Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh (Full) - Chương 350
Chương 350: Nhiên à, đừng sợ, có mẹ đây.
“Mẹ.” Thẩm An Nhiên nhìn người phụ nữ dịu dàng đang mỉm cười trong bức ảnh, giọng nói kèm theo âm mũi bị nghẹt: “Con rất muốn, rất muốn gặp mẹ một lần, con tưởng con chết rồi thì có thể nhìn thấy mẹ, nhưng không ngờ con lại sống lại, vì sao con sống lại còn mọi người lại không?”
Vì sao chỉ có một mình cô sống lại chứ?
Có phải cho dù chết rồi họ cũng không cần cô nữa không?
Thẩm An Nhiên vươn tay ra cẩn thận lau chùi sạch sẽ bức ảnh, người phụ nữ trong tấm ảnh nở một nụ cười ấm áp đẹp như tranh vẽ.
Cô vươn tay ra ôm lấy bia mộ, thu mình lại, đầu tựa lên trên bức ảnh giống như một đứa trẻ đang vùi mình trong lòng mẹ để sưởi ấm làm nũng.
“Mẹ, nếu như mẹ có thể ôm con một chút thì thật tốt…” Thẩm An Nhiên khẽ mở miệng, trong cổ họng giống như bị một lưỡi dao chặn lại, âm thanh phát ra như chà xát vào vết thương thể xác, đau đến xé lòng.
Đầu mũi của Thẩm An Nhiên đỏ lên, cô cắn chặt môi, khóc trong sự bất lực.
Cô rất nhớ mẹ, từ nhỏ tới lớn cô vẫn muốn ôm lấy mẹ, muốn hôn mẹ, muốn mẹ có thể hát ru cô ngủ, cô muốn những lúc cô bất lực và tuyệt vọng nhất có thể nghe được một câu nói như vậy.
“Nhiên à, đừng sợ, có mẹ đây.”
Thẩm An Nhiên đã không còn khóc nổi nữa, đôi mắt cô sưng đau và khô khốc, nước mắt nơi sâu thẳm trong đáy mắt đã cạn khô, đôi mắt cũng đỏ ngầu lên.
“Bố, mẹ, con sẽ không để mặc người khác ức hiếp con thêm nữa. Con sẽ không lặp lại những sai lầm tương tự nữa. Con có khả năng tự bảo vệ mình, sẽ không vứt bỏ lòng kiêu hãnh và tự trọng của mình thêm nữa.”
Nói rồi, Thẩm An Nhiên khóc thút thít một lát, khóe miệng cay đắng, cô buông tay xuống, quay người sang một tấm bia mộ khác, cúi người dập đầu trước tấm bia mộ đó.
Trán cô đập xuống nền bê tông xuất hiện một vết đỏ. Nhưng dường như cô không cảm thấy đau đớn gì, mỗi lần dập đầu lại càng dập mạnh hơn, cho đến sau khi dập đầu sáu cái xong, cô mới dừng lại.
“Ba ở dưới đó nhất định phải bảo vệ mẹ thật tốt.”
Cô muốn cả đời này làm con gái của bà, thế nhưng nếu như làm con gái của bà mà cái giá phải trả là một mạng đổi lấy một mạng, cô thà vĩnh viễn không xuất hiện trên cõi đời này.
Thời tiết ở Sài Gòn rất kỳ lạ, lúc nắng lúc mưa, ánh nắng chiếu xuyên qua đám mây đen và dải mây màu vàng kim, chỉ là dù cho trời có nắng hơn nữa cũng không thể khiến cho nơi âm u lạnh giá này trở nên ấm áp hơn.
Nghĩa trang rất yên tĩnh, ngoài tiếng mưa rơi ra chỉ có tiếng chim hót, Thẩm An Nhiên ngẩng đầu lên, cơn mưa vốn lạnh buốt đến thấu xương bỗng dịu hẳn đi, nước mưa rơi vào mắt cũng sẽ không cảm thấy nhức mắt.
Trong cơn mưa phùn, Thẩm An Nhiên ngồi cạnh bên ngôi mộ tròn một tiếng đồng hồ, cơ thể cô đã ướt sũng từ lâu. Cơ thể này của cô rất giống với cơ thể ở kiếp trước, đều sợ lạnh và yếu ớt. Thẩm An Nhiên loạng choạng đứng dậy, lảo đảo bước đi trong gió.
Thẩm An Nhiên quay trở lại cửa hàng lấy cây dù, ông chủ nhìn toàn thân cô ướt sũng, lo lắng nói: “Tôi còn tưởng cô quên lấy ô đi rồi cơ. Cô xem người cô ướt hết rồi, mau dùng khăn này lau đi một chút đi.”
“Cảm ơn ông, nhưng mà không cần đâu.” Cô giơ tay ra sờ bộ đồ ướt đang mặc trên người, cô ướt từ trong ra ngoài, phải thay đồ thôi.
Hình như Bạch Huy Cảnh đã mua cho cô mấy bộ đồ mặc thay hằng ngày.
“Ông chủ có thể cho tôi nhờ nhà vệ sinh ở đây của ông một lát không?”
“Được chứ, đi vào trong rẽ trái vào gian đầu tiên.”
Thẩm An Nhiên xách chiếc túi lên đi vào, thay bộ đồ bị ướt ra, nói lời tạm biệt với ông chủ rồi cầm ô xách chiếc túi rời khỏi cửa hàng.
Vừa ra khỏi cửa hàng, Thẩm An Nhiên đã nhìn thấy một chiếc xe đang quẹo ngay ở đầu ngõ trước mặt, đèn pha chớp chớp, ánh đèn từ phía xa chiếu lên người cô.
Thẩm An Nhiên híp mắt lại, chiếc ô cầm nghiêng về phía trước chắn đèn xe, cũng chắn mất tầm nhìn của cô, tiếng động cơ càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở nơi cách cô không xa.
Tiếng mưa rơi tí tách ở trên chiếc ô lấn át cả tiếng bước chân.
Thẩm An Nhiên cầm chặt cán ô rồi ngả chiếc ô về phía sau, cô đưa mắt nhìn chiếc xe Hummer màu đen đang đậu cách mình bốn mét đó, cửa xe mở ra, Lệ Đình Phong với khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu xuất hiện trước mắt cô.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đậm với chiếc quần âu dài bước xuống, đôi mắt giống như loại đá obsidian đang nhìn chằm chằm vào Thẩm An Nhiên.
Mặt Thẩm An Nhiên tối sầm lại, Lệ Đình Phong sao lại còn mặt mũi tới đây?
Nghĩ tới những chuyện xảy ra trước kia, Thẩm An Nhiên nắm chặt nắm tay lại, ngón tay cắm vào lòng bàn tay nhưng lại không hề có cảm giác, cảm xúc tràn ngập sự phẫn uất khó mà khống chế nổi, cô chỉ có thể mím chặt môi rồi cong môi lên một cách gượng gạo, vờ như không thèm để tâm đến điều gì cả.
Lệ Đình Phong không cầm ô, anh vừa xuống xe đã vội đi vào trong màn mưa, trong đôi mắt đôi mắt đen sâu thẳm kia còn bao hàm cả nỗi dằn vặt không thể buông bỏ và sự nhung nhớ, sự kinh ngạc của việc mất đi có lại được cũng như sự ảo tưởng tốt đẹp như ban đầu của anh.
Anh tới gần Thẩm An Nhiên, gỡ sợi dây buộc tóc nhỏ ở trên ngón tay ra: “Thẩm An Nhiên, em nhìn xem, anh đã tìm được rồi, anh đã tìm được sợi dây buộc tóc mà em đã ném xuống sông rồi.”
Thẩm An Nhiên đứng bất động tại chỗ,cô nhìn Lệ Đình Phong đang từng bước tiến lại gần mình, cuối cùng là đứng trước mặt cô.
Khi cô nhìn, anh vẫn còn ngẩng đầu, thế nhưng người đàn ông này đã mất đi tư cách cao cao tại thượng rồi.
Thẩm An Nhiên im lặng nhìn anh hai giây, cuối cùng trước cái nhìn của anh, môi cô khẽ động đậy: “Thế nên?”
“Chẳng phải em đã nói chỉ cần anh tìm được sợi dây buộc tóc thì em sẽ tha thứ cho anh sao?”
“Anh vẫn coi chuyện đó là thật sao?” Thẩm An Nhiên cười nhạt, trong mắt tràn ngập sự giễu cợt.
Sắc mặt của Lệ Đình Phong phút chốc cứng đờ, hiện rõ vẻ uể oải, đồng tử mắt của anh từ từ thu lại gần bằng lỗ kim, anh cố chấp cho rằng Thẩm An Nhiên sẽ không lừa anh, anh lại nói lại một lần nữa như thể để xác nhận sự thật: “Em đã nói chỉ cần anh nhảy xuống sông tìm thấy sợi dây buộc tóc mà em ném xuống đó thì anh có thể tới gặp em, em sẽ tha thứ cho anh… không phải sao?”
“Lệ Đình Phong, anh đã từng nhìn thấy con ve của mùa hạ nào kêu vào mùa đông chưa?”