Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh (Full) - Chương 348
Chương 348: Trước quen sau không quen
Ngọn lửa bập bùng cạnh miệng nồi chiếu sáng khuôn mặt của Bạch Huy Cảnh, cũng chiếu sáng đôi mắt của Thẩm An Nhiên.
Ban đầu Bạch Huy Cảnh chỉ tập trung vào việc xóc chảo, anh ta đã nhìn thấy một bình luận ở trên mạng nói về mấy hình tượng đẹp nhất của đàn ông, một trong số đó chính là kỹ thuật xóc chảo khi xào đồ ăn.
Anh ta hết sức chăm chú, thế nhưng được một lúc sau khuôn mặt của anh ta ngày càng bối rối, tay cầm chiếc nồi đột nhiên lại bị phỏng, suýt chút nữa đã hất cả đồ ăn ra ngoài.
Thẩm An Nhiên muốn cười, cô đã nhìn ra nhưng lại không muốn nói ra, làm như không nhìn thấy vẻ bối rối của anh, cô chuyển qua chủ đề khác, hỏi: “Chén đũa ở đâu vậy?”
Bạch Huy Cảnh bày món thịt xào ớt chuông xanh vào đĩa, lặng lẽ đi tới tủ bếp ở phía trên Thẩm An Nhiên, sợ cửa sẽ đụng trúng đầu Thẩm An Nhiên, còn giơ tay ra khẽ ấn nhẹ đầu của cô.
“Ở đây.” Bạch Huy Cảnh lấy bát đũa ra, Thẩm An Nhiên cách anh rất gần, anh có thể ngửi thấy mùi hương của dầu gội đầu tỏa ra trên tóc cô.
Nghĩ tới việc hai người dùng chung một lọ dầu gội đầu, mùi hương trên người giống nhau, cảm thấy quan hệ lại thân thiết hơn, Bạch Huy Cảnh không kìm được mà khẽ động đậy vành tai, nhanh chóng lôi bát đũa xuống.
“Để tôi.” Thẩm An Nhiên một tay nâng bát lên, tay còn lại thì bê đĩa thịt xào ớt chuông xanh đi ra.
Thẩm An Nhiên vừa đi khỏi, động tác của Bạch Huy Cảnh đã trở nên nhanh nhẹn, xào nhanh món khoai tây sợi chua cay rồi múc canh cải thảo ra.
“Thử xem mùi vị thế nào.” Bạch Huy Cảnh nhìn Thẩm An Nhiên bằng ánh mắt mong chờ, chăm chú nhìn động tác của cô.
Những món ăn thường ngày trông có vẻ bình thường nhưng để nấu được ngon thì lại rất khó, canh cải thảo có mùi vị thanh ngọt, một đĩa khoai tây sợi chua cay màu vàng ruộm, từng sợi rất tơi không bị dính lại thành cụm lại giòn giòn, món thịt xào ớt chuông xanh thì thịt tươi ngon cộng với mùi vị của ớt xanh khi ăn với cơm tạo cảm giác ngon miệng.
Thẩm An Nhiên cầm đôi đũa lên tập trung ăn, sau khi thử xong từng món, cô mới đưa mắt lên nhìn Bạch Huy Cảnh.
Bạch Huy Cảnh nhìn cô không chớp mắt, dáng vẻ mong chờ đó giống như một học sinh kém đang chờ đợi đáp án của bài thi.
Thẩm An nhiên bật cười, không hề do dự mà khen ngợi tài nghệ nấu nướng của anh ta: “Rất ngon!”
Cô cũng từng học nấu ăn, ban đầu vì muốn lấy lòng Lệ Đình Phong nên cô đã mời một đầu bếp giỏi về để dạy nấu ăn cho mình, có thể thấy Bạch Huy Cảnh đã rất tâm huyết với việc nấu những món ăn này, vì không bỏ ra công sức trong vài năm sẽ không thể có tay nghề tốt như vậy được.
Bạch Huy Cảnh hài lòng cười híp cả mắt lại, anh ta bưng nửa bát cơm trắng lên cho Thẩm An Nhiên, sau khi hai người ăn cơm xong thì đã tám giờ rồi.
Sau khi ăn cơm xong thì muốn đi ngủ, Bạch Huy Cảnh thấy trời vẫn còn sớm, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, bên ngoài hình như tạnh mưa rồi, bình thường ăn cơm xong anh ta sẽ ra ngoài đi dạo một vòng.
Thế nhưng hôm nay… anh ta không muốn…
Anh ta sợ lại đụng độ với Lệ Đình Phong, trong đầu anh ta có quá nhiều câu hỏi đối với mối quan hệ giữa Lệ Đình Phong và Thẩm An Nhiên, nhưng lại không dám hỏi.
Anh ta đã thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, cho dù mới bước chân gia nhập vào làng giải trí, từ một lĩnh vực nhảy sang một lĩnh vực khác cũng không gặp phải khó khăn trắc trở, theo như lời của người đại diện Trương Triệu, anh ta chính là đứa con được ông trời lựa chọn tìm kiếm và nuôi dưỡng.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải chướng ngại, anh ta không hiểu về Lệ Đình Phong, thế nhưng Lệ Đình Phong chỉ cần ba năm đã có thể lấy được bốn mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Lệ đã đủ biết con người anh ta không hề đơn giản.
“Ảnh đế Bạch, anh đang nghĩ ngợi gì vậy?”
Bạch Huy Cảnh định thần lại, ngẩng đầu mím chặt môi, anh ta đang nghĩ về quan hệ giữa cô và Lệ Đình Phong. Anh ta muốn biết mọi thứ về cô nhưng lại không dám hỏi.
Anh ta sợ sau khi biết được mọi thứ về cô thì ngay đến cả việc làm bạn với cô anh ta cũng không thể nữa.
Trước khi gặp được Thẩm An Nhiên, anh ta luôn tưởng rằng tâm lý của mình rất vững vàng, hẳn là gặp phải chuyện gì cũng sẽ bình tĩnh không hoảng loạn, cũng sẽ không trốn tránh, có thể từng bước giải quyết mọi chuyện êm đẹp, thế nhưng không ngờ về mặt tình cảm thì anh ta lại nhát gan rụt rè đến như vậy.
“Em muốn xem phim không? Giờ vẫn còn sớm.”
“Ừm, xem xong thì đi nghỉ, ngày mai tôi còn phải dậy sớm để đi nữa.”
Mắt thường cũng có thể nhìn ra sắc mặt của Bạch Huy Cảnh đang khựng lại, anh ta khẽ híp mắt lại: “Em lại phải đi rồi sao?”
Thẩm An Nhiên khẽ “ừm” một tiếng.
Bạch Huy Cảnh bình tĩnh, hỏi: “Là vì Lệ Đình Phong sao?”
“Không phải.” Thẩm An Nhiên chẳng nghĩ ngợi gì mà trả lời, nhưng lại có chút nghi ngờ, một lúc sau cô mới nghiêm túc nhìn về phía Bạch Huy Cảnh đang ngồi phía đối diện mình.
“Không phải vì anh ta, ngày mai tôi phải tới một nơi rất quan trọng.”
“Vậy em sẽ quay lại chứ?” Sắc mặt anh ta không hề thay đổi, mặt chỉ hơi trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Bạch Huy Cảnh, chúng ta là bạn bè, lần này rất cảm ơn anh đã giúp tôi, lần sau anh cần giúp gì xin cứ việc nói, chỉ cần là trong khả năng của tôi…”
Ánh mắt của Bạch Huy Cảnh bỗng chốc trở nên ảm đạm: “Tôi dẫn em tới đây không phải muốn yêu cầu em điều gì… Thẩm An Nhiên, đây là nhà của tôi.” Vì vậy em có hiểu mục đích thật sự của tôi đưa em về nhà là gì không?
Bạch Huy Cảnh có rất nhiều nhà, thành phố Giang Nam có, ở Sài Gòn cũng có không ít, thế nhưng những căn nhà này chỉ được xem là dùng với mục đích đầu tư, không được xem là nhà của anh ta, ngay đến cả nhà họ Bạch ở thành phố Giang Nam anh ta cũng chưa từng coi là nhà, ngoại trừ nơi đây…
Anh ta đã tự mình bài trí lại nơi này, căn phòng không lớn nhưng có đủ mọi thứ, ngay đến cả phòng trẻ nhỏ cũng đều do anh ta tự mình xem sách rồi thiết kế ra, rõ ràng là chưa có bạn gái nhưng anh ta đã nghĩ tới trẻ con rồi.
Tận nơi sâu thẳm trong trái tim của Bạch Huy Cảnh vẫn luôn khát vọng có một ngôi nhà, ngôi nhà này không phải là có căn nhà là được, nó phải đem tới cho anh ta cảm giác an toàn, là nơi khi anh ta quay đầu có thể nhìn thấy ánh đèn, điều quan trọng là trong đó có người mà anh ta yêu.
Thẩm An Nhiên ngồi ngay ngắn lại, nói rõ từng câu từng chữ: “Cảm ơn anh.” Ngoài tiếng “cảm ơn” ra cô không biết nên nói gì nữa.
Bạch Huy Cảnh lắc đầu, trái tim giống như bị ai đó bóp chặt lại, rõ ràng chỉ là nỗi đau tạm thời, thế nhưng nỗi đau đó lại luôn ở đó, rất khó chịu.
“Lệ Đình Phong quen với em sao?” Anh ta cụp mắt xuống, khẽ hỏi một câu.
“Trước thì quen, sau thì không.”
“Vậy tôi có vị trí ở trong lòng của em không?”
Giống như cuộc so sánh giữa những đứa trẻ, không hỏi ra được ai là người quan trọng thì sẽ không dừng. Câu hỏi của Bạch Huy Cảnh có phần hơi thẳng thắn, suy nghĩ của Thẩm An Nhiên chợt khác thường, một luồng cảm xúc khó tả dâng trào từ ngực trái của cô.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống hệt với Bạch Hải Châu của Bạch Huy Cảnh, trả lời có chút lơ đễnh: “Có.”
Nhận được câu trả lời hài lòng, Bạch Huy Cảnh mỉm cười, anh ta đã biết mình có vị trí ở trong lòng của Thẩm An Nhiên.
Thứ anh ta cần không nhiều, con người rất dễ thỏa mãn, chỉ cần trong lòng cô có anh ta là được, thứ tình cảm này chỉ cần ngày ngày vun đắp, anh ta của ngày mai sẽ đối tốt với Thẩm An Nhiên hơn anh ta của hôm nay. Anh ta không tin địa vị của anh ta trong lòng cô không có tiến triển.
Trong bóng tối lờ mờ, vành tai của Bạch Huy Cảnh đỏ lên, anh ta quay đầu lại thản nhiên tìm phim: “Có phim mà em muốn xem không?”
“Xem phim của anh đi.”
Lúc này khóe môi của Bạch Huy Cảnh không ngừng nhếch lên, Thẩm An Nhiên bật cười, sao lại có người đàn ông đáng yêu như vậy? Một giây trước vẫn còn buồn phiền không vui, một giây sau đã có thể tự dỗ dành mình rồi.
Bạch Huy Cảnh nhìn vào ba bộ phim ở trong tay, bắt đầu tự mình hoài nghi. Bình thường anh ta hơi tự tin thái quá, lúc này nghĩ tới việc người mình thích muốn xem phim của mình, phim còn chưa bắt đầu chiếu thì anh ta đã suy nghĩ xem chỗ nào anh ta diễn chưa tốt rồi.