Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh (Full) - Chương 345
Chương 345: Hành hạ Lệ Đình Phong
Ánh mắt của Lệ Đình Phong lướt qua Bạch Huy Cảnh ở trước mặt, rơi xuống người Thẩm An Nhiên, cả thân thể cô rơi vào tầm mắt của anh.
Cô đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình của đàn ông, vạt áo dài đến đùi, nhìn như không mặc gì, đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn như ngọc, mịn màng, trơn loáng như bôi mỡ.
Thẩm An Nhiên vừa mới tắm gội xong, mái tóc dài của cô được quấn lên, búi lỏng bằng dây buộc tóc dùng một lần, quấn sau đầu, một vài sợi tóc mai ẩm ướt rũ xuống, càng thêm phần quyến rũ.
Lệ Đình Phong đã nghĩ đến hơn chục cảnh khi nhìn thấy Thẩm An Nhiên, nhưng chưa bao giờ nghĩ đó là cảnh chói mắt nhất.
Đây là lần anh gặp lại Thẩm An Nhiên sau quãng thời gian xa cách từ lâu, cô xuất hiện trong phòng của một người đàn ông khác, mặc quần áo của anh ta, đôi chân để trần. Thậm chí, ngay cả anh trước đây cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Ngay lúc đó, trái tim của anh như bị phủ kín bởi những chiếc đinh ghim chằng chịt, dày đặc. Anh đau đến mức không thể cảm nhận được nhịp tim của mình, hô hấp thống khổ, hít thở không thông khiến đôi mắt đỏ hoe.
Hai bàn tay của Lệ Đình Phong nắm chặt thành nắm đấm, dùng sức đến nỗi khớp xương trắng bệch, run rẩy một cái, mạch máu trên mu bàn tay cũng gồ lên. Huyết dịch trào ra, dồn đến tận cổ họng. Anh còn cảm nhận được mùi máu tươi nồng đậm, chỉ cần anh mở miệng, máu sẽ trào ra không kìm lại được.
Thẩm An Nhiên đã ở cùng với Bạch Huy Cảnh mấy tiếng đồng hồ, hai người họ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ấy lại đi tắm? Tại sao lúc đi ra ngoài quần áo của cô không chỉnh tề?
Lệ Đình Phong không dám nghĩ nhiều hơn, nghiến răng nghiến lợi cắn chặt răng, trong lồng ngực tức đến nỗi muốn hộc máu, hai mắt đỏ ngầu, bộ dạng như một con chó to bị bỏ rơi ngước nhìn Thẩm An Nhiên.
Trong lòng anh đang kêu gào cái tên “Thẩm An Nhiên”, nhưng đến khi thực sự gặp lại cô, anh không thể phát ra tiếng nào, linh hồn như tách khỏi thể xác, ánh mắt cũng khô khan.
…
Thẩm An Nhiên vừa bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt sũng, cô tìm máy sấy tóc rất lâu mà không thấy, nhắn tin cho Bạch Huy Cảnh không thấy anh ta trả lời nên đành đi xuống lầu.
Kết quả, khi cô xuống lầu lại thấy phòng bếp trống trơn, cô còn đang thắc mắc thì nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài cửa.
Thẩm An Nhiên nghĩ rằng có thể là người của Bạch Huy Cảnh đến làm việc, nếu có ai nhìn thấy cô ở đây thì sẽ không tốt, đang định lên lầu thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Thẩm An Nhiên đâu? Cô ấy đang ở cùng anh… Tôi muốn gặp cô ấy.”
Sau khi tắm xong, đầu óc của cô có hơi choáng váng, nhưng vừa nghe thấy giọng nói này thì lập tức bừng tỉnh.
Giọng nói này kiếp trước đã bám theo cô ngay trước khi cô chết, cho dù cô có nằm mơ thì nửa đêm nó cũng văng vẳng bên tai, như một cơn ác mộng khiến cô hoảng sợ.
Thẩm An Nhiên mím chặt đôi môi mỏng, trong tiềm thức cô muốn trốn lên lầu, nhưng rồi cô lại nghĩ, tại sao Lệ Đình Phong lại xuất hiện ở đây và gọi tên cô, chẳng lẽ anh nhận ra cô?
Sao có thể như thế được?
Thẩm An Nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cô đã quá hiểu con người của Lệ Đình Phong, anh sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích của mình. Anh đang ở bên ngoài nhưng dù thế nào anh cũng sẽ xông vào. Cô trốn được nhất thời chứ không trốn được cả đời.
Nếu cô thật sự trốn tránh, ngược lại sẽ để lộ ra mình chột dạ và càng khiến anh nghi ngờ.
May mắn thay, bây giờ cô đang ở nhà của Bạch Huy Cảnh, cô không phải mạo hiểm đối mặt với anh.
Thẩm An Nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía cửa, nhẹ giọng hỏi: “Ảnh đế Bạch, anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Cô vẫn quen gọi Bạch Huy Cảnh là “Ảnh đế Bạch”, nhưng cách gọi gượng gạo ấy của cô lại mang theo vài phần thân mật.
Bạch Huy Cảnh quay đầu lại thì thấy Thẩm An Nhiên đã tắm xong, gương mặt còn hơi ướt, hai mắt mông lung. Ánh mắt này khiến người ta chỉ muốn ôm cô vào lòng và giấu cô đi.
“Bên ngoài trời lạnh, em mau vào trong đi.” Nói xong còn không quên trả lời câu hỏi của Thẩm An Nhiên: “Họ hàng xa, tôi không quen.”
Thẩm An Nhiên đứng yên, liếc Lệ Đình Phong một cái, sau đó ngoan ngoãn xoay người rời đi.
“Thẩm An Nhiên, đừng đi!” Giọng nói của anh khàn khàn, ánh mắt tràn đầy lệ khí, mùi máu tanh nồng trong cổ họng càng ngày càng nồng nặc.
Thẩm An Nhiên quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên: “Quý ngài này, chúng ta quen nhau sao?”
Lông mi của Lệ Đình Phong run lên, nếu có thể, anh cũng hy vọng Thẩm Giai Nghi sẽ quên anh, quên đi quá khứ, như vậy hai người còn có thể gặp lại, nhưng anh biết Thẩm An Nhiên đang giả vờ.
Cô ấy là một diễn viên tài năng bẩm sinh, giả vờ không quen biết anh là chuyện quá đơn giản đối với cô.
Chính vì vậy tim anh càng đau hơn, giống như có một con dao cùn gỉ cắm vào tim, nhẹ nhàng rút ra đã đau dữ dội, anh phải vịn tay vào khung cửa để chống đỡ cơ thể đang run rẩy của mình.
Lệ Đình Phong mấp máy đôi môi mỏng tái nhợt của anh: “Thẩm An Nhiên, em có thể lừa gạt tất cả mọi người nhưng em không lừa được anh. Em có biết khi em nói dối em sẽ lùi về sau, mắt nhìn xuống đất, lén lút giấu hai tay ra sau lưng không? Nếu em thực sự không biết anh, tại sao em lại nhìn anh với ánh mắt căm thù? Ngày hôm đó ở phòng trà, người mà anh gặp trong thang máy cũng là em, phải không?”
Thẩm An Nhiên không ngờ rằng anh vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng trong thang máy vào tuần trước, cô đã nghĩ lần đó mình gặp may, nhưng hình như… cô vẫn không thể thoát khỏi con người này.
Thẩm An Nhiên thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt cô lạnh lùng, nếu anh nhận ra cô thì đã sao, chẳng lẽ anh còn muốn cô xí xóa chuyện cũ, gạt bỏ hiềm khích lúc trước để tiếp tục nghiệt duyên với anh sao?
Bạch Huy Cảnh ở bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện khó hiểu của họ, trong lòng cảm thấy không ổn, anh ta cảnh giác canh cửa, không để cho Lệ Đình Phong đến gần.
Thẩm An Nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn Lệ Đình Phong bằng ánh mắt chế nhạo và khinh thường, cô không chút do dự quay người vào trong.
Đột nhiên Lệ Đình Phong ở phía sau khàn giọng nói: “Thẩm An Nhiên, em không muốn nhìn thấy Niên Quả nữa sao? Em còn nhớ con mèo Niên Quả đã cố gắng cứu em trong đám cháy không? Nó bị cháy mất một bên tai, chân trước thì bị tàn phế, đuôi cũng đứt mất một đoạn, nó vẫn một mực ở thành phố đợi em.”
Anh biết Thẩm An Nhiên bận tâm điều gì, chỉ cần có người đối tốt với cô, cô sẽ đặt người đó vào trong lòng, chẳng hạn như Tần Minh, Tô Thanh Kiều, chị Trương, cả con mèo kia…
Mà trong số người cô ấy quan tâm, anh cũng đã từng ở đó, nhưng bây giờ chỉ sợ tên của anh đã hóa tro tàn, không tìm thấy nữa.
Trái tim của con người quá nhỏ bé, quá nhiều thứ đã khiến Thẩm An Nhiên đã bị tổn thương nặng nề.
“Nó có thể đợi, nhưng không thể cứ đợi mãi từ năm này sang năm khác. Tuổi thọ của con mèo cũng không dài, chưa kể đến trận hỏa hoạn kia đã cướp đi nửa cái mạng của nó.”
Có một câu nói rất hay, người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù của bạn.
Lệ Đình Phong biết điểm yếu của cô nên anh rất biết cách khiến cô khó xử.
Suy nghĩ ban đầu của Thẩm An Nhiên là trở thành một người mạnh mẽ hơn trước, sau đó cô sẽ xuất hiện trước mặt Lệ Đình Phong khi cô đã đủ mạnh để phản kích lại anh.
Nhưng cô đã đánh giá thấp giác quan thứ sáu của Lệ Đình Phong, cô không ngờ anh có thể nhận ra cô chỉ bằng một ánh mắt.
Sau này cô có thể đến gặp những người cô muốn gặp, nhưng cô quên rằng một số người không thể chờ đợi vì nhiều lý do, chẳng hạn như lý do tuổi tác.
Cô rất nhớ con mèo nhỏ đã cố gắng cứu cô trong đám cháy.
Lệ Đình Phong đã nhận ra cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ phải đối mặt với tình huống tương tự.
“Không phải anh đang muốn dùng mèo uy hiếp tôi đấy chứ?” Thẩm An Nhiên không quay đầu lại, bóng lưng gầy gò thẳng tắp, quật cường không chịu nhận thua.
“Anh chưa từng nghĩ đến việc uy hiếp em, anh chỉ muốn… Anh muốn nói riêng với em vài câu.” Lệ Đình Phong nghẹn ngào nói, hai hàng mi đã ươn ướt, anh đang cầu xin Thẩm An Nhiên.
“Nói vài câu thì anh sẽ mang mèo đến gặp tôi?”
“Ừm, anh sẽ không lừa em, anh sẽ mang mèo Niên Quả tới cho em, nó vốn là mèo của em.”
Thẩm An Nhiên quan tâm một con mèo hơn cả anh, lần này Thẩm An Nhiên quay đầu lại, lần này cô không che giấu sự lạnh lùng, căm ghét trong mắt, Lệ Đình Phong nhìn cô, lập tức cảm thấy quanh hốc mắt đau nhức như bị kiến cắn. Anh không thể nhịn được mà cau mày cau mày, cố gắng kìm nén sự chua xót ở hốc mắt.
“Em có muốn nói chuyện riêng với anh ta không?” Bạch Huy Cảnh hỏi ý kiến của Thẩm An Nhiên, nếu cô thật sự muốn anh sẽ không ngăn cản, nếu cô không muốn, anh sẽ không để cho Lệ Đình Phong bước vào cửa nửa bước.
“Ừm, chờ một chút.”
Sắc mặt của Bạch Huy Cảnh trở nên ảm đạm, từ những lời Lệ Đình Phong nói, anh có thể cảm nhận được con mèo đó có ý nghĩa rất lớn đối với Thẩm An Nhiên, còn anh thì không đủ tư cách để ngăn cản cô.
“Tôi sẽ ra ngoài để cho hai người…”
“Không cần.” Thẩm An Nhiên ngắt lời anh: “Tôi sẽ ra ngoài với anh ấy, chậm nhất là mười phút tôi sẽ trở lại.”
Cô sợ làm xáo trộn nhà của Bạch Huy Cảnh.
Bạch Huy Cảnh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Anh ta lấy một chiếc áo khoác trên mắc áo cạnh cửa, bước đến chỗ Thẩm An Nhiên, khoác chiếc áo khoác lên vai cô, “thân mật” với cô như không có ai ở xung quanh.
“Bên ngoài trời lạnh, mặc áo khoác vào, có mang điện thoại theo không?”
Thẩm An Nhiên không từ chối lòng tốt của anh ta, mặc áo khoác vào: “Có mang, mở cả định vị rồi.”
Lúc này Bạch Huy Cảnh mới yên tâm, bên ngoài mưa vẫn đang rơi nên anh mở ô đưa cho Thẩm An Nhiên, sau đó lấy mũ trùm đầu từ trong tủ ra.
“Nhớ mang khẩu trang kẻo bị người ngoài nhận ra. Nhanh chóng quay về. Tóc của em còn ướt. Khi nào em trở lại, tôi sẽ sấy tóc cho em khỏi bị cảm lạnh.”
“Ừm, tôi nghe lời anh.” Thẩm An Nhiên đeo một chiếc khẩu trang, trước khi đi còn cẩn thận xem xét lại bản thân có dễ bị nhận ra không.
Lệ Đình Phong đứng ngoài cửa như một người dưng. Anh cố gắng giữ vững tâm trí của mình, quay người lại để lộ bóng lưng run rẩy. Cảnh tượng như vậy đã quá chói mắt đối với anh. Anh muốn vứt bỏ chiếc áo khoác trên Thẩm An Nhiên, thậm chí làm nhiều hơn như vậy. Anh muốn bẻ gãy đôi tay chạm vào cơ thể Thẩm An Nhiên.
Lệ Đình Phong che giấu sự tàn bạo trong lòng, nói với Triệu Việt đang ngây người ở bên cạnh: “Cậu lên xe chờ.”
Triệu Việt gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Thẩm An Nhiên cầm ô đi ra ngoài, trời mưa nên có chút lạnh, nhất là lúc bị gió và mưa tạt vào mặt.
Thẩm An Nhiên liếc nhìn biển báo đường đi về phía sông, Lệ Đình Phong theo sát phía sau cô, không nói câu nào, chỉ có tiếng giày bước trên mặt đất.
“Anh muốn nói gì với tôi?”
Anh có rất nhiều điều muốn nói với Thẩm An Nhiên, nhưng đến khi có thể nói anh lại không nói lên lời.
Lệ Đình Phong nhìn chăm chú vào bóng dáng quen thuộc trước mặt, đưa tay ra, cảm giác có thể chạm nhẹ vào đó, anh kìm nén khát vọng trong lòng.
Trong ba năm qua, anh không biết mình đã vượt qua như thế nào, không có ngày nào anh được ngủ ngon, không lúc nào ngừng nghĩ tới cô gái này.
Những mộng tưởng trong vô vọng có thể bào mòn tâm hồn con người, anh vốn tưởng đời này kiếp này sẽ phải sống không bằng chết, không ngờ ông trời lại cho anh cơ hội thứ hai.
Thẩm An Nhiên đã trở về với anh thêm lần nữa, cô rất gần anh, anh có thể nghe thấy tiếng thở của cô, và có thể cảm nhận được hơi ấm của cô.
Anh không cảm thấy kỳ lạ về việc Thẩm An Nhiên “hồi sinh từ cõi chết”, như thể mọi chuyện đáng ra phải như vậy.
“Ba năm qua em vẫn luôn ở đây, chưa từng rời đi đúng không?”
Khóe miệng Lệ Đình Phong chua xót: “Ba năm trước giống như một cơn ác mộng. Em còn sống, không xảy ra hỏa hoạn, em cũng chưa chết…”
Thẩm An Nhiên cắt ngang lời độc thoại của Lệ Đình Phong bằng một lời mỉa mai, cô buồn cười dừng lại, như thể vừa nghe thấy một câu nói đùa vô cùng hài hước, cô cười đến nỗi cả người run rẩy, hai mắt đỏ lên.
Cô quay sang bên cạnh, vuốt ve gương mặt của mình, sững sờ hỏi: “Lệ Đình Phong, anh nhìn khuôn mặt không thuộc về tôi, thân thể còn nguyên vẹn, dạ dày cũng không bị tế bào ung thư bào mòn. Anh còn có thể tự lừa dối bản thân là tôi chưa từng chết sao?”
Đúng vậy, anh không thể tự dối lòng mình, quả thực Thẩm An Nhiên đã chết một lần trong trận hỏa hoạn đó. Vì muốn trả thù anh, cô đã liên hợp với Lục Đình Xuyên để phóng hỏa.
Anh vẫn nhớ cái xác được đào ra từ đống rác thải, khuôn mặt bị bỏng của Thẩm An Nhiên, và chiếc vòng tay rơi ra khỏi xương tay của cô đến giờ anh vẫn giữ.
“Thẩm An Nhiên, anh biết lời anh nói không có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn muốn cầu xin em cho anh một cơ hội. Em có thể tha thứ cho anh không, anh sẽ cho em tất cả …” Lệ Đình Phong tha thiết nhìn cô, nói xong nước mắt đã men theo khóe mắt chảy xuống.
Vẻ mặt Thẩm An Nhiên tràn đầy sự chán ghét, cô lui về sau tránh xa anh. Trong ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, Lệ Đình Phong đã không còn là Lệ Đình Phong cao cao tại thượng nữa.
“Anh muốn tôi tha thứ cho anh?” Cô tự hỏi Lệ Đình Phong lấy đâu ra mặt mũi để nói mấy lời như vậy.
Một câu xin tha thứ có thể dễ dàng chối bỏ cái chết của cô? Năm mạng người có thể cho qua sao?
Gia đình cô tan nát, cô bị anh giam cầm như một con chó, như một máy đẻ cấm túc trong nhà…