Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh (Full) - Chương 343
Chương 343: Gương vỡ có thế lành lại sao.
“Cậu nói cô ấy…” Đôi môi khô khốc của Lệ Đình Phong ngập ngừng.
“Cái gì ạ?” Anh nói được một nửa đã dừng lại, Triệu Việt không hiểu gì cả nhìn Lệ Đình Phong, muốn tìm một chút manh mối từ trên gương mặt anh.
Sắc mắt của Lệ Đình Phong trước sau vẫn sâu xa như thường, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trong đôi mắt mở to của anh có gì đó đang lơ lửng, lòng trắng của con mắt có tia máu đỏ li ti, ánh sáng di chuyển không ngừng trong con mắt đen như mực giống như tơ nhện.
Ánh mắt của Lệ Đình Phong rủ xuống, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Không có gì.” Chẳng qua chỉ là kết quả xấu nhất, mà anh cũng phải tính toán cho điều tồi tệ nhất.
Nếu thật sự cô ấy chính là Thẩm An Nhiên, anh nhất định phải một mực giữ chặt cô, cho dù là phải dùng cả mạng sống của mình cũng không thể buông cô ra được.
Đối với anh mà nói, Thẩm An Nhiên chính là ngọn cỏ cứu mạng, là tấm ván nổi bồng bềnh trên mặt biển nhấp nhô của anh.
Trong lòng anh vẫn luôn tồn tại suy nghĩ ích kỷ như trước đây, anh có thể trốn ở một bên lặng lẽ nhìn Thẩm An Nhiên, không quấy rầy cô, nhưng anh không thể nào nhìn Thẩm An Nhiên ở bên cạnh người đàn ông khác được, điều này còn khó chịu hơn so với việc cô giết chết anh đi.
Nếu như có thể lựa chọn cái chết…
Anh hy vọng là Thẩm An Nhiên sẽ giết anh đi, nếu không anh không chịu nổi, sống như sống không bằng chết như hiện tại.
Trong lòng Lệ Đình Phong đã hoàn toàn khẳng định “Thẩm An Nhiên” xuất hiện ở trong video đó chính là Thẩm An Nhiên.
Nếu như Thẩm An Nhiên trở lại một lần nữa, điều đó có nghĩ là ông trời đã cho anh cơ hội, vậy thì anh cũng không muốn từ bỏ.
Người chết cũng có thể sống lại, thế nên gương vỡ thì cũng có thể có cơ hội hàn gắn lại được.
…
Lệ Đình Phong đã nghĩ tới kết quả xấu nhất, nhưng anh không ngờ là cái kết quả tồi tệ nhất đó lại bày ở ngay trước mắt anh sau khi anh đến Sài Gòn.
Lúc anh đến Sài Gòn thì đã là hơn ba rưỡi rồi, mưa ở Sài Gòn không lớn như ở thành phố Giang Nam, nhưng có lẽ là nhiệt độ lạnh hơn một chút, trời đổ mưa liên tục làm cho hơi lạnh đã xâm nhập vào trong xương khớp.
Anh chạy tới trường quay của buổi ghi hình thì chỉ thấy một đống hỗn loạn, không biết Thẩm An Nhiên đã đi đâu rồi.
Lệ Đình Phong cực kỳ sợ hãi, có một loại cảm giác sợ hãi như đang đi trên mặt nước… sợ rằng nếu như chỉ hơi thả lỏng ra một chút thì có thể chìm vào đó, sự bất an của anh vẫn sẽ lâm vào trong những suy nghĩ lo lắng được mất.
Lệ Đình Phong cúi đầu nhìn đường vân ở trong lòng bàn tay trái của mình, ở đường sinh mệnh có một vết sẹo rất rõ, cắt ngang đường kéo dài ở trung tâm.
Anh nhìn lòng bàn tay của mình, có cảm giác sợi dây diều kia đã lại quay trở về trong tay mình, anh duỗi năm ngón tay vào giữa không trung rồi cuộn tròn lại.
Bởi vì sợi dây diều bị đứt quãng cho nên sau khi trở lại trong tay anh, ngay cả dũng khí để nắm lấy nó anh cũng không có.
Không biết Thẩm An Nhiên đã đi đâu, nếu như một người sống biến mất ở chỗ này, muốn tìm đến cô sẽ vô cùng khó khăn, chứ đừng nói là người này lại còn đã từng chết.
Lệ Đình Phong sợ mình lại tìm thấy cô chậm một bước, khi đó cô đã không phải là cô nữa rồi.
Sắc mặt của anh tái nhợt vì sợ hãi, nghe thấy ở đằng xa có tiếng người ồn ào, anh có cảm giác mình đang đứng ở một nơi không gian trống rỗng, cơ thể lửng lơ, Triệu Việt đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy anh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lệ Đình Phong khàn giọng hỏi.
“Tôi đang cho người điều tra.” Triệu Việt không thể nào phân tâm được, chỉ có thể giao lại công việc điều tra về Thẩm An Nhiên cho những người khác, còn bản thân anh ta thì ở cạnh giúp đỡ Lệ Đình Phong.
Anh ta không ngờ là mùa hè ở Sài Gòn có thể lạnh như thế, gió vù vù mát mẻ, vừa mới bước ra khỏi xe, gió lạnh thổi qua làm cho những mệt mỏi tan thành mây khói trong nháy mắt.
Triệu Việt rùng mình một cái, chính bản thân anh ta không có vấn đề gì, chỉ sợ cứ kéo dài như này cơ thể Lệ Đình Phong sẽ suy sụp rồi bị cảm mất.
Cơ thể của Lệ Đình Phong không được khỏe như trước đây nữa, hơn nữa anh còn liên tục thức đêm tăng ca không biết bao nhiêu ngày, lại để bụng đói đau bụng vài hôm rồi.
Buổi trưa hôm nay anh ta có gọi cháo, Lệ Đình Phong chỉ ăn được gần nửa bát, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, Triệu Việt rất sợ anh không thể chịu đựng nổi.
“Tổng giám đốc Lệ, anh quay lại xe ngồi một lúc đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Nhiệt độ trên tay của Lệ Đình Phong cũng không thể tốt hơn được bao nhiêu so với nhiệt độ bên ngoài, anh nắm chặt anh, cũng không còn làm nóng tay anh nữa.
“Không cần, tôi ở đây.” Tính tình của Lệ Đình Phong cực kỳ ngang ngược, cho rằng chuyện sẽ không dễ dàng thay đổi, anh sợ nếu như bản thân anh quay lại xe, nếu như bỏ lỡ bóng dáng của Thẩm An Nhiên thì phải làm thế nào?
Triệu Việt biết tính cách của Lệ Đình Phong, sau khi khuyên nhủ một lần không được, anh ta tìm một cái áo khoác dày ở cốp sau khoác vào cho Lệ Đình Phong, một tay anh ta che ô, tay còn lại cầm điện thoại xem tin tức, rốt cuộc cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Thẩm An Nhiên xảy ra một số chuyện.”
Lệ Đình Phong vừa nghe thấy thì sắc mặt đã lập tức trở nên căng thẳng: “Tình huống như thế nào?”
“Vấn đề về công việc, bị đồng nghiệp gài bẫy.”
“Tra được bây giờ cô ấy đang ở đâu không?”
Triệu Việt thành thật lắc đầu: “Không tra ra được, tôi đã xem CCTV ở quanh đây rồi, không thấy bóng dáng cô ấy, chắc là còn cần một ít thời gian…”
Lệ Đình Phong đã không thể đợi được nữa, nhưng bây giờ vừa không đợi không đợi.
Anh dựa vào xe, cầm lấy điện thoại di động vào Facebook một chút, thấy hot search của Thẩm An Nhiên thì lập tức ấn vào, tất cả đều là lời mắng chửi cô.
Lệ Đình Phong nhìn thấy mấy doanh tiêu cầm đầu có cả trăm vạn fans hâm mộ, anh chụp màn hình, trực tiếp sai người hack những tài khoản này.
Tiếc là bây giờ anh không có thân phận thích hợp, nếu không giấy triệu tập của toà án cũng sẽ được gửi đến tay của những người này.
Mặc dù Lệ Đình Phong không để ý tới giới giải trí nhưng không có nghĩa là cái gì anh cũng cũng không biết, quan hệ xã hội đoàn đội là không thể thiếu, Thẩm An Nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng công ty của cô lại cùng im lặng dường như không tỏ ra chút thái độ nào, vừa nhìn đã thấy là có gì đó ẩn chưa ở bên trong.
Muốn điều tra ra những chuyện về quản lý cao cấp của cái công ty nhỏ kia cũng không được tính là việc gì khó khăn với anh, không vượt quá dự kiến, trong vòng ba ngày là anh có thể nắm được tất cả ngọn nguồn của công ty đó, ngay cả lịch sử gia đình cũng sẽ không bỏ sót một cái nào.
Lệ Đình Phong liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, thoáng một đã trôi qua hai tiếng, bây giờ đã là năm rưỡi rồi.
Vẫn không tra ra được tin tức của Thẩm An Nhiên, cô giống như người đã biến mất không có cơ sở gì.
Đôi môi mỏng của Lệ Đình Phong mím chặt lại, sắc mặt không tốt chút nào, dường như đang có mây đen ở trên đỉnh đầu anh cực kỳ giống cơn mưa lớn giông bão, khiến cho người ta thấy kinh hồn bạt vía, Triệu Việt luôn bên cạnh anh gần như có thể cảm nhận được rõ ràng.
“Không tra ra được Thẩm An Nhiên, vậy tra bất động sản ở Sài Gòn của Bạch Huy Cảnh, chỉ cần có một chút quan hệ với anh ta cũng điều tra hết, tìm lần lượt từng nhà đi.”
Người không thể nào biến mất vô căn cứ, Lệ Đình Phong nghĩ đến ngay lúc này người có thể trợ giúp cho Thẩm An Nhiên thoát khỏi “hoàn cảnh khó khăn”, chỉ có thể là Bạch Huy Cảnh.
Anh đã sớm nghĩ đến, chỉ là trong lòng vẫn không dám thừa nhận cái kết quả xấu nhất này.
Cũng không biết anh vẫn còn đang nghĩ gì, anh chỉ muốn dựa vào chính bản thân mình tìm ra Thẩm An Nhiên.
Tra ra được bất động sản do Bạch Huy Cảnh đứng tên, chặn lại từng cái giám sát một để tìm kiếm, đúng thật là không ngờ là trong một cái đoạn video giám sát, có thể thấy được Bạch Huy Cảnh và một người đàn ông mảnh khảnh nhỏ bé từ trên xe bước xuống.
Góc độ quay của video rất mờ, nhưng Lệ Đình Phong liếc mắt một cái là có thể khẳng định người đàn ông kia chính là Thẩm An Nhiên đã đóng giả.
Trái tim sôi trào giờ khắc này bỗng nhiên nguội đi một nửa, Thẩm An Nhiên thật và Bạch Huy Cảnh đang ở cùng nhau.
Không có chuyện gì… Lệ Đình Phong tự an ủi mình, chỉ là đồng nghiệp đang ở gần với nhau một chút mà thôi, Thẩm An Nhiên sẽ không thích Bạch Huy Cảnh, cô không sẽ nhận ra được đâu.
Nhưng khi xe càng lúc càng gần, lộ trình dẫn đường rút ngắn lại, vẻ thoải mái trên gương mặt của Lệ Đình Phong cũng dần dần biến mất.
Anh không dám suy nghĩ nhiều, lại không dám để cho người đi thăm dò Bạch Huy Cảnh và Thẩm An Nhiên xảy ra chuyện gì trong mấy ngày qua, anh sợ bản thân mình không chịu đựng nổi sẽ phát điên ngay lập tức.
Anh sốt ruột quay về nhà, nhưng đến rồi lại không dám đi tới phía trước, ánh mắt trông về phương xa.
Bầu trời Sài Gòn cũng giống như tâm trạng của Lệ Đình Phong, không có có một chút ánh sáng nào, anh mở kính xe xuống hít lấy không khí lạnh lẽo, khí lạnh theo xoang mũi vào phổi, khoảnh khắc đó anh có cảm giác không phải anh hít vào không khí mà là tàn dư của băng sót lại, tim gan phèo phổi đều đông cứng đến đau buốt.
Anh che ô bước xuống xe, Triệu Việt đi ở bên phải anh, chỉ còn lại tiếng giày da giẫm trên mặt đất và tiếng thở dốc trên con đường yên tĩnh.
Ánh sáng vàng mờ ảnh của đèn đường chiếu sáng còn đường thành màu vàng nhạt, kéo hình bóng của người dài đến vô tận.
…
Thẩm An Nhiên với Bạch Huy Cảnh quay lại nhà anh ta, có thể thấy được có lẽ là anh ta thường xuyên ở lại đây, ngôi nhà là một biệt thự nhỏ, nhìn không lớn nhưng rất ấm áp, màu sắc của những vật trang trí cũng rất ấm cúng.
Từ bên ngoài đi vào cả nhà vô cùng ấm áp, Bạch Huy Cảnh ngồi xổm người xuống tìm một đôi dép sạch sẽ từ trong tủ giày đặt xuống dưới chân Thẩm An Nhiên.
“Bình thường cũng không có ai đến nên cũng không chuẩn bị thêm dép, đây là dép tôi đã từng đi, nhưng tôi rửa rồi.”
Thẩm An Nhiên nhìn vành tai đỏ bừng của Bạch Huy Cảnh với dáng vẻ cuống quýt giải thích, sau đó cô cúi người thay giày.
Chân của Bạch Huy Cảnh to hơn rất nhiều, đôi bàn chân mềm mại trắng nõn của Thẩm An Nhiên vừa xỏ vào, vừa nói chuyện phiếm với anh ta.
“Được rồi.”
Thẩm An Nhiên ngước mắt lên thì phát hiện Bạch Huy Cảnh đang nhìn chằm chằm vào chân cô, nghe thấy cô lên tiếng thì mới có phản ứng.
“Vào… Vào ngồi đi.” Rõ ràng đó là chủ ý của anh ta, muốn đưa Thẩm An Nhiên vào, kết quả lại là tâm trí của anh ta rối loạn trước.
Ánh mắt hàm ý sâu xa của Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta.
Bạch Huy Cảnh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng ổn định rồi bưng nước nóng tới cho Thẩm An Nhiên, trên đầu cô có vài hạt mưa, giống như đường trắng vương vãi dưới ánh đèn.
“Em có muốn tắm rửa trước hay không?”