Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh (Full) - Chương 346
Chương 346: Tra tấn tinh thần.
Bị giam ở chỗ bọn bắt cóc, mười ngón tay bị đánh đến tàn phế, bị thôi miên giống như một kẻ ngốc rồi bị hắn chơi đùa, sau đó lại đánh gãy đôi chân của đứa trẻ, những thứ này tính là gì?
Có những chuyện không đáng nhận được sự tha thứ, không hề liên quan gì tới sự độ lượng, mỗi người đều có giới hạn, một mình cô đã từng chịu đựng mọi kiếp khổ nạn rồi chết ở trong trận hỏa hoạn đó, dựa vào cái gì mà phải tha thứ cho kẻ đã từng bước đẩy cô vào chỗ chết?
Thẩm An Nhiên cởi dây buộc tóc dùng một lần ở trên tóc xuống.
Cô vừa vuốt gọn mái tóc lại vừa nói: “Muốn tôi tha thứ cho anh cũng không phải là không thể.”
Giờ phút này, Lệ Đình Phong không nói được nên lời, sự kinh ngạc tới nhanh đến mức khiến người ta khó mà tin nổi, không có cách nào bình tĩnh lại được.
Thế nhưng vào giây tiếp theo anh đã nhìn thấy Thẩm An Nhiên ném sợi dây buộc tóc dùng một lần xuống dòng sông: “Anh nhảy xuống vớt nó lên, vớt được thì tôi đồng ý tha thứ cho anh, thế nào?”
Quăng một sợi dây tóc nhỏ như vậy xuống sông, sao có thể tìm thấy được, dưới sông này cái gì cũng có, lẫn lộn với đá phù sa ở dưới sông, cho dù Lệ Đình Phong có mọc thêm mười cánh tay cũng khó mà tìm thấy.
Dây buộc tóc rơi xuống sông thì chìm xuống, trôi lênh đênh, còn không lớn bằng giọt mưa rơi lăn tăn trên mặt nước.
“Cảm thấy khó sao? Vậy thì anh có thể không nhặt…”
“Có phải chỉ cần anh tìm thấy thì em sẽ tha thứ, cho anh thêm một cơ hội phải không?”
Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt đầy nghiêm túc của Lệ Đình Phong, nhếch khóe miệng lên cười một cách ấm áp và hào phóng: “Anh nhặt được rồi thì sẽ biết thôi.”
Nụ cười trên khuôn mặt cô quá giả tạo, Lệ Đình Phong biết Thẩm An Nhiên đang trừng phạt mình, cô biết anh không biết bơi còn sợ nước nữa.
Trên thế gian này muốn có được bất cứ thứ gì thì đều phải trả giá.
Anh không hề do dự mà cởi áo khoác ngoài ra rồi nhảy xuống sông, may thay hai ngày nay rác trong sông đang được xử lý, vì vậy nước đã được rút bớt một nửa, Lệ Đình Phong lại ở trên bờ, độ sâu của nước sông chỉ cao đến đùi của anh, không chết đuối được, nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được hơi lạnh thấu xương ở trong đó.
Lệ Đình Phong giống như bị thần kinh, anh cúi người xuống, trong tai văng vẳng lại tiếng của Thẩm An Nhiên.
Chỉ cần nhặt được chiếc dây buộc tóc cô ném xuống sông thì cô sẽ tha thứ, cho anh một cơ hội.
Đây là khúc mắc của anh, khúc mắc đã đeo đằng đẵng suốt ba năm nay.
Lệ Đình Phong cúi người xuống tập trung mò tìm, tay sắp chạm phải đáy hồ, đầu bắt buộc phải ngụp xuống, dòng sông vừa rồi còn sạch sẽ, sau khi bị anh khuấy lên một trận đã trở nên đục ngầu.
Chẳng những Lệ Đình Phong không biết bơi mà anh còn có bệnh ưa sạch sẽ, thế nhưng hiện giờ anh lại đang tập trung tìm kiếm sợi dây buộc tóc nhỏ bé ở dưới sông đó.
Dưới đáy sông là những tảng đá bị lớp bùn bám vào, gồ ghề, đạp chân lên phía trên bề mặt sẽ hơi trơn trượt, Lệ Đình Phong bị trượt chân xuống nước mấy lần, toàn thân dính đầy bùn, lòng bàn tay cũng bị mấy viên đá sắc nhọn cào xước, trông vô cùng nhếch nhác.
Anh đã quên đi bệnh ưa sạch sẽ, quên cả nỗi đau đớn của mình, động tác lặp đi lặp lại đến mức tê dại, tập trung mò mẫm ở chỗ những viên đá dưới sông, ngón tay đào bới lớp bùn, một mùi hôi tanh xộc lên.
Dây buộc tóc đâu…sợi dây buộc tóc mà Thẩm An Nhiên vứt xuống đâu rồi?
Cơn mưa giống như đang trêu đùa, vừa mới tạnh thì lại rơi tiếp, cơ thể vốn lạnh lẽo giờ đây lại càng buốt hơn, sắc mặt Lệ Đình Phong tái nhợt.
Thẩm An Nhiên đứng ở trên bờ tay cầm ô, trong ánh mắt mang theo sự giễu cợt, tiếng mưa rả rích rơi trên mặt sông khiến cho giọt nước bắn tung tóe trên bề mặt.
Thẩm An Nhiên nhìn đồng hồ, đã tám phút trôi qua rồi, còn không quay về thì có khi Bạch Huy Cảnh lại cuống lên mất, cô nhìn xuống người đàn ông dưới sông rồi lên tiếng nhắc nhở: “Lệ Đình Phong, không tìm được dây buộc tóc thì đừng tới tìm tôi, trời tối rồi, tôi về trước đây.” Nói xong cô quay người rời đi không thèm ngoảnh đầu lại, thái độ lạnh nhạt đó khiến người ta lại nghĩ tới Lệ Đình Phong của năm đó.
Sau khi người Lệ Đình Phong hơi khựng lại thì anh lại tiếp tục tìm kiếm dưới sông, anh tìm rất lâu, vẫn chẳng có kết quả gì, cơ thể run lên vì lạnh, hô hấp cũng dần dần trở nên khó khăn, thế nhưng dù cho như vậy, anh cũng không chịu lên bờ.
Quần áo của anh sau khi bị ngấm nước ướt sũng thì dính chặt lấy cơ thể, khiến đồ trở nên trong suốt, nếu như lúc này Thẩm An Nhiên còn ở đây, có lẽ cô sẽ nhìn thấy vết bỏng ở trên ngực anh.
Hai bàn tay của Lệ Đình Phong ngâm ở trong nước tới mức sưng phù trắng bệch lên, ngón tay đau đớn giống như bị kim châm vào, da bị tróc mất mấy mảng, gió lạnh cùng với nước mưa khiến tầm nhìn của Lệ Đình Phong trở nên mờ mịt, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà tìm.
Không biết qua bao lâu, cơ thể anh cứng đờ lại, bắt đầu ho sặc sụa, anh ôm lấy cổ họng thở dốc, lồng ngực lên xuống phập phồng.
Máu bị nghẽn lại trong cổ họng lúc đầu hiện giờ đã dọc theo khóe miệng chảy xuống dòng sông đục ngầu sau khi anh ho.
Toàn thân anh đau nhức, đặc biệt là dạ dày và tim giống như ôm một cây tiên nhân cầu ở trong đó, cơ thể anh lảo đảo, sau khi từ từ đứng vững lại anh dùng tay bóp trán, bước đi yếu ớt, sau khi loạng choạng trong nước một lát, cuối cùng anh lại ngã xuống dòng sông.
Vị trí nước cao tới đùi, anh ngã xuống giống như một hòn đá chìm xuống dưới.
Có một khoảnh khắc, Lệ Đình Phong tưởng rằng mình sẽ chết theo cách như vậy, anh vươn tay ra định tìm chỗ bám, nhưng lại không bám vào được vật gì.
“Tổng giám đốc Lệ!” Giọng của Triệu Việt nhất thời đã khiến anh tỉnh táo hơn một chút, Lệ Đình Phong muốn đứng dậy, thế nhưng làm thế nào cũng không đứng dậy được, anh thực sự quá mệt rồi, thế nhưng anh biết anh không thể dừng lại, Thẩm An Nhiên đã trở về rồi, anh sao có thể chết được?