Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh (Full) - Chương 342
Chương 342: Tất cả lại quay về điểm xuất phát
Nhịp tim của Bạch Huy Cảnh đập nhanh dồn dập vô cùng khó chịu, anh ta cởi cái áo khoác trên người xuống đi tới khoác lên người cô: “Em nhìn chăm chú ra bên ngoài như vậy, em thích trời mưa sao?”
Thẩm An Nhiên nhìn cảnh mưa ngoài cửa sổ: “Không thích, dầm mưa trên người dính nhớp nháp khó chịu lắm, hơn nữa lại còn rất lạnh, làm cho người ta vừa nghĩ đã rét lạnh đến nỗi đau đầu gối.”
Vết thương cũ và vết thương mới khác nhau ở chỗ, nếu như vết thương mới không nghiêm trọng thì chữa trị xong vậy là tốt rồi, nhưng vết thương cũ chính là cái vết thương đang ở bên trong trái tim kia… Đau, cho dù là có ổn rồi, nhưng chỉ thử nghĩ đến thôi thì lập tức đã cảm thấy trong lòng rất đau đớn.
Vốn dĩ Bạch Huy Cảnh muốn nói lời yêu thương kiểu là, nếu như em thích trời mưa, tôi có thể cùng dầm mưa với em, nhưng căn bản Thẩm An Nhiên không cho anh ta có cơ hội.
“Thế giới bên ngoài đã náo loạn lắm rồi, cho dù tôi chưa xem ở trên mạng, nhưng suy nghĩ một chút thì chắc là đã lên hot search rồi.”
Suy nghĩ của Bạch Huy Cảnh không hề sai, đúng là đã lên hot search, lần này Thẩm An Nhiên lại một lần nữa vào top năm.
#Kỹ năng diễn xuất của Thẩm An Nhiên #
#Tẩy chay Thẩm An Nhiên #
#Tôn Thúy Vi #
#Trịnh Cẩm Tú Thẩm An Nhiên #
#Năm Tháng #
“Anh có biết ở trong tình huống này làm cho tôi nghĩ tới điều gì không?” Thẩm An Nhiên cong khóe môi lên, khẽ quay đầu nhìn về phía Bạch Huy Cảnh.
Bạch Huy Cảnh tiếp lời cô: “Nghĩ đến điều gì?”
“Nghĩ tới con chó ở nông thôn, một con chó sủa thì sẽ có một con chó khác lập tức sủa theo, sau đó chó của cả thôn sẽ sủa không ngừng”
“Cái ví dụ này rất thích hợp, nhưng cũng không thể để cho bọn chúng tùy tiện mà cắn được, dù sao thì tiếng chó sủa cũng cực kỳ phiền phức.”
Thẩm An Nhiên gật đầu đồng ý: “Tôi biết, nhưng mà anh có biết cái câu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này không?”
Thẩm An Nhiên lại nghĩ tới một chuyện cũ, trên đường đi học có gia đình nuôi một con chó, tính tình nó xấu xa nhe răng trợn mắt với bất cứ người nào, chủ của con chó còn không thích dắt dây xích, có lần con chó kia đã cắn một đứa bé bị thương.
Gia đình đó còn nói là đứa bé cố ý trêu chọc con chó nên mới bị nó cắn cho.
Sự việc “chó cắn người” này được đưa lên trên mạng, những người “có tiếng yêu chó” kia cho rằng, con chó sẽ không vô duyên vô cớ cắn người, cũng đồng ý với lời nói của chủ con chó, là do đứa trẻ đã vô duyên vô cớ trêu chọc con chó nên mới bị cắn.
Mà lúc đó không có CCTV, rõ ràng là đứa trẻ là bị người hại nhưng lại tự mình rước lấy những lời chửi mắng.
Cuối cùng, có thể là ông trời cũng không nhìn nổi được nữa rồi, chủ của con chó ra ngoài bị xe đâm phải, xảy ra tai nạn nên đã mất mạng.
Mà con chó kia, sau khi mất đi người chủ thì đã trở thành chó nhà có tang, sau khi làm cái đuôi bị kẹp ở đằng sau, thì cả ngày nó phải kiếm đồ ăn ở trong thùng rác.
Bởi vì lúc trước đã từng có hành vi cắn người, vậy nên người ở xung quanh cũng không dám đến gần nó.
Sau đó bạn đoán xem sẽ như thế nào? Con chó này ăn nhầm phải thuốc chuột rồi cũng chết.
Buồn cười chính là những người “có tiếng yêu chó” ở trên mạng kia, cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn nhận con chó này, có lẽ cũng sợ bị “cắn” sao.
Có lẽ Thẩm An Nhiên bỗng nhiên nghĩ đến chuyện nhỏ này, chắc là cảm thấy bây giờ cư dân mạng cũng giống như những người “có tiếng yêu chó” kia, không làm ảnh hưởng đến lợi ích của mình, vậy nên có thể không cần động não, dù sao thì ở trên mạng cũng sẽ không bị bắt được, lại càng không phải gánh chịu trách nhiệm của luật pháp, chỉ là để tìm được một chỗ để cái miệng có thể phát tiết thỏa thích.
Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy người bây giờ không xứng để làm người giống như cái con chó ỷ thế hiếp người kia nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, có thể là họ cũng không bằng một con chó.
“Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thay vì giải quyết xong con chó không bằng giải quyết xong con người đã.”
Năm nay Thẩm An Nhiên vừa mới trải qua sinh nhật hai mươi mốt tuổi, nhưng có cảm giác phong cách của bản thân cô không phù hợp với số tuổi, giống như là đã tự mình trải qua rất nhiều chuyện, tích lũy được nhiều thứ.
“Cần tôi giúp đỡ không?” Bạch Huy Cảnh hỏi. Anh ta muốn nói cho cô biết, cô không cần phải gánh chịu một mình, anh ta sẽ ở bên cạnh cô, cô mệt mỏi sẽ có bờ vai này cho cô tùy ý dựa vào, nếu như cô không chịu nổi nữa, cô có thể đi xuống, anh ta ở sau lưng cô bất cứ lúc nào cũng có thể đón lấy cô.
“Không cần, giữ lại chứng cứ chính xác của anh đi, nếu như để cho fan hâm mộ của anh biết anh diễn tập cùng với tôi sẽ chỉ làm cho tôi liên tiếp gặp phải tai họa thôi.”
“Vậy em nghĩ ra tiếp theo sẽ làm thế nào chưa?”
Thẩm An Nhiên chống cằm, dường như đang suy nghĩ điều gì: “Trước tiên thêm một mồi lửa đã, tốt nhất là cái kiểu có thể đốt cháy hết tất cả những thứ trộn lẫn này trong một mồi lửa.”
Bạch Huy Cảnh nhìn thấy một bên mặt điềm tĩnh của cô khẽ mỉm cười tự tin thì biết là cô đã có kế hoạch đối phó rồi.
“Nhưng mà tạm thời có lẽ em không ra ngoài được cũng không có cách nào để trở về khách sạn, bên ngoài kia đều là phóng viên và thợ săn ảnh.”
“Vậy nên?” Bạch Huy Cảnh bỗng nói ra những lời này, tất nhiên là anh ta đã nghĩ ra được kế sách.
Quả nhiên, chỉ thấy anh ta nhếch khóe môi lên, lộ ra chiếc răng nanh, vẻ mặt khoa trương cười nói: “Em đến chỗ tôi ở vài ngày đi, yên tâm, không có ai làm phiền đến em, ngôi nhà khá lớn, em có thể ở thoải mái.”
Bạch Huy Cảnh có hơi sốt ruột, cái này là anh ta đã chuẩn bị trước từ lúc đến, anh ta hoàn toàn có thể đưa Thẩm An Nhiên rời khỏi đây lặng lẽ không một tiếng động, bây giờ trạm xe, sân bay, khách sạn đều có thợ săn ảnh ngồi đợi chồm hỗm, một mình Thẩm An Nhiên vốn dĩ không có cách nào né tránh được, người mà cô quen biết ở đây và có thể giúp cô hoàn toàn thoát khỏi tình huống như hiện tại chỉ có anh ta mà thôi.
Thấy Thẩm An Nhiên không lên tiếng, Bạch Huy Cảnh không tránh khỏi cuống quýt, anh ta chen đến trước mặt Thẩm An Nhiên, đôi mắt trợn to nhìn thẳng vào mắt cô.
“Nếu như em đồng ý thì chớp mắt đi.” Nói xong anh ta nhẹ nhàng thổi một cái vào hàng lông mi nhỏ nhắn của Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên bị thổi thì trừng mắt nhìn: “…” Người trẻ tuổi không nói vũ lực đâu.
Cô nhìn thấy vành tai của Bạch Huy Cảnh giật giật, cuối cùng lại không nhịn được nhìn chăm chú vào hai cái răng nanh ở trong miệng anh ta.
Bạch Huy Cảnh gọi điện thoại cho người tới thay quần áo cho Thẩm An Nhiên, thay đổi đến mức cho dù là chính anh ta cũng không nhận ra nổi.
Anh ta thuận lợi đưa Thẩm An Nhiên ra ngoài ngồi lên xe về nhà, mà lúc này Lệ Đình Phong vẫn còn đang ở trên máy bay, anh hỏi Triệu Việt.
“Cái chương trình truyền hình mà Thẩm An Nhiên tham gia tên là gì vậy?”
Trí nhớ của Triệu Việt rất tốt, anh ta dễ dàng trả lời: “Diễn viên đến rồi.”
“Trong đám người tham gia có những ai?”
Cái đó, thật sự là nhiều lắm, dù trí nhớ của Triệu Việt có tốt đến đâu thì cũng không thể kể ra được tên của mấy chục người, nhưng mà anh ta tìm kiếm “Diễn viên đến rồi”, phần giới thiệu nổi bật nhất chính là bốn người hướng dẫn kia, mà có một người trong đó…
“Có Bạch Huy Cảnh ở trong đó.”
Sắc mặt của Lệ Đình Phong sững sờ, vào giờ phút này bỗng nhiên hơi thở của anh trở nên yếu ớt, ánh mắt nhuốm một màu đen như mực, đôi môi mỏng mím chặt lại.
Tất cả mọi thứ lại quay về điểm xuất phát.