Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh (Full) - Chương 347
Chương 347: Lệ Đình Phong nôn ra máu
Lệ Đình Phong quỳ trong dòng nước, nước sông đục ngầu cao hơn đỉnh đầu của anh. Anh ho khan, xương sườn trong lồng ngực như hóa thành bụi gai, cứ như mỗi khi anh giãy dụa là nó lại thắt chặt hơn. Anh nghĩ, có phải thời điểm Thẩm An Nhiên chết cũng khó chịu như vậy hay không?
Lúc con người ta sắp chết rất bình tĩnh, linh hồn của anh như thoát khỏi thể xác, trôi nổi giữa không trung nhìn bản thân mình yên tĩnh trong nước giống như một khối gỗ nổi.
Khí lạnh từ khắp nơi xâm nhập vào cơ thể, ruột gan như đều bị đông lại, đau… Toàn thân đau đớn như bị xé rách.
Triệu Việt phí sức nhảy xuống nước, chăm chú kéo Lệ Đình Phong. Cả người anh đều là nước, ôm anh như ôm một tảng băng, Triệu Việt dùng hết sức lực mới túm được anh lên bờ.
“Tổng giám đốc Lệ, anh không sao chứ?” Sắc mặt Triệu Việt trắng bệch, anh ta vừa đỡ Lệ Đình Phong, cánh tay khác vừa nhặt áo khoác trên đất lên tìm điện thoại.
Sau khi cơ thể dần dần khôi phục tri giác, Lệ Đình Phong vô thức há mồm dùng sức hít sâu một hơi.
Dường như hít vào không phải là không khí mà là cái gai sắc nhọn, nó đâm vào trái tim đau đớn. Đau đớn vây quanh toàn bộ cơ thể, anh không ức chế được run rẩy, há mồm ho khan, một ngụm máu đỏ chói mắt nôn từ trong cổ họng ra, nhuộm đỏ gò má tái nhợt của anh.
“Tổng giám đốc, tôi phải lập tức đưa anh tới bệnh viện.” Không phải Lệ Đình Phong chưa từng nôn ra máu, nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Việt thấy anh nôn nhiều như vậy, giống như là không dừng được.
Anh ta đã ấn gọi điện thoại cho cấp cứu, đang định đi qua thì Lệ Đình Phong đã nâng bàn tay lạnh như băng nắm lấy cổ tay bảo anh ta dừng lại.
“Tôi muốn… Muốn xuống dưới tìm dây buộc tóc…của Thẩm An Nhiên…” Anh nghẹn ngào, giọng nói run rẩy, không biết là lạnh hay là đau.
“Dây buộc tóc ư?” Triệu Việt vừa nghe đã hiểu, anh ta hỏi: “Tìm được rồi thì sao?”
Lệ Đình Phong đã mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn lại câu nói cuối cùng của Thẩm An Nhiên.
“Tìm không thấy thì đừng tới gặp tôi.”
Thẩm An Nhiên đang trừng phạt tội lỗi anh từng phạm phải, đây cũng là anh đáng bị, anh muốn tìm, nhất định phải tìm thấy dây buộc tóc của cô.
“Tìm được… Tìm được thì… Cô ấy sẽ tha thứ cho tôi, về nhà với tôi…”
Triệu Việt: “Cô ta đang lừa anh.”
Lệ Đình Phong lầm bầm: “Sẽ không, Thẩm An Nhiên sẽ không gạt tôi.”
Triệu Việt nhìn sắc mặt trắng bệch của anh, tính cách Lệ Đình Phong quá mức cố chấp, chuyện anh đã quyết định rất khó sửa đổi. Đây cũng là lý do ba năm trước đây anh đã biến một con đường tốt thành một con đường chết.
“Dây buộc tóc nhỏ như thế, ném vào trong sông là tìm không thấy nữa, anh có mạng tìm còn không bằng đi mua cái mới…” Dáng vẻ mấy cọng dây buộc tóc đều như nhau, anh ta không tin Thẩm An Nhiên sẽ nhận ra.
“Đó không phải là cọng dây mà cô ấy đã làm rớt…” Lệ Đình Phong đã dần dần khôi phục sự tỉnh táo, nói chuyện còn có chút suy yếu, nhưng đã không còn run rẩy như vừa rồi. Anh lại nhìn chằm chằm mặt sông, trời đã dần tối, đèn đường mờ nhạt chiếu sáng mặt sông.
Vẻ mặt anh hốt hoảng, hóa ra đã trễ đến như vậy.
Anh quay đầu mắt nhìn về hướng biệt thự của Bạch Huy Cảnh, dọc theo một mảnh đen kịt, nơi đó không có ánh đèn, có phải là bọn họ đã ngủ rồi không?
Lệ Đình Phong nghĩ đến hiện tại Thẩm An Nhiên nằm ở trong lòng người đàn ông khác, còn ôm nhau ngủ, thì trái tim của anh như bị bóp nghẹt.
Có phải Thẩm An Nhiên cũng đối tốt với Bạch Huy Cảnh như đối với anh lúc trước không? Có phải cô sẽ làm một bàn đồ ăn chờ anh ta ăn không? Còn sẽ dịu dàng quyến luyến nhìn anh ta, yêu anh ta tha thiết không?
Không nghĩ… Không thể nghĩ đến nữa… Lệ Đình Phong che mắt, chất lỏng nóng hổi rơi xuống trong lòng bàn tay, không sao hết… Chỉ cần Thẩm An Nhiên trở về là được… Anh không hề để ý đến chuyện này, chỉ cần Thẩm An Nhiên còn sống là được, chỉ cần trong thế giới của anh còn có bóng dáng của cô đã rất tốt lắm rồi… Thật sự…
Triệu Việt ở bên cạnh lại nói gì đó nhưng Lệ Đình Phong đã nghe không được, chấp niệm muốn tìm tới cọng dây buộc tóc giống như là thuốc độc ngấm sâu vào máu của anh, những sợi gân nối liền xương và tủy, kéo tứ chi mềm nhũn của anh đứng lên.
Bây giờ Lệ Đình Phong hoàn toàn dựa vào ý chí mạnh mẽ để chống đỡ cơ thể, trong mắt của anh toát ra sự yếu ớt và bi thương. Anh bò đến bờ sông, Triệu Việt muốn cản cũng không được, anh ta không biết vì sao Lệ Đình Phong vẫn còn sức lực to lớn như thế.
Triệu Việt mạnh mẽ đè anh xuống: “Tổng giám đốc Lệ, ngày mai chúng ta lại đến tìm. Hiện tại anh nên chăm sóc cơ thể mình cho tốt, đừng để chưa tìm được là anh đã ngã xuống.”
Lệ Đình Phong nóng lòng hoàn thành, hiện tại đã bị cắn trả.
Triệu Việt nghĩ mãi mà không rõ, nhưng vẫn không hiểu tại sao “Thầm Thoa” lại biến thành “Thẩm An Nhiên”.
Chẳng lẽ là diễn hay sao? Nhưng trước đó anh ta đã ở hiện trường, hoàn toàn chính xác nhận ra cô là Thẩm An Nhiên.
Lần đầu anh ta nghe nói, người đã chết… Còn có thể sống lại.
Lệ Đình Phong bị choáng váng, chỉ cảm thấy đè ở trên người mình không phải Triệu Việt mà là một ngọn núi, anh mím chặt môi mỏng, trong miệng đầy mùi máu tươi. Anh chỉ còn lại ý thức đang khổ cực nhìn mặt sông, rõ ràng anh nghiêng người là có thể nhảy xuống, nhưng làm sao cũng không bò qua được.
“Thả tôi ra!” Mười ngón chân anh chạm đất, đầu ngón tay bị mài đẫm máu, cảm giác đau nhói khiến anh tỉnh táo hơn, nhưng anh vẫn quá mệt mỏi và đau đớn.
Lệ Đình Phong thuận theo đau đớn cúi đầu xuống, chống cằm trên đất, mí mắt nhìn hai tay của mình. Bỗng dưng cặp mắt anh sáng lên, cọng dây buộc tóc anh vẫn luôn muốn tìm đang quấn quanh ngón áp út của anh, giống như một chiếc nhẫn.
Lúc trước tay của anh đã mất đi tri giác trong dòng sông, anh vẫn lặp lại động tác tìm kiếm ở trong đó mà lại không nhìn vào ngón tay. Chờ lấy lại tinh thần mới phát hiện, hóa ra thứ anh vẫn đang muốn tìm lại ở trên tay mình.
Từ thất vọng đến vui mừng, tâm trạng giống như cáp treo, anh sờ cọng dây buộc tóc trên ngón áp út, cẩn thận từng li từng tí lau bùn đất sạch sẽ, sau đó thận trọng lấy xuống giơ lên dưới ánh đèn.
“Tôi… Tôi tìm được rồi…” Rốt cuộc lần này anh cũng xụi lơ trên mặt đất, khóe miệng lộ ra nụ cười đẹp đẽ, anh tìm được cọng dây buộc tóc của Thẩm An Nhiên rồi, có phải cô sẽ tha thứ và trở về bên anh không?
Ba cụm từ đẹp nhất trên đời này là lâu ngày gặp lại, mất mà có lại và sợ bóng sợ gió một hồi.
Lâu ngày gặp lại, vậy anh có thể tìm trở về thứ đã mất đi không? Phải chăng tất cả mọi sai lầm anh phạm phải chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi sao?
Lệ Đình Phong nhìn cọng dây buộc tóc trên tay, lại đeo vào ngón áp út lần nữa, lần này anh nhắm mắt lại.
Xe cấp cứu mà Triệu Việt gọi đã tới rất nhanh, máu trên mặt Lệ Đình Phong đã được lau sạch sẽ, mà máu chảy xuống cổ được hệ thống sưởi hơi trong xe làm khô đã khô thành một cục, trong xe tràn ngập mùi máu tươi.
Thẩm An Nhiên trở về, còn chưa đến gần đã thấy cửa phòng có một người đang ngồi xổm ở đó.
Bạch Huy Cảnh ngồi cạnh cửa ra vào, trong tay cầm điện thoại, anh ta cứ hết nhìn điện thoại rồi lại nhìn hướng Thẩm An Nhiên rời đi, bộ dáng trông mong cực kỳ giống một chú chó lớn đang chờ chủ trở về.
Nhìn thấy bóng dáng của Thẩm An Nhiên, anh ta phủi đất đứng lên không để ý bên ngoài trời còn đang mưa. Anh ta trực tiếp chạy đến trước gót chân cô, nắm lấy tay cô nói: “Anh ta không bắt nạt em chứ?”
“Không có…” Thẩm An Nhiên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Huy Cảnh, ánh mắt hơi khẽ lung lay, nếu như là Lệ Đình Phong nhìn thấy cô ra ngoài cùng với một người đàn ông khác, anh sẽ không lo lắng trước tiên, mà là quan sát cơ thể cô để nhìn xem món đồ chơi của mình có bị làm bẩn hay chưa.
Ở trong mắt Lệ Đình Phong, cô vẫn luôn là một món đồ chơi mặc anh chơi đùa, đồ chơi là thứ không cần lòng tự trọng.
“Tay lạnh quá, trở về tôi sấy tóc cho em.”
Anh ta chăm chú nắm tay Thẩm An Nhiên, sau khi về đến nhà còn hâm nóng sữa bò bưng ra để Thẩm An Nhiên uống.
Sữa bò nóng chảy vào dạ dày làm cơ thể ấm lên không ít, trong phòng khách còn mở điều hoà không khí, hơi nóng thổi tới làm lỗ chân lông thu vào rất dễ chịu.
Bạch Huy Cảnh biết Thẩm An Nhiên sợ lạnh, lần đầu tiên gặp cô ở trên máy bay, với nhiệt độ vừa phải ở đó mà cô vẫn trùm khăn lông.
Bạch Huy Cảnh cầm máy sấy cắm điện vào muốn sấy tóc cho Thẩm An Nhiên. Thẩm An Nhiên còn khoác áo của anh ta, khi điều hoà không khí thổi tới là cô đã thuận tay cởi áo khoác ra trả lại anh ta: “Cám ơn áo của anh, để tôi tự sấy tóc là được rồi.”
Thẩm An Nhiên không quen thân thiết với người khác quá, Bạch Huy Cảnh là người rất tốt, anh ta đã giúp cô rất nhiều, nhưng cô không thể bởi vì anh ta đối với mình tốt mà tùy ý thu lợi càng nhiều hơn.
Tình cảm là thứ cần được đáp lại, ai cũng không có nghĩa vụ đối tốt với mình. Không đáp lại được là phải nhanh chặt đứt một chút, thời gian và tình cảm đều là thứ quý giá nhất của con người.
Động tác của Bạch Huy Cảnh cứng đờ, bàn tay dùng sức nắm chặt máy sấy tóc, sau một lúc lâu anh ta buông máy sấy xuống nhận lấy áo khoác trên tay Thẩm An Nhiên.
Anh ta treo áo lên cửa, nghe thấy tiếng máy sấy, lần đầu tiên anh ta cảm thấy nơi này tràn ngập ấm áp. Cuối cùng nhà của anh ta cũng ra dáng một ngôi nhà, nếu như có thể thế này mãi thì tốt biết mấy…
Lúc Lệ Đình Phong không xuất hiện, anh ta vẫn còn tự tin, nhưng bây giờ anh ta phát hiện sự tự tin của mình buồn cười biết bao nhiêu.
Cho tới nay đều là anh ta tự cho mình là đúng, anh ta chưa bao giờ hiểu Thẩm An Nhiên, ngoại trừ tên và giới tính của cô ra thì anh ta hoàn toàn không biết gì về cô cả.
Bạch Huy Cảnh nhìn Thẩm An Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, ngoẹo đầu sấy tóc.
Trên thế giới này, khoảng cách vừa gần lại vừa xa đại khái chính là như vậy.
Rõ ràng Thẩm An Nhiên đang ở trước mắt, nhưng ngay cả chạm vào anh ta cũng chẳng thể chạm, ngăn cách giữa bọn họ là một mặt kính vô hình.
Anh ta lặng yên không một tiếng động đi đến phòng bếp bắt đầu làm món ăn, một món mặn một món chay, cộng thêm một tô canh đủ để bọn họ ăn.
Bạch Huy Cảnh cũng chỉ biết làm một số đồ ăn thường ngày, một đĩa ớt xanh thịt băm, khoai tây sợi chua cay và canh cải trắng.
Thẩm An Nhiên sấy tóc xong, dây cột tóc đã bị cô ném đi, tóc dài tản ra muốn làm gì cũng không tiện nên cô nhìn xung quanh. Cô nhìn thấy trên giá sách phòng khách để ống đựng bút, cô tiện tay lấy ra một cây bút chì để vấn tóc lên.
“Có cần tôi giúp một tay không?”
Bạch Huy Cảnh quay đầu: “Không cần giúp, còn một món là xong rồi, có phải em đói bụng rồi không?”
“Vẫn ổn.” Thẩm An Nhiên đánh giá cả người anh ta, Bạch Huy Cảnh mặc tạp dề hình gấu trúc, dáng người cao một mét tám mươi chín, eo rất nhỏ. Trong tay anh ta cầm cái nồi, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong nồi.
“Trong phòng bếp nhiều khói dầu, em mau đi ra đi.” Ban nãy tay nghề còn rất ổn thỏa, nhưng vừa nhìn thấy Thẩm An Nhiên là anh ta đã lập tức luống cuống tay chân, hận không thể mọc ra tám cánh tay để làm.
Thẩm An Nhiên không những không ra ngoài mà còn đi vào phòng bếp. Phòng bếp nhà Bạch Huy Cảnh không lớn, bên trong có rất nhiều thứ, nhìn ra được hẳn là bình thường anh ta rất thường xuyên nấu cơm nên nguyên liệu gì cũng có.
Cô dựa vào tường nhìn, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông đang đảo chảo.