Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh (Full) - Chương 340
Chương 340: Lệ Đình Phong yếu đuối
“Không, bây giờ tôi phải đi tìm cô ấy!” Nói xong anh định đi ra ngoài, nhưng lúc ra đến cửa thì bị Triệu Việt cản lại.
“Tổng giám đốc Lệ, muốn tìm được cô ấy thì trước tiên cũng phải biết cô ấy ở đâu đã chứ, nếu không anh cứ đi tìm như vậy thì đến bao giờ mới tìm được đây?” Triệu Việt giữ chặt lấy cánh tay của anh, khuyên nhủ: “Anh nghe tôi cứ ăn cơm trước đi đã, tôi sẽ điều tra hành trình của cô ấy, đừng để đến lúc đó nhìn thấy cô ấy rồi anh lại không còn sức mà nói chuyện.”
“Tổng giám đốc Lệ, anh cũng đã đợi thời gian hơn ba năm rồi, còn sợ mấy tiếng này ư?”
Lần này không giống, thời gian ba năm dài đằng đẵng là anh đang đợi chết, mà hiện tại anh đang muốn sống.
Nhưng Triệu Việt nói cũng không phải không có lý, anh lại quay trở về ngồi trên ghế sô pha lần nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm vào phát sóng trực tiếp.
Trong tủ lạnh không có thức ăn tươi mới, muốn làm thì phải đi mua, như vậy quá tốn thời gian, Triệu Việt cầm lấy điện thoại gọi cơm hộp, nhân tiện cũng gọi cho mình một phần, anh ta vốn đang định trở về xin nghỉ phép, nhìn tình hình này xem ra là không được rồi.
Triệu Việt đứng ở cửa phòng sách, vì lo lắng cho tình hình của Lệ Đình Phong mà thi thoảng liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, nhìn con mèo xấu xí kia ngồi trên lưng ghế sô pha cũng thò đầu nhìn vào điện thoại cùng với Lệ Đình Phong.
Thường nói động vật đều có linh tính, chẳng lẽ “Thẩm An Nhiên” trong video kia thật đúng là Thẩm An Nhiên sao?
Triệu Việt nghĩ đến đây lại có giảm giác sống lưng lạnh toát.
Trong lúc đợi cơm hộp, Triệu Việt cũng lấy điện thoại ra tra vị trí của tổ chương trình, thật trùng hợp lại là ở Sài Gòn.
Triệu Việt lại thử tìm kiếm một chút về “Thẩm An Nhiên”, tất cả kết cả tìm kiếm nhảy ra đều là tin tức xấu, theo thời gian thật mà kiểm tra, trên mạng xuất hiện không ít bản so sánh về cô.
Sự thay đổi của “Thẩm An Nhiên” là gần đây mới xuất hiện thay đổi, theo cách nói của cư dân mạng là, không chỉ mặt cô thay đổi mà ngay cả kỹ thuật diễn xuất cũng thay đổi, giống như đổi thành một người khác vậy, thật giống như từ trước đến nay chưa từng thực sự hiểu rõ về cô ấy.
Biểu đồ so sánh một bên là Thẩm An Nhiên trang điểm cực đậm, một bên là Thẩm An Nhiên mặc áo dài, rõ ràng là cùng một người nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy như khác nhau một trời một vực.
… Ánh mắt thì không thay đổi được.
Triệu Việt lướt tìm ảnh và video hồi trước của “Thẩm An Nhiên” trên Facebook, lại so sánh với hôm nay, thật giống như là hai người khác nhau vậy, trong phút chốc Triệu Việt cũng đã nghĩ rằng Thẩm An Nhiên đã trở về thật.
Anh ta vội vàng lắc đầu, vứt suy nghĩ hoang đường này đi.
Cơm hộp đến, Triệu Việt gọi cháo trắng rau dưa, khẩu vị nghiêng về thanh đạm, anh ta không biết Lệ Đình Phong đã bao lâu rồi chưa ăn cơm, nhưng dạ dày của anh vẫn luôn không tốt, muốn ăn cũng chỉ có thể ăn thanh đạm, để tránh bị kích thích mà phát bệnh.
Trái với nửa tiếng trước, trạng thái của Lệ Đình Phong hiện tại đã ổn định như người bình thường, anh an tĩnh bê cháo lên ăn, sau khi ăn xong đứng dậy vào phòng rửa mặt, đánh răng rửa mặt rồi cạo râu, còn thay ra một bộ quần áo khác.
Sau khi Triệu Việt thấy Lệ Đình Phong đã sửa soạn ổn thỏa, lần này anh ta hoàn toàn nghe theo ý anh, cũng không cần anh nhắc nhở đã trực tiếp cầm lấy chìa khóa xe.
“Địa chỉ của tổ chương trình ở đâu?”
“Sài Gòn.” Triệu Việt nói: “Tôi đã đặt vé máy bay rồi, bây giờ đến đó cũng vừa đúng giờ.”
Nghe thấy “Sài Gòn”, sắc mặt của Lệ Đình Phong hơi thay đổi, anh lại nhớ đến một vài chuyện cũ, ánh mắt ẩn chứa sự đau đớn.
Niên Quả què chân đi theo phía sau hai người, khi xuống lầu Triệu Việt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng “Bịch bịch”, anh ta quay đầu lại nhìn thoáng qua con mèo xấu xí kia.
“Mày không đi theo được đâu, lên máy bay không thể mang theo thú cưng, mày phải ngoan ngoãn ở nhà biết chưa, chúng tao sẽ quay về nhanh thôi.” Cũng không biết con mèo có thể nghe hiểu được tiếng người hay không, nhưng nó lại thật sự dừng lại, ngồi ở giữa cầu thang nhìn bọn họ.
Triệu Việt đối diện với đôi mắt mèo màu xanh lam của Niên Quả, hơi thở chậm lại, hình như con mèo xấu xí cũng không xấu như vậy.
Thực ra con mèo này vốn dĩ cũng không xấu, chỉ là trận hỏa hoạn kia cháy quá mạnh đã đốt trụi sạch lông trên người nó, còn cháy đứt mất cái đuôi, đốt què cả chân nó, cả tai cũng bị cháy sạch không còn một cái, nên bây giờ mới có thể xấu như vậy.
Thời gian thoáng cái đã qua ba năm, đã hơn một nghìn ngày rồi, không những có thể mài mòn đi vết tích của một người mà còn làm cho người ta lãng quên đi con mèo Ragdoll lúc trước được Thẩm An Nhiên ôm vào lòng đã từng xinh đẹp đến nhường nào.
….
Triệu Việt lái xe ở phía trước, Lệ Đình Phong tựa vào ghế sau nhắm mắt lại, điện thoại kết nối với internet liên tục phát ra giọng nói của Thẩm An Nhiên ở trong video kia.
Triệu Việt liếc mắt nhìn Lệ Đình Phong qua gương chiếu hậu, lúc Lệ Đình Phong nhắm mắt lại, lực uy hiếp sắc bén trên người sẽ bị giảm đi nhiều, có lẽ nguyên nhân là bởi vì không nhìn thấy đôi mắt như chim ưng kia của anh chăng.
Anh ta có thể cảm nhận được sự yếu đuối của Lệ Đình Phong, từ “yếu đuối” này, nếu như là ba năm trước đây, chỉ sợ khó có thể tưởng tượng được sẽ dùng ở trên người Lệ Đình Phong.
Bây giờ sự yếu đuối lại thật sự tồn tại trên người Lệ Đình Phong, giống như một tấm kính bị nứt vỡ vậy, chia năm xẻ bảy chắp vá lại một chỗ, nhìn thì có vẻ nguyên vẹn, nhưng thật ra chỉ cần chạm một cái là tấm kính sẽ bị vỡ nát.
Triệu Việt đi theo làm việc bên cạnh Lệ Đình Phong đã mười một năm, nhìn Lệ Đình Phong từ khí phách hăng hái trở nên thành thục ổn trọng rồi cuối cùng là ảm đạm mất đi sức sống.
Lệ Đình Phong có tiền có thế, cuộc sống so với những người thuộc tầng lớp dưới thì tốt hơn rất nhiều, nhưng dường như ngoại trừ giàu có và quyền thế ra thì anh lại chẳng có gì.
Bố mẹ chết ở trước mắt anh, từ nhỏ anh đã thiếu thốn tình thân, nhà họ Lệ lại là chốn ăn thịt người không nhả xương, anh phải sống cực kỳ cẩn thận, có lẽ là do thiếu thốn tình cảm từ nhỏ đã khiến cho anh không biết làm thế nào để yêu một người.
Đến khi anh cảm thấy biết yêu rồi thì ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối Thẩm An Nhiên cũng không cho anh.
Thường nói có tiền là một điều tốt, nhưng cuộc sống giống như Lệ Đình Phong thì có ý nghĩa gì? Ngay cả người quan trọng nhất cũng không giữ được.
Trách ai được đây? Còn không phải là trách chính bản thân anh sao.
Nếu có một ngày anh nhớ đến em, đừng khóc, đừng nghĩ, cũng đừng quay đầu lại, em đã không còn ở đây nữa rồi.
Sẽ chẳng có ai ở mãi một chỗ chờ anh học được cách biết yêu.
Triệu Việt thu lại tầm mắt chăm chú lái xe, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, dưới thành phố mịt mờ bên ngoài cửa sổ xe là mặt đất phản chiếu đầy những cái bóng nhỏ.
…
“Năm tháng” đã diễn được ước chừng hơn hai mươi phút, màn biểu diễn sân khấu này cực kỳ xuất sắc, vượt xa ba tổ trước, nhưng phải nói người có công lớn nhất dĩ nhiên là Thẩm An Nhiên, kỹ thuật diễn xuất của cô quá mức xuất sắc, kể cả là đạo diễn cũng chưa chắc đã có thể làm được đến trình độ như của cô, quả thực là đã vả mặt mọi người.
Đến bây giờ còn có rất nhiều người vẫn chưa lấy lại tinh thần, trong đầu vẫn còn hiện lên cảnh Thẩm An Nhiên quỳ trên mặt đất, mặt đầy nước mắt, trong ánh mắt mênh mông là vẻ tuyệt vọng không còn ánh sáng, xinh đẹp đến nỗi nhìn mà đau lòng.
Bạch Huy Cảnh ngồi ở phía dưới, đôi mắt ửng đỏ, khóe miệng mang theo nụ cười kiêu ngạo.
Nhìn đi, đây chính là cô gái mà anh ta thích, là món báu vật vô giá, cô không chỉ có bộ dáng xinh đẹp mà năng lực còn xuất sắc như thế, anh ta không thể nghĩ ra, còn ai có thể xứng đôi với cô hơn ngoài anh ta ra.
Thật tốt, cô gái anh ta thích cũng thầm thích anh ta.
Bạch Huy Cảnh tự luyến động đậy cái tai, chuyện may mắn nhất trên thế giới này có lẽ chính là người mà anh ta thích cũng thích anh ta.
Bạch Huy Cảnh ngồi ở ghế đầu tiên, ngồi bên cạnh anh ta chính là diễn viên cấp quốc gia Tôn Thúy Vi, tiếp theo là Lục Ngọc Dương và Trần Thần, trong bốn người thầy nếu như nói người có lai lịch thấp nhất thì chính là Bạch Huy Cảnh, nhưng anh ta ngồi được ở chỗ này bằng chính thực lực, nên không ai là không phục.
Đặt ở trước mặt bọn họ ngoại trừ tư liệu về nghệ sĩ còn có cả kịch bản.
Lục Ngọc Dương mở miệng nói đầu tiên: “Thẩm An Nhiên, tôi rất thích màn biểu diễn của cô, cô đã diễn rất tròn vai Tô Cửu, phần biểu diễn này của cô quả thực đã định nghĩa lại về diễn viên xuất thân từ phim chiếu mạng.”
Thẩm An Nhiên cúi đầu thật sâu với anh ta: “Cảm ơn.”
Đạo diễn Trình đứng ở dưới đài không khỏi vỗ tay, lúc “Năm tháng” được diễn xong, khán giả toàn trường đều vỗ tay khen thưởng, mà đôi tay này của ông ta đã sớm vỗ đến tê rần.
Ông ta vỗ tay không phải là vì tổ biểu diễn, mà chỉ đơn giản là vì một mình Thẩm An Nhiên.
Ông ta nhớ đến lời nói ngày đó của Thẩm An Nhiên ở quán cà phê, thì ra không phải là cô nói mạnh miệng, mà cô thật sự có thực lực để chứng minh rằng cô không phải là một bình hoa.
Đạo diễn Trình tự hổ thẹn mà lắc đầu, không thể không thừa nhận rằng Vương Quang Vinh đã nhặt được một báu vật rồi.
Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm An Nhiên là một tảng đá, nhưng không ngờ khi cắt ra lại thấy bên trong là phỉ thúy vô giá
Đạo diễn Trình nhìn bàn tay còn đang run rẩy của Thẩm An Nhiên, ông ta không có thời gian xem tin tức trên mạng, nhưng nhân viên công tác nhắc nhở ông ta, tiết mục đã lên hot search.
Hơn nữa “Kỹ thuật diễn xuất của Thẩm An Nhiên” còn liên tục lên cao hơn nữa, vô cùng có khả năng sẽ bước lên đầu bảng hot search.
Cái này không lên hot search mới là không bình thường, nếu đăng tiết mục được biên tập chỉnh sửa ra, ông ta tin rằng quan niệm của những người ở trên mạng đối với Thẩm An Nhiên đều sẽ thay đổi.
Biểu diễn xong chính là lúc các thầy cho lời bình, Lục Ngọc Dương cho tổ này đánh giá rất cao, thậm chí còn trêu ghẹo nói: “Tôi đề nghị các diễn viên sắp lên sân khấu cứ đi ăn cơm trưa trước đi đã, tạm thời quên kỹ thuật diễn xuất của tổ này đi, để lúc lên sân khấu có thể sẽ không còn áp lực lớn nữa…”
“Thầy Lục, tôi có lời muốn nói.” Tôn Thúy Vi ở bên cạnh chen vào nói, cắt đứt lời Lục Ngọc Dương còn chưa nói xong.
“Tôi không thấy biểu hiện của tổ này tốt bao nhiêu, càng không ủng hộ kỹ thuật diễn xuất của Thẩm An Nhiên.”
“Cô Tôn cô có ý gì?” Lục Ngọc Dương kinh ngạc nhìn cô ta, anh ta từng gặp qua kẻ phá đám, nhưng chưa thấy qua kẻ phá đám nào như vậy.
Tôn Thúy Vi cầm lấy kịch bản trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, Thẩm An Nhiên đã từng nghiêm túc đọc qua kịch bản chưa?”