Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh (Full) - Chương 349
Chương 349: Vì sao chỉ có một mình con sống lại?
“Em muốn xem phim nào của tôi đóng? Tôi xem cùng em.”
Thẩm An Nhiên nghĩ một lát, cuối cùng chọn bộ phim “Quán Quân” là bộ phim mới lên sóng gần đây của Bạch Huy Cảnh.
Bộ phim nói về một người thanh niên có chỉ số IQ thấp, nhưng lại có tài năng về thể thao, được đội tuyển bóng bàn quốc gia phát hiện và con đường vượt qua mọi chông gai để dành được ngôi vị quán quân của anh.
Cốt truyện rất đơn giản thế nhưng bối cảnh lại rất hay, hiện giờ trên thị trường luôn thiếu những thể loại phim nhiệt huyết này, cộng thêm kỹ năng diễn xuất tốt của Bạch Huy Cảnh, Thẩm An Nhiên vốn không hứng thú với chủ đề thể thao nhưng giờ lại đang xem một cách say mê, bộ phim này rất đáng để đi xem tại các rạp chiếu phim, chẳng trách nó đứng đầu bảng xếp hạng doanh thu phòng vé, đúng là hoàn toàn xứng đáng.
Bạch Huy Cảnh trong phim vào vai một tên ngốc rất đạt, không những không đáng ghét mà còn cảm thấy rất đáng yêu, trong phim cũng xuất hiện rất nhiều phân cảnh rơi nước mắt.
Vì cảnh như vậy ở trong phim đã khiến cho Thẩm An Nhiên đỏ cả mắt lên.
“Anh ơi, em muốn ăn kẹo hồ lô, bạn học trên lớp đều đã ăn rồi, chỉ có một mình Bảo An vẫn chưa từng ăn, em rất muốn thử…”
“Đợi anh có tiền rồi thì sẽ mua thật nhiều kẹo hồ lô cho Bảo An nhé.”
…
“Anh ơi, có phải anh sắp phải đi rồi không? Anh đi rồi có còn quay lại không? Có phải sau này anh không thể đến đón Bảo An về nhà không? Em muốn anh cõng em.”
“Anh sắp phải ra ngoài kiếm tiền, chẳng phải Bảo An muốn ăn kẹo hồ lô sao?”
Chuyển qua cảnh khác, người anh trai ngồi trên xe, cô em gái đuổi theo đằng sau xe, chân nọ đá chân kia ngã lăn ra đất, cô bé ngồi trên đất gào khóc: “Em không cần kẹo hồ lô nữa, em cần anh cơ, anh quay về cõng Bảo An đi, chân của Bảo An bị đau…”
Thẩm An Nhiên cảm động đến ướt cả đôi mi, hơi thở cũng có chút run rẩy, Bạch Huy Cảnh cảm thấy sự khác thường nơi cô, trong ánh sáng lờ mờ, Thẩm An Nhiên ngồi thu mình lại ở một góc trên sô pha, ôm lấy đầu gối rồi co quắp chân lại.
Anh quen biết Thẩm An Nhiên chưa lâu, thế nhưng trong ấn tượng của anh, Thẩm An Nhiên là người rất mạnh mẽ, đứng trước nguy hiểm ở trên sân khấu cô cũng không hề sợ hãi, không hề bận tâm đối với ác ý của người khác, cũng vô cùng bình tĩnh.
Có lúc Bạch Huy Cảnh lại cảm thấy Thẩm An Nhiên không có tình cảm giống như một loại động vật máu lạnh.
Thế nhưng Thẩm An Nhiên lúc này lại giống như đứa trẻ “Bảo An” ở trong phim đó, ngồi co ro lại ở một bên mà thầm khóc.
Bạch Huy Cảnh không biết dỗ dành người khác, chỉ đành bưng nước, đem hoa quả, khăn giấy tới trước mặt Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên nhận lấy khăn giấy.
Bạch Huy Cảnh im lặng nhìn Thẩm An Nhiên, bộ phim vẫn còn đang chiếu cảnh sau, thế nhưng sự chú ý của hai người đã không còn đặt ở bộ phim nữa, anh cảm thấy trong lòng Thẩm An Nhiên đang chứa đựng rất nhiều tâm sự.
“Vì sao lại khóc?”
“Bởi vì nghĩ tới một vài chuyện trước đây.” Lúc Thẩm An Nhiên nói lời này thì nhìn khuôn mặt của Bạch Huy Cảnh, hỏi: “Anh có quan hệ gì với Lệ Đình Phong?”
“Anh ta gọi mẹ tôi là cô, tôi không thân với anh ta.”
“Từ nhỏ anh lớn lên ở nhà họ Bạch sao?”
Bạch Huy Cảnh nhướng mày: “Cô đang hoài nghi về thân thế của tôi sao?”
“Không phải, tôi chỉ đang nghĩ vì sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy anh ở thành phố Giang Nam, hai năm nay anh lại đột nhiên xuất hiện.” Thẩm An Nhiên tự tìm ra được cái cớ, địa vị của hai người không giống nhau, chưa từng gặp cũng là chuyện thường tình, hơn nữa, lúc đầu Thẩm An Nhiên ở Sài Gòn, nhà họ Bạch ở thành phố Giang Nam, giữa hai người vốn chẳng có chút quan hệ nào.
Bạch Huy Cảnh không chút nghi ngờ, Thẩm An Nhiên hỏi gì thì anh ta thật thà trả lời cái đó: “Hai năm nay tôi mới về nước, tim của tôi không khỏe nên luôn phải ở nước ngoài điều trị.”
“Tim không khỏe sao?” Ánh mắt Thẩm An Nhiên đem theo vẻ vội vã thăm dò, muốn nắm được một chút sơ hở trên khuôn mặt của Bạch Huy Cảnh, thế nhưng lại không có gì cả.
Bạch Huy Cảnh trả lời: “Tôi bị bệnh tim bẩm sinh.”
Thẩm An Nhiên bất chợt hỏi: “Trong ký ức của anh có từng quên mất chuyện gì quan trọng không?”
“Quên sao?” Bạch Huy Cảnh lắc đầu: “Trí nhớ của tôi có lúc không được tốt, tôi cũng không biết mình có từng quên chuyện gì không.”
Bạch Huy Cảnh lại mất trí nhớ sao? Thẩm An Nhiên đã từng bị Lệ Đình Phong thôi miên dẫn đến mất toàn bộ trí nhớ, khoảng thời gian đó cô giống như một con ngốc, người khác nói gì thì cô tin cái đó.
Thế nhưng tình trạng của Bạch Huy Cảnh thì lại không giống cô.
“Ví dụ như chân của anh có từng bị gãy chưa? Trên người có vết thương nào do bị súng bắn không?”
“Không có, tôi chưa từng có những vết thương này, sao em lại hỏi những chuyện này?”
Trong phút chốc cô bỗng cảm thấy thất vọng, giống như trời mùa đông bị tạt một chậu nước lạnh cóng tới mức thấu xương, Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm vào vị trí ở trên ngực trái của anh.
“Em sao vậy? An Nhiên, em muốn biết về quá khứ của tôi sao?”
Thẩm An Nhiên nhìn khóe môi đang mấp máy của Bạch Huy Cảnh, cô bỗng đưa bàn tay phải lên sờ khuôn mặt của anh ta, ngón tay cái cà vào vị trí răng nanh của anh ta.
Bạch Hải Châu là một tên ngốc, Bạch Huy Cảnh thì không.
Bạch Hải Châu là trẻ mồ côi luôn sống ở trong nước, Bạch Huy Cảnh lại không phải.
…
Xét hàng loạt biểu cảm đều cho thấy anh ta không phải là anh, chỉ là tướng mạo giống nhau mà thôi, giống như tướng mạo của “Thẩm Thoa” giống với Thẩm An Nhiên vậy.
Vậy có khả năng linh hồn của Bạch Hải Châu đã sống lại ở trên người của một người khác giống với anh không?
Nhưng vì sao anh lại không nhớ ra cô?
Thẩm An Nhiên cảm thấy bối rối, cô giống như bước vào vũng lầy, càng giãy dụa lại càng lún sâu.
Rõ ràng đã nhủ là không tiếp cận Bạch Huy Cảnh thế nhưng lại không kìm lòng được mà đến gần anh ta.
Lúc gần lúc xa, lạt mềm buộc chặt, cho người khác hy vọng rồi lại để người ta thất vọng, Bạch Huy Cảnh thật lòng với cô, thế nhưng cô lại có suy nghĩ khác, để mối quan hệ bạn bè giữa họ trở nên phức tạp.
Bạch Hải Châu…
Bạch Hải Châu…
“Nhóc mít ướt, đừng khóc nữa, mau lên đi, anh cõng em về nhà, cho em ăn kẹo hồ lô… Nhóc mít ướt, lần này em phải tự tìm đường về nhà rồi, anh không thể cõng em được nữa rồi…”
Cô muốn nhìn khuôn mặt này mở miệng gọi cô một tiếng “Nhóc mít ướt” một lần nữa.
Bảy tuổi không có được người mình thích, cũng không quên được anh mà hối hận cả cuộc đời, chết rồi cũng thấy nuối tiếc.
Hành động đột ngột của Thẩm An Nhiên khiến Bạch Huy Cảnh khựng người lại, anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thẩm An Nhiên, từ nơi sâu thẳm trong đáy mắt cô bao trùm bởi một màn bi thương, cô đang nhìn anh ta, lại giống như không nhìn anh ta.
Bàn tay lạnh lẽo của cô đặt trên khóe môi của anh ta, hành động rõ ràng nhìn có vẻ rất thân thiết thế nhưng lại xa cách đến vậy.
Thẩm An Nhiên buông tay ra, di chuyển ánh mắt rồi vuốt nhẹ lên chiếc điện thoại đặt ở trên sô pha đó, nhìn một cái, đã sắp mười giờ rồi.
“Tôi thấy hơi buồn ngủ rồi.”
“Vậy em lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Thẩm An Nhiên đứng dậy, cô ngủ ở phòng ngủ thứ, phòng của Bạch Huy Cảnh ở bên cạnh phòng của cô.
“Sáng mai mấy giờ em đi?”
“Bảy giờ.”
“Tôi đưa em đi, em muốn đi đâu?” Bạch Huy Cảnh hỏi.
Thẩm An Nhiên lắc đầu: “Tôi tự bắt xe đi được rồi.”
Ánh mắt của Thẩm An Nhiên tỏ ý không muốn để anh ta nói thêm vài câu, Bạch Huy Cảnh gật đầu, chỉ đành sai trợ lý đem bộ đồ mà anh ta mua cho Thẩm An Nhiên để qua đêm gửi tới biệt thự.
…
Ngày hôm sau Thẩm An Nhiên đã dậy từ rất sớm, thế nhưng không ngờ Bạch Huy Cảnh còn dậy sớm hơn cô, cô vừa xuống lầu đã nhìn thấy anh ta ngồi ở trên sô pha, trong nhà bếp tỏa ra mùi thơm.
Bạch Huy Cảnh đưa túi đồ ở trên sô pha cho Thẩm An Nhiên: “Đây là quần áo mặc thay hằng ngày để em mang đi.”
Thẩm An Nhiên nhận lấy rồi nhìn một cái, thứ đặt ở dưới cùng là đồ lót.
“Hết bao nhiêu tiền để tôi chuyển lại cho anh?”
“Không cần đâu, coi như là tôi tặng em…”
Thẩm An Nhiên buồn cười nhìn anh ta: “Tặng người ta đồ lót sao?”
Chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mặt của Bạch Huy Cảnh phút chốc đỏ bừng lên, lắp bắp nói: “Chỉ… có vài triệu thôi, không đắt.”
Mấy bộ đồ này mặc dù đã cắt mác đi rồi, thế nhưng chỉ nhìn thôi cũng biết chắc chắn không phải là đồ chỉ có vài triệu là mua được, ít cũng phải trên tám chữ số.
Thẩm An Nhiên giơ tay ra: “Đưa điện thoại của anh cho tôi.”
Bạch Huy Cảnh ngơ ngác đưa điện thoại cho cô, Thẩm An Nhiên nhanh chóng chuyển ba mươi lăm triệu đồng từ tài khoản ngân hàng của mình qua tài khoản của Bạch Huy Cảnh.
Nghe thấy âm thanh chuyển khoản, Bạch Huy Cảnh muốn vươn tay ra lấy lại điện thoại, thế nhưng đã muộn rồi, ngón tay của Thẩm An Nhiên nhấn một cái, tài khoản của anh đã nhận được ba mươi lăm triệu rồi.
“Trả anh.”
Bạch Huy Cảnh nhìn điện thoại: “Ba mươi lăm triệu, lấy đâu ra nhiều như vậy?”
“Tốt xấu gì tôi cũng là người từng trải, những bộ đồ này sao có thể chỉ có vài triệu được, hơn nữa xét trên mức độ anh tốt với tôi, có lẽ sẽ không mua bộ đồ mấy triệu cho tôi đâu, nhận lấy tiền đi, tôi không thích nợ tiền.”
Bạch Huy Cảnh vừa cảm động vừa thấy chua xót, cảm động vì Thẩm An Nhiên có thể cảm nhận được anh ta đối tốt với cô, chua xót vì Thẩm An Nhiên không chấp nhận lòng tốt của anh ta.
Thẩm An Nhiên cầm bộ quần áo quay trở về phòng để thay, nó vô cùng vừa vặn.
Lúc quay trở về thì Bạch Huy Cảnh đã bưng cháo lên, Thẩm An Nhiên ăn xong cháo thì quan sát tỉ mỉ Bạch Huy Cảnh mấy cái, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, dưới hốc mắt hơi thâm thâm.
Không phải là anh ta dậy sớm mà là cả đêm không ngủ.
Buổi sáng Thẩm An Nhiên ăn rất ít, đúng điển hình dạ dày chim non chỉ ăn nửa bát cháo đã no rồi: “Tôi phải đi rồi.”
Bạch Huy Cảnh nhìn đồng hồ, sáu giờ bốn mươi lăm phút, anh ta im lặng không nói gì, trong đôi mắt chất chứa nỗi thất vọng.
“Tôi tiễn em ra cửa.”
Thẩm An Nhiên không hề từ chối, Bạch Huy Cảnh chủ động xách túi, hai người đi đến bên cửa thay giày.
Thẩm An Nhiên đã lên mạng đặt xe, tại cổng lớn của khu biệt thự, tài xế đã đậu xe ở bên đường mở đèn pha, Thẩm An Nhiên đối chiếu lại biển số xe một lát.
“Xe tôi gọi đã tới rồi.”
Bạch Huy Cảnh tiến về phía trước thế nhưng Thẩm An Nhiên đã ngăn anh ta lại: “Anh không cần tiễn tôi nữa.” Cô vươn tay ra lấy chiếc túi mà Bạch Cảnh Huy đã xách giúp cô suốt dọc đường đi, cô nở nụ cười với anh ta, đôi mắt đen sáng lấp lánh.
Bạch Huy Cảnh đứng im tại chỗ, muốn lên tiếng giữ cô lại nhưng không biết phải mở lời thế nào, anh ta nhìn bóng lưng của Thẩm An Nhiên quay người đi, khoảng cách giữa hai người chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm vào, thế nhưng anh ta lại luôn cảm thấy lần này Thẩm An Nhiên đi rồi, dường như họ sẽ không gặp được nhau nữa.
“Chúng ta còn có thể gặp lại không?” Anh ta thấp giọng, trong cầu xin mang theo sự thận trọng.
“Ừm, có cơ hội tôi sẽ mời anh ăn cơm.” Thẩm An Nhiên cười rồi xoay người, vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”
Bạch Huy Cảnh nhìn cô một lát, giật giật khóe môi, khẽ nói: “Nói rồi đó, em phải mời tôi ăn cơm…”
Thẩm An Nhiên bước lên xe, điểm đến cuối cùng của chuyến đi là nghĩa trang Sài Gòn…”
Thẩm An Nhiên nhìn điện thoại một cái, Bạch Huy Cảnh nhắn tin cho cô.
“Tới nơi thì báo một tiếng bình an.”
Thẩm An Nhiên đáp lại một câu đơn giản “được”, sau đó quay lại màn hình chính rồi nhấp vào mục dự báo thời tiết.
Vào mùa mưa dầm, Sài Gòn sẽ có mưa trong hai tuần liên tiếp, xe chạy được nửa tiếng thì mưa lại rơi, thời tiết âm u, càng về sau mưa càng rơi nặng hạt, trên đường đi còn gặp phải mấy đoạn đường bị tắc
Tài xế mở cần gạt nước mưa lên, nhân tiện tán gẫu với Thẩm An Nhiên.
“Tôi thấy giọng nói của có hơi giống một minh tinh đó, tên là gì nhỉ… trí nhớ của tôi kém lắm, rõ ràng hai ngày nay còn từng nghe qua rồi.”
Thẩm An Nhiên không nói gì, chỉ với mấy tin xấu trên mạng của cô thôi, cô sợ sau khi tài xế biết được tên mình sẽ thẳng thừng đuổi cô xuống giữa đường.
Khoảng cách tới nghĩa trang ngày càng gần, tâm trạng của Thẩm An Nhiên ngày càng nặng nề, giống như một tảng đá vậy.
May thay nửa đoạn đường sau không còn tắc nữa, sau khi đến nghĩa trang đã gần chín giờ rồi, Thẩm An Nhiên xuống xe: “Cảm ơn!”
Tài xế rất thân thiện: “Đi chậm nhé, bên ngoài đang mưa, chú ý giữ ấm.”
Thẩm An Nhiên gật đầu đóng cửa xe lại, tài xế đang chuẩn bị lái xe thì bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, chui đầu ra khỏi cửa sổ xe rồi nói với Thẩm An Nhiên: “Tôi nhớ ra giọng nói của cô giống với minh tinh nào rồi, Thẩm An Nhiên… đúng rồi, giọng của cô hay giống như giọng của cô ấy.” Phải nói ngay đến cả vóc dáng cũng có phần giống nhau, chỉ là cô đeo khẩu trang nên không nhìn ra được mặt, nhưng có lẽ Thẩm An Nhiên sẽ không lên mạng đặt xe để tới những nơi như thế này đâu.
…
Thẩm An Nhiên mua hai bó hoa bách hợp ở trong cửa hàng phía ngoài nghĩa trang.
Vừa ôm hai bó hoa cô còn xách thêm túi đồ nên không còn tay cầm ô nữa, Thẩm An Nhiên đành để tạm ô ở trong cửa hàng, thân hình mảnh mai bước ra ngoài trong cơn mưa rả rích.
Phải nói thứ thay đổi lớn nhất vẫn là nghĩa trang này, trong vòng mấy năm cô rời khỏi Sài Gòn, ở nghĩa trang đã xuất hiện thêm không ít bia mộ.
Thẩm An Nhiên dựa theo trí nhớ đi tới trước mộ của bố mẹ, cô đứng rất lâu, nước mưa lạnh lẽo chảy vào mắt cô thành một dòng nước ấm nóng rơi xuống.
“Bố, mẹ, con gái bất hiếu đến thăm hai người đây…” Cô khẽ lên tiếng, giọng nói khàn khàn rất nhỏ, trong tiếng mưa giọng nói càng trở nên mơ hồ, như thể gió thổi thì sẽ tan biến.
Tấm ảnh trên bia mộ đã ố vàng trở nên mờ mờ, Thẩm An Nhiên nhìn một cái thì đã không nhìn thêm cái thứ hai, cô sợ mình không kiềm chế nổi sẽ lại gào khóc trong mưa.
Đã lâu lắm rồi… lâu đến mức cô sắp quên đi dáng vẻ của họ.
Thẩm An Nhiên quỳ xuống đất, vươn tay ra sờ lên những đường hoa văn gồ ghề được chạm khắc ở trên bia mộ, kìm nén sự chua xót, nhoẻn miệng nở nụ cười.
“Mẹ, hai người ở trên trời sống có tốt không? Có gặp được hai đứa trẻ đáng yêu không? Đó là hai đứa cháu ngoại của ba mẹ, mặc dù chúng mới chỉ ở trong bụng của con được mấy tháng thôi…”