Hương Vị Của Máu-Đọc Truyện Full - Chương 71
Nhảy hố truyện: Hương vị của máu
- Nguồn: Sưu Tầm
- Thể loại; Linh dị, đô thị
Chương 71 Kịp thời xoay chuyển
“Chúa tế, tôi đã giúp các anh phải không?” Adonis nhìn cô: “Em nghĩ sao?”
Cò nói: “Tòi vừa tiết lộ chuyện sẽ xảy ra cho anh nghe, rõ ràng là đang giúp anh.”
Anh cười: “Vậy thì?”
“Tôi muốn…”
Còn chưa nói xong, Tương Kỳ đã bị ánh mắt bức người của Adonis làm cho câm lặng. Thôi, vẫn là không nên yêu cầu quá đáng. Gương mặt anh đang đại diện cho cơn giận sắp bùng nố. Chỉ cần cô dám nói ra suy nghĩ trong lòng, nhất định sẽ chết rất thảm. Tương Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, im lặng úp mặt vào ngực Adonis như cũ. Trước biếu hiện ngoan ngoãn này của Tương Kỳ, Adonis hài lòng bước vào trong.
Không gian bên trong không tính là quá hỗn loạn, có rất nhiều ma cà rồng đang đánh giết lẫn nhau. Dường như họ cũng cảm nhận được một nguồn bá khí quỷ dị dần bao trùm lấy bầu không khí lạnh băng giữa họ nên thoáng dừng lại động tác chém giết. Mà những ma cà rồng này ăn mặc trịnh trọng tựa như người của dòng dõi cao quý, loại trang phục họ vận trên người rất bắt mắt. Tương Kỳ nhìn đến ngây ngẩn, suýt chút đã quên bản thân đang ở giữa chiến trận. Cò vội lắc đầu, đảo mắt.
Adonis trực tiếp coi như không nhìn thấy những ma cà rồng yếu ớt bên ngoài đường chính, anh ôm Tương Kỳ bay sang một khu vực khác. Người của Jen không tệ như vậy, chỉ là, hình như hôm nay không được đòng đủ cho lắm? Có kẻ đã giở trò sau lưng Jen. Đây là kết luận duy nhất Adonis có thế đưa ra. Khu vực trước mặt đã xuất hiện vài xác Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
chết. Mặt Tương Kỳ tái mét, cô cố gắng không chú ý tới vũng máu kia.
Đứng giữa đám người hung hăng, Adonis cười lạnh: “Chán sống rồi?”
Đám người đó lập tức nhìn sang anh.
Một người khẽ hò: “Chúa tể?”
Những ma cà rồng còn lại đều đồng loại quay sang.
Chúa tế?
Sao chúa tế lại xuất hiện ở Bắc Âu được?
Ma cà rồng thuộc về Bắc Âu vui mừng ra mặt, nghiêm giọng nói lớn: “Chúa tế đã đến rồi, các ngươi còn muốn tiếp tục phản loạn hay không? Còn không quỳ xuống?”
Lời này vừa dứt, toàn bộ ma cà rồng đang tham chiến đều tự giác xoay người đối diện Adonis. Họ nghiêm túc quỳ xuống trước anh, kính cẩn hò lên
một tiếng đầy tôn trọng. Adonis hờ hững liếc qua ma cà rồng vừa đứng ra nắm gọn tình hình, ánh mắt ngầm ra hiệu. Ma cà rồng nọ hiếu ý, gật đầu nhận lệnh. Chúa tế đã cho phép họ giết chết đám ma cà rồng đến từ Tây Âu rồi. Đợi cho Adonis đi khỏi, ma cà rồng của Bắc Âu lập tức vung gươm không chút do dự. Mà ma cà rồng ở Tây Âu cũng chẳng thế phản kháng. Chúa tế đã nhìn thấy họ vò duyên vò cớ đánh chiếm Bắc Âu.
Tội trạng này không tránh được.
Adonis vào tòa nhà lớn.
Tương Kỳ không ngừng run rẩy, hận không thể xóa tan hình ảnh ấn hiện trong đ’âu mình ra ngoài, cảnh tượng của chỗ này cũng giống hệt khung cảnh cô đã thấy qua trong tiềm thức. Nơi này còn treo mấy cái đầu chảy đầy máu tươi, bên dưới lại có xác chết nằm rải rác. Mẹ nó chứ! Ám ảnh chết mất! Tương
Kỳ dùng tay chọt vào người Adonis: “Chúa tể, làm ơn đi nhanh hơn được không? ở đây đáng sợ quá đi.”
Adonis nhíu mày nhìn người trong ngực: “Có gì đáng sợ?”
“Rất đáng sợ.”
Tương Kỳ cố chấp thốt ra.
Anh đưa mắt nhìn xung quanh.
Khung cảnh êm đềm, không chút tạp âm.
Đáng sợ chỗ nào?
Tương Kỳ còn đang bị dọa bởi những thứ đã từng nhìn thấy thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi chân dài thẳng tắp. Cò quýnh quáng hét toáng lên, âm thanh không hề đè nén. Adonis hơi nhíu lòng mày, nét mặt ấn nhẫn thịnh nộ ngầm. Anh trừng mắt nhìn Tương Kỳ. Vật nhỏ này, khi không lại hét lớn như vậy? Muốn chết? Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | N hảy*hố truyện full
Mà người vừa đi đến cũng bị một màn này dọa cho trợn mắt.
Tây Chu khó hiểu liếc qua Tương Kỳ: “Này, cò hét cái gì?”
Nghe âm thanh quen tai, Tương Kỳ chầm chậm mở mắt.
Là Tây Chu?
Cô hít một hơi, mặt dày nói dối: “Tôi nhìn nhầm.”
Tây Chu không dễ gì bỏ qua: “Nhìn nhầm tôi với ai?”
Tương Kỳ đen mặt: “Xác chết.”
Tây Chu:”…”
Miệng quạ!
Con mẹ nó, đây là đang trù ẻo anh chết à?
Lúc này, Adonis chợt hỏi Tây Chu: “Jen và Lana thế nào rồi?”
Tây Chu liền nghiêm mặt: “Chúa tế, họ vẫn ổn.”
Adonis thăm dò: “Không nhìn thấy?” Tương Kỳ thành thật gật nhẹ đầu.
Quả thật, trong cảnh tượng đó, cò không tìm thấy Tây Chu.
Lúc đó Tây Chu đang ở đâu?
Tương Kỳ không biết.
Đoạn đối thoại giữa Adonis và Tương Kỳ khiến Tây Chu cảm thấy khó hiếu, anh hết nhìn Adonis rồi lại nhìn sang Tương Kỳ. Trên mặt chứa đầy tò mò muốn mở miệng hỏi nhưng ngại Adonis nên cuối cùng đành giữ im lặng. Adonis ôm Tương Kỳ vào sảnh chính của tòa nhà lớn, Tây Chu cũng yên tĩnh đi theo bên cạnh. Khi nhìn thấy khung cảnh bên trong, Tương Kỳ hận không thế móc mắt mình ra. Chỗ trống kia là nơi Jen đã ôm cơ thế lạnh ngắt của nữ ma cà rồng. Sao cò cứ nhớ mấy chuyện này? Tương Kỳ lẳc đầu, vứt bỏ đoạn ký ức không hay ra ngoài.
lơn thnải mới nnni trơn nhơ rli rơ ớnh mơt nhìn
Tương Kỳ không biết.
Đoạn đối thoại giữa Adonis và Tương Kỳ khiến Tây Chu cảm thấy khó hiểu, anh hết nhìn Adonis rồi lại nhìn sang Tương Kỳ. Trên mặt chứa đầy tò mò muổn mở miệng hỏi nhưng ngại Adonis nên cuối cùng đành giữ im lặng. Adonis ôm Tương Kỳ vào sảnh chính của tòa nhà lớn, Tây Chu cũng yên tĩnh đi theo bên cạnh. Khi nhìn thấy khung cảnh bên trong, Tương Kỳ hận không thế móc mắt mình ra. Chỗ trống kia là nơi Jen đã ôm cơ thế lạnh ngắt của nữ ma cà rồng. Sao cô cứ nhớ mấy chuyện này? Tương Kỳ lắc đầu, vứt bỏ đoạn ký ức không hay ra ngoài.
Jen thoải mái ngồi trên ghế dựa, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Adonis. Mà ở cạnh Jen, có một nữ ma cà rồng rất xinh đẹp. Tuy Tương Kỳ không thấy rõ được dung mạo của nữ ma cà rồng đã chết
trong ngực Jen, nhưng cô dám đoán, chính là người đang đứng cạnh anh. Thật sự là một người phụ nữ xinh đẹp. Tương Kỳ thầm cảm thán. Jen đảo mắt nhìn qua cô, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chúa tế, chưa giết luôn à?” Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
Adonis ôm Tương Kỳ bước tới trước mặt Jen.
Chưa đầy ba giây, Jen tự giác đứng dậy, nhường lại ghế cho Adonis.
Sau khi ngồi xuống, Adonis mới nói: “Lana, qua đây kiếm tra thử xem.”
Lana hiếu kỳ đi qua, cô cười với Adonis: “Chúa tế, kiếm tra cho ngài sao?”
Adonis nhìn cò: “Nếu gan của em đủ lớn.”
Lana vui vẻ mỉm cười, tựa hồ muốn ôm Adonis luôn.
“Em nhớ ngài chết đi được.”
Adonis không lên tiếng.
Tương Kỳ tròn mắt nhìn Lana.
Người này… không phải là người yêu của bá tước Jen à?
Lana nhận ra ánh mắt hoài nghi của Tương Kỳ, nhỏ giọng nói: “Cô đừng lo lắng như vậy, ta không giành chúa tế với cò đâu. Hơn nữa, chúa tế cũng không ưa nối ta mà.”
Tương Kỳ:
Cò lo lắng hồi nào?
Nghe Lana nói vậy, Adonis hứng thú nhìn Tương Kỳ: “Em lo lắng?”
Tương Kỳ kịch liệt lắc đầu: “Tòi không lo lâng.”
Anh híp mắt: “Không lo lắng?”
Cò cụp mắt:”… Lo chứ.”
Má nó!
Tương Kỳ còn đang mắng chửi Adonis trong dạ, cánh tay lại bị ai đó chạm phải. Da thịt mát rượi,
không quá lạnh lẽo như những ma cà rồng khác.
Tương Kỳ tò mò nhìn chằm chằm bàn tay của Lana, ngón tay của cô đang phát ra nhiều tia sáng lạ. Lana nhẳm mắt cảm nhận nguồn khí đã nương náu trong cơ thế Tương Kỳ hồi lâu rồi dừng lại. Adonis đột nhiên vươn tay vuốt nhẹ lên tóc Tương Kỳ: “Không cần sợ hãi.”
Tương Kỳ quay sang anh, ngơ ngác.
Cò không sợ.
Chỉ là thấy hơi bất an.
Lana lùi về sau một bước mới hỏi Adonis: “Chúa tế, hai người dừng lại Rừng Quỷ quá lâu. Âm khí ở Rừng Quỷ không thể gây hại cho chúng ta nhưng có thế ảnh hướng tới con người. Con mồi này của ngài có thế chất khá yếu, bị âm khí bám vào.” “Bị âm khí… bám vào hả?”
Tương Kỳ cứng ngắc nặn ra một câu đây hồ nghi.
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện Hoàng Đế ngầm của Tiêu Châu. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com