống như được nặn ra từ trong cổ họng đau đớn: “Tôi biết, nhưng tôi thật sự đã nhìn thấy cô ấy, hoặc là nhìn thấy bóng dáng của cô ấy từ trên người người khác.”
Triệu Việt thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt Lệ Đình Phong, nhìn thẳng vào anh: “Ở đâu cơ?”
Trong tay Lệ Đình Phong vẫn còn cầm điện thoại, anh giơ điện thoại lên cho Triệu Việt xem, lúc này trên phát sóng trực tiếp chỉ xuất hiện bóng dáng của Lý Duy.
“Tổng giám đốc Lệ, anh nói là từ trên người anh ta sao? Nhưng mà anh ta là nam mà.”
“Không phải anh ta.” Lệ Đình Phong nhíu chặt lông mày, giữa hai chân mày là vẻ phiền muộn: “Là cô gái đang nằm trên mặt đất kia.”
Triệu Việt nhận lấy điện thoại nhấn trở về, mắt nhìn tựa đề “Phát sóng trực tiếp Diễn viên đến rồi màn thứ tư, Lý Duy, Trịnh Cẩm Tú, Thẩm An Nhiên”.
Cái tên cuối cùng cực kỳ chói mắt, tên giống nhau ở trên thế giới này có rất nhiều, điều này cũng chẳng có gì lạ, nhưng lạ ở đây chính là bộ dạng của nghệ sĩ “Thẩm An Nhiên” này lại rất giống với Thẩm An Nhiên đã chết ba năm kia.
Tên giống nhau thì thôi, nhưng bộ dạng cũng giống nữa, Triệu Việt tìm ra mấy tấm hình xem thử.
“Diễn viên đến rồi” có không ít cư dân mạng đã ghi lại chương trình phát sóng trực tiếp, trong đó lan truyền rộng rãi nhất chính là đoạn biểu diễn kia của Thẩm An Nhiên, cũng thành công lên được hot search.
#Kỹ thuật diễn xuất của Thẩm An Nhiên#
“Người này có chút quen mắt.” Trí nhớ của Triệu Việt luôn rất tốt, anh ta có cảm giác là đã từng nhìn thấy người này ở đâu rồi, không phải bởi vì nguyên nhân bộ dáng cô ấy giống với Thẩm An Nhiên.
Anh ta nhớ lại một lúc, nhớ đến mức đầu có chút đau cuối cùng cũng mới nhớ ra là đã từng gặp cô ấy ở đâu.
“Tổng giám đốc Lệ, anh còn nhớ rõ một năm trước, bên cạnh Lục Cảnh Xuyên có một cô gái mà bộ dáng rất giống với bà chủ không? Chính là cô ấy, tôi nhớ rõ có lần cô ấy được Lục Cảnh Xuyên đưa tới khách sạn của anh, nghệ danh của cô ấy là Thẩm An Nhiên, nhưng tên thật là Thẩm Thoa.”
Đúng vậy, chính là Thẩm Thoa!
Được Triệu Việt nhắc nhở như vậy, Lệ Đình Phong cũng đã nhớ ra rồi.
Mấy năm nay vì để có thể hạ bậc anh, Lục Cảnh Xuyên đã âm thầm ngáng đường không ít lần, trong đó để lại cho anh ấn tượng sâu sắc nhất đó là anh ta đã tìm một người thay thế có bộ dáng rất giống với Thẩm An Nhiên, lại còn đổi cả tên của người thay thế thành Thẩm An Nhiên nữa.
Lúc ấy suy nghĩ của Lục Cảnh Xuyên rất đơn giản, đánh không lại được Lệ Đình Phong nên muốn đánh anh về mặt tinh thần.
Nhưng lúc ấy tinh thần của Lệ Đình Phong đã sớm sụp đổ muốn phát điên từ sau khi Thẩm An Nhiên chết rồi, chút thủ đoạn nhỏ nhoi này vốn chẳng hề mảy may có tác dụng với anh, đối với Lệ Đình Phong mà nói, đau nhiều rồi cũng đã thành thói quen.
Vẻ mặt Lệ Đình Phong giật mình, ánh mắt của anh vẫn luôn đuổi theo điện thoại trong tay Triệu Việt, trái tim đã yên lặng ba năm giờ phút này lại đập thật nhanh, một chấp niệm chưa từng có chiếm lấy tâm trí của anh.
“Cô ấy không phải Thẩm Thoa, cô ấy là Thẩm An Nhiên.”
“Có phải tổng giám đốc Lệ lâu rồi không nghỉ ngơi nên tinh thần có vấn đề đúng không? Để tôi gọi bác sĩ Quý đến khám thử cho anh.”
Đang định bấm số điện thoại thì Lệ Đình Phong đã nắm chặt lấy cổ tay anh ta.
Triệu Việt nhìn bàn tay run rẩy của Lệ Đình Phong, sức lực như vậy giống như đang níu lấy một ngọn cỏ cứu mạng, nhưng anh ta không muốn dùng cách nói dối để an ủi anh.
Triệu Việt nói: “Tổng giám đốc Lệ, anh có thể tỉnh táo một chút được không, Thẩm An Nhiên này chỉ là hàng giả mà thôi, anh nhìn mặt cô ấy đi, chỉ là bộ dạng giống thôi chứ không phải là cô ấy, mà dù không nhìn mặt thì anh cũng nhìn tay với cả hai chân đứng thẳng của cô ấy xem, anh còn có thể tự lừa gạt bản thân rằng đó chính là Thẩm An Nhiên tay chân tàn phế sao?”
Lệ Đình Phong ngước mắt, trong lòng như bị dao cứa, đôi mắt khô cạn trong nháy mắt lại chứa đầy nước mắt, đôi mắt đỏ lên giống như là muốn rướm máu.
Anh đau khổ thở hổn hển, trái tim vừa mới sống lại giờ phút này lại giống như bị một bàn tay bóp lấy thật chặt, đau đến mức hít thở không thông.
Triệu Việt vuốt mặt, nói những lời này anh ta cũng không chịu nổi, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn để cho Lệ Đình Phong lừa mình dối người, từ sau khi Thẩm An Nhiên chết anh ta đã âm thầm thề: Sẽ không nói lừa gạt Lệ Đình Phong, cho dù có là nói dối với ý tốt đi nữa.
“Nói không chừng đây là âm mưu của Lục Cảnh Xuyên, muốn để cô gái này làm cho anh chú ý, như vậy chẳng phải chính là thủ đoạn mà hồi trước anh ta đã từng dùng qua một lần sao? Tổng giám đốc Lệ, anh đã không bị mắc mưu một lần thì cũng có thể không bị mắc mưu lần thứ hai.”
“Tôi có thể cảm giác được cô ấy không giống như lần trước.”
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi.”
Tính cách cố chấp của Lệ Đình Phong cũng không biết là di truyền từ ai, một khi đã nhận định chuyện gì thì sẽ rất khó thay đổi, chỉ có thể trước tiên là nghe theo anh, rồi để cho anh tự mình cảm nhận, tự mình nhìn thì mới biết được là thật hay giả.
Lệ Đình Phong vẫn còn giữ chặt tay Triệu Việt, đôi tay của anh nhìn rất đẹp, lại thon dài sạch sẽ, lúc bắt lấy người đốt ngón tay cuộn tròn lại, ẩn chứa sự cô đơn.
“Triệu Việt, cậu có biết tôi nhớ cô ấy nhiều thế nào không? Tôi muốn chết cũng không chết được, phải sống không bằng chết, ngày đó người tôi nhìn thấy ở trong thang máy chính là cô ấy, cậu nói rất đúng, ai cũng sẽ thay đổi nhưng ánh mắt thì không thay đổi được, tôi tin vào trực giác của mình, đó đúng là Thẩm An Nhiên, sau khi chết ba năm cô ấy đã trở về, cô ấy thật sự đã trở về rồi.”
Mấy ngày nay Lệ Đình Phong đã gầy đi nhiều, ánh đèn trong phòng sách chiếu lên người anh, trắng đến nỗi gần như trong suốt, trong vô lực ẩn chứa sự cô quạnh, có đôi lúc Triệu Việt cảm thấy trước mặt anh ta không phải là một người sống mà là một cái xác không hồn, Lệ Đình Phong đã sống như một cái xác không hồn suốt ba năm rồi.
Lệ Đình Phong lẩm bẩm nói: “Tôi muốn đi tìm cô ấy, tôi nhất định phải nhìn thấy cô ấy.”
Thẩm An Nhiên thật sự đã trở về, anh muốn nói cho thật nhiều người nghe, nhưng ngay cả Triệu Việt đi theo bên cạnh anh lâu nhất cũng không tin.
Lệ Đình Phong loạng choạng đứng lên, vịn vào bàn để tìm điện thoại, hốt hoảng bất lực giống như một đứa trẻ con, cuối cùng anh cũng tìm thấy điện thoại ở trong khe ghế sô pha, trong máy của anh không có ứng dụng giải trí, muốn tra Thẩm An Nhiên thì phải tải Facebook về, anh mở Facebook ra đầu tiên là vào hot search.
Giống như đang xem đoạn cô diễn quỳ trên đất lệ rơi đầy mặt, âm lượng của điện thoại không điều chỉnh mà vẫn để là âm lượng tối đa.
Con mèo Ragdoll lúc nãy đi theo phía sau Triệu Việt lên lầu, từ ngoài hành lang xông vào, Niên Quả bình thường không phát ra một tiếng giờ phút này lại nhìn chằm chằm vào điện thoại của Lệ Đình Phong, lượn vòng quanh người anh.
“Meo…”
Tiếng kêu khàn khàn của Niên Quả khiến cho Lệ Đình Phong càng thêm cho rằng suy đoán của mình là đúng, anh quay đầu lại nhìn vẻ mặt dại ra của Triệu Việt, trong đôi mắt đen nhánh giống như được điểm thêm vô vàn tia sáng nhàn nhạt, anh chỉ vào Niên Quả run giọng nói: “Cậu nhìn đi, ngay cả nó cũng nhận ra cô ấy.”
Trong lúc nhất thời Triệu Việt không biết nên nói cái gì mới tốt, người chết rồi sao có thể sống lại được chứ?
“Tổng giám đốc Lệ, anh muốn chứng thực suy đoán kia thì cũng nên chăm sóc cơ thể cho thật tốt trước đã, cô ấy đang trong chương trình thì sẽ không chạy được đâu, trước mắt anh cứ nghỉ ngơi một ngày đi rồi ngày mai tôi sẽ đi theo anh đi gặp cô ấy.”