Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh (Full) - Chương 341
Chương 341: Suy nghĩ một chút mà đầu gối đau đến rét lạnh.
Tôn Thúy Vi cầm lấy kịch bản, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phía Thẩm An Nhiên ở trên sân khấu.
“Cũng không biết có phải bây giờ người trẻ tuổi cảm thấy cánh cửa của diễn viên là rất thấp hay không, thật sự người nào cũng lẫn vào được, vốn tưởng rằng chương trình này là một chương trình chuyên tâm để xưng danh cho những diễn viên chân chính, không ngờ là lại mời đến kiểu mặt hàng như thế này, tôi cảm thấy bây giờ cư dân mạng vẫn còn quá sáng suốt rồi, nghệ sĩ thấp kém nên chống lại sự phong sát của toàn dân, lại có thể gian xảo bước lên sân khấu, thay đổi kịch bản một cách bừa bãi, không tôn trọng một chút nào…” Tôn Thúy Vi còn chưa nói ra hết thì bỗng nhiên âm thanh dừng lại, lý do bởi vì cô ta cảm thấy một luồng không khí bên cạnh đang bao trùm tất cả mọi người.
Nó phát ra từ trên người Bạch Huy Cảnh, nghe thấy Tôn Thúy Vi dùng hai chữ “mặt hàng” để miêu tả Thẩm An Nhiên lúc này, gương mặt anh ta lập tức u ám, khí thế tàn bạo quanh người giống như gió lốc ẩn nấp trước cơn giông bão.
Bạch Huy Cảnh nhìn cô ta, khóe mắt nhanh chóng híp lại, âm thầm mang theo sát khí, Tôn Thúy Vi dường như nín thở, suýt chút nữa không thể ngồi yên nổi.
Thẩm An Nhiên ở trên sân khấu lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này: “Cô giáo Tôn, tôi muốn hỏi là tôi đã thay đổi kịch bản như thế nào vậy?”
Nước bọt của Tôn Thúy Vi nghẹn lại, rõ ràng khí thế không được bằng như mới vừa nãy, cô ta như bị gai nhọn đâm vào, nghẹn lại ở cổ họng không thể cứng rắn nói ra được.
“Giáo viên chúng tôi đã đặt kịch bản diễn xuất ở trước mặt mọi người, từ khoảnh khắc Lý Duy giơ súng lên thì cô đã tự tiện thay đổi kịch bản và lời kịch thoại.”
“Là sao?” Khóe miệng Thẩm An Nhiên cong lên bật cười, đầu tiên là cô liếc nhìn Bạch Huy Cảnh trấn an một cái, sau đó lại chậm rãi dùng ánh mắt chuyên nghiệp nhìn sang Lý Duy và Trịnh Cẩm Tú đang có sắc mặt không hề tốt ở bên cạnh.
“Vậy tôi muốn hỏi hai vị ở bên cạnh một chút, lúc đầu hai người đã sắp xếp kịch bản như thế nào?”
Không có bất kỳ tiếng vọng nào ở trường quay, khí thế trên người Thẩm An Nhiên cũng không hề kém hơn so với Bạch Huy Cảnh.
Trần Thần, người có cảm giác tồn tại thấp nhất giải thích: “Kịch bản ở trước mặt chúng tôi là Tiêu Sùng Sơn nổ súng làm bả vai của Tô Cửu bị thương, nhưng không giết chết cô ta, chỉ làm cho cô ta cảm thấy sợ hãi và hối hận, cuối cùng Tô Cửu thừa nhận sai lầm, hơn nữa còn ăn năn hối lỗi, nhưng Tiêu Sùng Sơn cũng không cho cô ta có cơ hội, cuối cùng bắn mấy phát liên tiếp giết chết cô ta…”
Nhưng khi Lý Duy giơ súng lên, xuất hiện tiếng súng thì Thẩm An Nhiên lại ôm ngực, cuối cùng quỳ xuống đất ngã ra, khác biệt hoàn toàn với hình tượng nhân vật trong kịch bản.
Chân mày Thẩm An Nhiên khẽ nhíu lại, sau đó thả lỏng ra, mỉa mai hỏi tiếp: “Đây chính là kịch bản mà các người quy định lúc đầu sao?”
Trịnh Cẩm Tú lên tiếng: “Thẩm An Nhiên, cô đừng có làm ra cái dáng vẻ giả bộ không biết, chúng tôi đã đưa kịch bản cho cô ngay từ đầu, là cô tự tiện thay đổi lời thoại làm xáo trộn nhịp độ của chúng tôi, bây giờ cô làm ra vẻ không biết gì cả chất vấn chúng tôi là có ý gì đây?” Nói xong thì vành mắt cô ta đỏ lên, cúi đầu len lén lau nước mắt, bị ống kính chụp lại rõ ràng.
Khán giả ở phía dưới lập tức “bừng tỉnh hiểu ra”, màn hình trực tiếp cũng bùng nổ theo đó.
“Tôi còn nói kỹ năng diễn xuất của Thẩm An Nhiên rất tốt, thì ra là cô ta tự tiện thay đổi kịch bản lôi Trịnh Cẩm Tú và Lý Duy đổ sụp xuống để làm nổi bật lên diễn xuất tốt của cô ta, thật là tâm địa tốt mà.”
“Mưa đã tạnh, trời đã trong, Thẩm An Nhiên lại bắt đầu làm yêu quái rồi.”
“Chẳng trách tôi có cảm giác đằng sau nội dung của vở kịch có gì đó kỳ lạ, đặc biệt là lời thoại cuối cùng kia của Lý Duy, thì ra nguyên nhân là do Thẩm An Nhiên đã sửa lại kịch bản.”
“Cái chuyện tự ý thay đổi kịch bản như này thật quá buồn nôn rồi, cô giáo Tôn Thúy Vi mắng rất đúng, loại mặt hàng như Thẩm An Nhiên này còn dám tới chỗ này sao.”
“Bây giờ còn có ai dám nói sự thật giống như Tôn Thúy Vi không? Nghệ sĩ thấp kém như Thẩm An Nhiên nên bị xã hội phong sát.”
“Quả nhiên diễn viên bị ô uế bởi những người như thế mà.”
“Cái người Lục Ngọc Dương vừa mới khen Thẩm An Nhiên đó cũng thật đáng ghét, có phải đã nhận tiền rồi hay không!”
“Tẩy chay Lục Ngọc Dương đi.”
“Cẩm Tú thật đáng thương, đã bị người phụ nữ ác độc ức hiếp đến bật khóc rồi kìa, bảo bối đừng khóc, chúng tôi giúp cô mắng chửi cô ta!”
Đám người kia ồn ào, Thẩm An Nhiên lẻ loi trơ trọi đứng trên sân khấu, vẻ mặt mỉm cười, ánh mắt sâu xa, đôi mắt cô quét qua khán giả ở dưới sân khấu đang đóng đóng mở mở miệng, giống như là bị hai con ruồi bay vào bên trong lỗ tai, vo ve ầm ĩ làm cho trong lòng cô cảm thấy bất an.
Tính cách của Thẩm An Nhiên không phù hợp ở trong giới giải trí, những chỗ náo nhiệt sẽ chỉ làm cho cô cảm thấy hoàn toàn xa lạ, ví dụ như bây giờ, dường như cảm giác cô độc ở khắp mọi nơi đang muốn nuốt chửng cô vậy.
Người ta có thể không có tiền, nhưng không thể không có chí khí không có tự ái, mà điều kiện tiên quyết để tạo thành chính là cái danh tiếng ‘bình thường’.
Sau khi quét mắt qua người giáo viên kia, ánh mắt của Thẩm An Nhiên bình tĩnh lại một chút, cô thấy được ánh mắt lo lắng của Bạch Huy Cảnh, giống như là đang nói cho cô biết: Đừng sợ, có tôi ở đây.
Thẩm An Nhiên không sợ hãi, trước kia cô sợ cô độc mà chết, sợ bên cạnh không có một ai, nhưng sau khi cô đã từng chết một lần thì cô phát hiện ra… Cũng chẳng có gì phải sợ.
Cô nghiêng đầu: “Tôi muốn hỏi hai vị đưa cho tôi kịch bản ở đâu vậy?”
Lý Duy không hề lên tiếng, Trịnh Cẩm Tú đứng ở phía sau Lý Duy ấm ức nói: “Đương nhiên là đưa cho người quản lý của cô rồi, chúng tôi không có Messenger và địa chỉ email của cô, cô đừng có lấy cớ là không nhận được kịch bản đấy nha? Thẩm An Nhiên, thật sự là cô không ngừng thay đổi ranh giới cuối cùng của tôi, cướp nhân vật của tôi thì coi như thôi đi, đến tham gia chương trình truyền hình lại còn dùng cái thủ đoạn bỉ ổi như thế này để bước lên sao!”
Micro của bọn họ đều không tắt, cho dù là người ở dưới sân khấu hay khán giả xem ngồi phía trước màn hình cũng đều có thể nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện giữa hai người Thẩm An Nhiên và Trịnh Cẩm Tú.
Cảm xúc của tất cả khán giả ở trường quay cũng đều bị Trịnh Cẩm Tú làm cho kích động theo, trong lòng tràn ngập căm phẫn ở dưới sân khấu giận dữ hét lớn.
“Tẩy chay Thẩm An Nhiên!”
Đạo diễn Trình cũng cảm thấy có hơi mơ hồ, sự đảo ngược này có phần quá nhanh, làm đạo diễn ở trong giới giải trí này nhiều năm như vậy, có chuyện quỷ quái gì mà ông ta chưa được thấy chứ? Nhưng mà ông ta không ngu ngốc, nghĩ đến những ân oán kia của Trịnh Cẩm Tú và Thẩm An Nhiên, ngay lúc này đã hiểu được Thẩm An Nhiên chính là người bị lừa gạt.
Ông ta nhìn người luôn luôn đúng, từ lần đầu tiên gặp mặt Thẩm An Nhiên đó trở đi, ông ta đã biết rõ Thẩm An Nhiên không giống như loại người không thể chịu nổi được lan truyền ở trên mạng kia.
Vì cô mà ngay cả danh tiếng Vương Quang Vinh cũng không cần, kỹ năng diễn xuất của một người như vậy có thể kém cỏi đến như thế được sao?
Hơn nữa kỹ năng diễn xuất vừa rồi của Thẩm An Nhiên vốn dĩ không cần phải đổi kịch bản, không phải đoạn trước, cô cũng treo Trịnh Cẩm Tú và Lý Duy lên đánh ở trên sân khấu như cũ sao?
Đạo diễn Trình thở dài, chỉ có thể nói Trịnh Cẩm Tú rất có khả năng kích động lòng người, lần này Thẩm An Nhiên giống như đã đụng phải tảng đá trên đầu rồi.
Khả năng đã không phải chỉ là chuyện liên lụy đến đoàn làm phim “Trường Môn Hận” nữa rồi, mà có thể quay được bình thường nữa hay không cũng là một vấn đề quá khó khăn.
Đạo diễn Trình cầm lấy bộ đàm, đang chuẩn bị bảo mọi người ở trường quay tạm dừng quay phim thì đã nghe thấy Thẩm An Nhiên lại hỏi một câu ở trên sân khấu.
“Tôi có chuyện vẫn muốn hỏi, tại sao kịch bản mà mọi người cầm lại có phần kết đối lập một chút với bộ phim, không thể nói là giống nhau như đúc, nhưng ít nhất là không có liên quan một chút nào cả.”
Lần này Lý Duy lên tiếng giải thích: “Theo như quy định của chương trình, kịch bản đưa cho diễn viên được đánh giá là hạng S có thể tùy ý thay đổi, ban đầu lúc tôi quay phim thì đã không hài lòng với phần kết, Tiêu Sùng Sơn là một người đàn ông, lại còn sau khi bị mất đi người yêu thì làm sao có thể không báo thù, không giết chết Tô Cửu chứ?”
Nhưng anh ta đã quên mất rằng Tiêu Sùng Sơn là một đứa con cực kỳ hiếu thảo trọng tình cảm, một mình mẹ cực khổ nuôi anh ấy khôn lớn, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn mẹ chết một cách đau đớn chứ.
Nhưng người yêu lại vì anh mà chết, một người đàn ông tham sống sợ chết như anh ấy không thể nào sắp xếp cuộc đời cho Tô Cửu được.
Vậy nên Tiêu Sùng Sơn lựa chọn tự sát ở ngay trước mặt Tô Cửu, anh ấy biết Tô Cửu yêu thương anh, anh ấy muốn để cho Tô Cửu phải hối hận, làm cho cô ta phải áy náy và đối xử với mẹ anh ấy thật tốt sau khi anh ấy chết đi, còn muốn cô ta phải sống trong đau khổ, mỗi ngày mỗi đêm đều sống trong sự tự trách hối hận.
Mà sau đó quả thực là Tô Cửu đã sống không bằng chết trong những năm tháng dài đằng đẵng.
Lúc này cái tên “Năm tháng” của bộ phim mới thực sự có ý nghĩa.
Trịnh Cẩm Tú ở bên cạnh hùa theo, nói: “Bộ phim gần hai tiếng đồng hồ, muốn chỉnh sửa tất cả nội dung cốt truyện rút gọn lại trôi chảy và nguyên vẹn đương nhiên sẽ phải thay đổi trong vòng nửa tiếng. Thẩm An Nhiên, cô đừng có nói những cái này là không có, chúng tôi đưa kịch bản cho người quản lý của cô, cô chưa bao giờ tìm chúng tôi diễn tập mà còn sửa lại sao?”
“Cho tới bây giờ tôi không hề đi tìm các người để diễn tập sao?” Thẩm An Nhiên lộ ra nụ cười suy nghĩ.
Rõ ràng ánh mắt của Trịnh Cẩm Tú đang né tránh, nhưng cô ta đưa lưng về phía ống kính nên cũng không sợ bị chụp được cái gì, lý lẽ hùng hồn nói: “Tất cả diễn viên chúng tôi tới tham gia chương trình truyền hình này đều dựa vào năng lực thực sự, nhưng không giống như một số người khác, không có kỹ năng diễn xuất mà còn không chịu cố gắng, chỉ nhờ vào đường ngang ngõ tắt đi cửa sau, “Trường Môn Hận” chọn cô làm nữ hai có phải là cũng là do dùng cái thủ đoạn đê tiện này hay không.”
Thẩm An Nhiên dù bận mà vẫn ung dung sửa lại cái cài tóc trên đầu một chút: “Bộ não đúng là đồ tốt, bây giờ anh trưởng thành vẫn còn kịp đấy.” Câu này là cô nói với Lý Duy.
Sau đó giọng điệu cô lại thay đổi, cô đạp lên giày cao gót đi tới bên cạnh Trịnh Cẩm Tú: “Chúc mừng cô đã thành công chọc giận tôi, làm cho tôi bây giờ rất muốn mắng chửi người, nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ không trách móc cô đâu.”
Trịnh Cẩm Tú không kịp phản ứng một lúc lâu sau, đến khi nhân viên đã đưa Thẩm An Nhiên đi khỏi thì Trịnh Cẩm Tú mới khôi phục lại tinh thần.
Ý tứ trong câu nói trước khi rời đi kia của Thẩm An Nhiên, không phải là chửi cô ta không phải là người hay sao?
Sau khi Thẩm An Nhiên rời khỏi sân khấu, Lý Duy mới có một chút khí thế: “Cẩm Tú, chúng ta làm như vậy chắc chắn là sẽ không gây ra chuyện chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì được, làm thì cũng đã làm rồi, không lẽ còn sợ Thẩm An Nhiên lật mình hay sao, anh yên tâm đi, đừng nói là lật mình, ngay cả xoay người cô ta cũng không thể, dù sao thì sự thật là chúng ta cũng đã đưa kịch bản cho quản lý của cô ta, không sợ cô ta cắn lại chúng ta một cái đâu.”
“Chỉ là anh có hơi lo lắng…”
“Đàn anh, muốn đứng vững ở trong giới giải trí thì nhất định phải có những thủ đoạn này, chẳng lẽ anh không sợ trên tin tức giải trí viết là một Lý Duy như anh không sánh bằng một nữ nghệ sĩ thấp kém sao? Cô ta chỉ mới chỉ đóng một bộ phim chiếu mạng thôi, mà anh thì sao sao? Nếu đứng trên cùng một sân khấu, không phải cô ta chết thì anh chính là người chết, đạo lý đơn giản như vậy anh còn không hiểu sao?” Trịnh Cẩm Tú có chút hơi xem thường anh ta, cô ta cũng không sợ, một người đàn ông vẫn còn ở đây xoay xoay uốn éo, vừa rồi toàn bộ đều là một mình cô ta nói chuyện cùng với Thẩm An Nhiên, nếu không phải cô ta thì có lẽ đã lộ ra chân tướng sự việc rồi.
Cái gì Lý Duy cũng tốt, chỉ là lòng dạ quá mềm yếu, dễ do dự, bản thân anh ta không muốn làm cái chuyện như thế này sau lưng một người phụ nữ, nhưng sau khi trải qua sự “mài dũa” của Trịnh Cẩm Tú, anh ta vẫn thích đàn em này.
Trước khi chưa lên sân khấu thì Lý Duy rất tự tin về kỹ năng diễn xuất của mình, thậm chí còn có phần xem thường kỹ năng diễn xuất xuất thân từ phim mạng của Thẩm An Nhiên, nhưng hiện thực đã tát cho anh ta một cái tàn bạo, chính bởi vì anh ta đã quá coi thường và tự tin mù quáng, suýt chút nữa đã hủy hoại cuộc đời diễn xuất của mình ở ngay trên sân khấu này mất rồi.
…
Thẩm An Nhiên quay lại hậu trường thì lập tức gửi một tin nhắn Messenger cho Bạch Huy Cảnh, bảo anh ta không cần phải lo lắng.
Sau đó cô lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Lưu Cương: “Trịnh Cẩm Tú đưa kịch bản cho anh sao?”
“Trịnh Cẩm Tú?” Giọng điệu làm ra vẻ không tin của Lưu Cương truyền đến từ bên trong điện thoại: “À, có lẽ chính là cái chương trình truyền hình mà cô tham gia đó hả, có kịch bản bảo tôi đưa cho cô, nhưng mà hôm đó tôi bận quá, tài liệu trong email nhiều quá nên tôi quên mất, hôm nay thu dọn lại thì mới thấy. Nhưng tôi nghĩ các cô ở trường quay thì cũng biết, chắc là cũng không cần tôi gửi cho cô nữa, với cả không phải nói các cô còn có diễn tập hay sao?”
Thẩm An Nhiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên với câu trả lời của Lưu Cương, những người này chính là chó ăn phân không thay đổi được, một khi tìm được cơ hội có thể đạp cô vào cũng bùn thì sẽ không dừng tay.
“Được rồi, tôi biết rồi.”
“Không phải là cô muốn vứt cái nồi lên trên người tôi đấy chứ, khán giả không phải kẻ ngu ngốc đâu.” Lưu Cương nhắc nhở.
“Yên tâm, tôi cũng không phải kẻ ngu như vậy.”
Trịnh Cẩm Tú đã ném vấn đề lên trên người Lưu Cương một cách hoàn hảo, người ở ngoài nhìn vào sẽ thấy Lưu Cương là quản lý của cô, đương nhiên bọn họ đều sẽ không “lừa bịp” cô.
Nếu như cô đưa ra giải thích thì suy nghĩ của khán giả sẽ giống như lời mà Lưu Cương đã nói.
Cô và Trịnh Cẩm Tú, Lý Duy đang ở trong một chương trình, dù thế nào cũng có thể thấy mặt nhau, không thể nào không trao đổi kịch bản được, hơn nữa Trịnh Cẩm Tú đã vu khống cô không đi diễn tập, cái này sẽ làm cho cư dân mạng tạo dựng lên ấn tượng là Thẩm An Nhiên cô không có đạo đức nghề nghiệp.
Bên ngoài đã vô cùng ồn ào rối loạn, thợ săn ảnh và phóng viên ngửi được những tiêu đề tin tức nóng hổi đã nhao nhao chạy tới bên ngoài, tiếng khóc của Trịnh Cẩm Tú ở ngoài đó tiếng sau to hơn tiếng trước trách móc Thẩm An Nhiên.
Hoa lê dính hạt mưa, người nghe được thì đều đau lòng rơi nước, làm cho người ta nhìn vào đã cảm thấy vô cùng đáng thương, đã mắng chửi xối xả Thẩm An Nhiên ở trên mạng.
Bạch Huy Cảnh gửi tin nhắn Messenger cho Thẩm An Nhiên để tìm cô, nói rằng Thẩm An Nhiên có thay đổi kịch bản hay không anh ta có thể chứng minh, cho dù là phải đối diện diễn trò với lần với bọn họ, nhưng Thẩm An Nhiên không lên tiếng thì anh ta không dám âm thầm quyết định.
Sau khi Bạch Huy Cảnh nhận được thông tin của Thẩm An Nhiên thì lập tức đi lên phòng tập luyện ở tầng trên, Thẩm An Nhiên đang ngồi ở dựa vào khung cửa sổ, đôi chân thon dài khẽ đung đưa.
Bên ngoài trời mưa rả rích, thoáng cái Sài Gòn đã mưa không ngừng lại được, vừa giống mùa hè mà lại se lạnh giống như mùa thu, khắp nơi tràn ngập sự lạnh lẽo.
Bạch Huy Cảnh nhìn bóng lưng gầy gò của cô thì cảm thấy vô cùng hiu quạnh, cô đã thay đồ diễn, mặc một chiếc áo lụa trắng như tuyết, toàn cơ thể giống như trong suốt sắp sửa biến mất.