Hủy Hôn Trước Giờ G - Chương 1
Tôi nhìn dòng chữ: “Cảm ơn trời cao đã ban phước, gặp được con ở thời điểm đẹp nhất cuộc đời. Đã năm tháng rồi, mọi thứ đều ổn!”
Lại nhìn Tô Dương hào hứng bình luận bên dưới, trong lòng không hiểu sao lại thấy là lạ.
Cảm giác khó chịu lấp ló trỗi dậy.
Bạn thân ghé sát vào hỏi tôi sao vậy.
Tôi đáp: “Mẹ chồng tớ công khai có bầu rồi, năm tháng lận.”
Cô ấy ngạc nhiên: “Chuyện này sao chưa từng thấy cậu nhắc?”
Tôi cười khan: “Tớ cũng mới biết.”
Cô ấy định nói gì đó lại thôi, rồi liếc nhìn màn hình điện thoại tôi, sắc mặt bỗng thay đổi.
“An An, cậu có muốn nhìn kỹ lại không? Mẹ chồng cậu nói, cậu phải nuôi con trai bà ấy.”
Tôi cúi đầu nhìn, hóa ra là thêm một tin tag nữa.
Mẹ chồng thấy tôi không trả lời, liền tag thẳng tên tôi, nói sau khi kết hôn tôi và Tô Dương sẽ phải nuôi em trai anh ấy.
“Biết là tụi trẻ các con còn chưa muốn sinh con sớm, thì hai năm này chăm sóc giúp em trai đi. Đợi nó lớn rồi, hai đứa sinh con cũng không muộn, lúc đó mẹ lại giúp trông cháu.”
Lông mày tôi nhíu chặt lại, cuối cùng cũng hiểu vì sao ban nãy thấy trong lòng không thoải mái.
Chuyện bà ấy mang thai, nói hay không nói với tôi đều có thể hiểu được.
Nói với tôi, vì đây là việc lớn trong nhà, mà tôi cũng sắp thành người một nhà.
Không nói, vì chúng tôi chưa cưới, quả thực cũng chưa tiện mở lời.
Nhưng cố tình giấu tôi suốt tận năm tháng… thì có chút khó hiểu.
Lẽ nào sợ tôi biết rồi sẽ chê trách bố mẹ chồng lớn tuổi còn không đứng đắn?
Không đến mức ấy đi? Bố mẹ chồng đều là giáo viên đã nghỉ hưu, nếu thật sự để tâm chuyện đó thì đã chẳng vui vẻ công khai trên mạng như vậy.
Vậy thì rốt cuộc vì sao lại giấu?
Một năm trước tôi đã gặp mặt hai bên gia đình. Nửa năm trước chúng tôi đã định ngày cưới, cũng tổ chức lễ hỏi.
Tuy chưa đăng ký kết hôn nhưng hai bên đều đã gọi nhau bằng bố mẹ.
Trong suốt thời gian đó, mẹ chồng chưa hề có dấu hiệu mang thai.
Tôi cảm thấy mình bị xem như người ngoài, không tự chủ được đành đem hết sự khó chịu trong lòng đổ lên chuyện này.
Tiễn bạn thân về, tôi quay về nhà mới, Tô Dương đã có mặt ở đó.
Tôi nghĩ, đã sắp thành người một nhà, có gì trong lòng thì nên nói thẳng, tránh sau này xích mích, nên quyết định hỏi cho rõ.
Không ngờ tôi vừa mới mở miệng, Tô Dương đã cười hì hì:
“Thế là theo đúng ý em rồi nhé! Mẹ anh không ép em sinh con nữa, em không phải chịu khổ mà vẫn có một cậu con trai để chơi, vui chứ hả?”
Câu “Mẹ anh mang thai sao không nói cho em biết, hôm đi chọn đồ cưới mẹ vẫn tới mà” trong cổ họng tôi bị nghẹn lại.
Tô Dương thấy tôi không đáp, lại nói tiếp:
“Sao, em không vui à? Em chẳng hay bảo sinh con đau, giờ không cần sinh cũng có con, chẳng phải vừa ý quá còn gì?”
Tôi buồn bã đáp: “Nhưng đó đâu phải con em.”
Tô Dương tặc một tiếng:
“Em thật rắc rối.”
Thấy sắc mặt tôi khó coi, anh ta lại cười rồi ôm vai tôi, nhỏ nhẹ:
“Em trai anh thì cũng là em trai em thôi, đừng nhỏ mọn thế. Sau này biết đâu còn phải nhờ thằng bé phụng dưỡng tụi mình ấy chứ!”
Tôi nhìn anh ta một cách kỳ quái: “Ý anh là, anh không định sinh con?”
Anh ta xua tay:
“Tất nhiên là sinh rồi. Nhưng nhỡ sinh con gái thì sao? Con gái lớn rồi lấy chồng, đến lúc ấy ai ở bên tụi mình? Giống nhà em đó, chỉ có một đứa con gái, cưới rồi lại về sống với nhà anh…”
Sắc mặt tôi lập tức lạnh xuống, nhìn thẳng anh ta:
“Tô Dương, trước khi đính hôn em từng hỏi anh, anh nói dù là trai hay gái thì chỉ sinh một đứa.”
Tô Dương nhướn mày:
“Thì đúng mà, chỉ sinh một đứa nên mới có thể là con gái chứ. Anh không trọng nam khinh nữ đâu. Nếu là con gái, anh còn chẳng biết sẽ cưng chiều đến mức nào cơ! Chỉ là chuyện dưỡng già thì tụi mình cần tính xa thôi.”
Tôi bật cười vì tức,sinh con gái thì không lo dưỡng già được à?
Vậy ba mẹ tôi, sau khi tôi kết hôn, chẳng lẽ anh định để tôi mặc kệ họ?
Tô Dương chẳng hề nhận ra vẻ mặt tôi thay đổi, còn xoa mặt tôi một cái:
“Em không biết đâu, anh vì tương lai của tụi mình mà tính toán nhiều lắm đấy.”
Tôi hất tay anh ta ra, anh ta chẳng hề tức giận, ngược lại còn đắc ý tiếp lời:
“Em không biết chứ gì, bố mẹ anh có nhờ người kiểm tra rồi, trong bụng mẹ là con trai.”
Tôi sững người.
Ban đầu nghe giọng điệu mẹ con họ, tôi cứ tưởng là tư tưởng trọng nam truyền thống, mong có con trai, nào ngờ họ đã biết chắc là con trai rồi?
Chuyện này… chẳng phải là trái pháp luật sao?
Tô Dương lại nói tiếp, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
“Dạo này tụi mình đừng sinh con vội, chơi vài năm, tiện thể giúp mẹ chăm em. Sau này nếu mình có con trai thì đỡ đần ít đi, thỉnh thoảng phụ chút là được. Thằng bé sau này còn biết ơn tụi mình nữa. Người ta nói, ‘ta nuôi ngươi khi nhỏ, ngươi phụng ta khi già’, anh em cũng thế mà.”
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, tôi đẩy anh ta ra, nén cảm giác khó chịu trong lòng, nhấn nghe.
Là ba tôi gọi.
Tôi tưởng ông hỏi chuyện mẹ chồng có bầu, trong lòng còn thấy lạ.
Ba tôi vốn nghiêm khắc, về hưu rồi vẫn giữ phong thái cán bộ, không giống kiểu người hay tò mò chuyện riêng của con gái.
Không ngờ, vừa nghe máy, tôi mới biết mẹ tôi phải nhập viện.
Giọng ba tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng tôi vẫn nghe ra tiếng run nhẹ.
“An An, con có rảnh không, tới bệnh viện Tỉnh một chuyến? Mẹ con hơi khó chịu, con đến xem sao.”
Tim tôi thắt lại, vội hỏi mẹ làm sao.
Ba tôi ngập ngừng một lát mới nói:
“Phổi có nốt bất thường, nghi là liên quan đến ung thư phổi.”
Đầu óc tôi trống rỗng, tai ù đi, nhưng giọng lại lạ kỳ bình tĩnh.
Tôi nói sẽ lập tức đến, sau đó dặn dò Tô Dương về các việc chuẩn bị hôn lễ, phòng khi tôi vắng mặt mà xảy ra trục trặc.
Tô Dương nghe xong thì tỏ vẻ bực mình:
“Chẳng phải giao hết cho công ty tổ chức rồi à, sao còn lắm chuyện vậy?”
Cơn giận trong tôi bùng lên:
“Thấy phiền phức? Vậy anh đừng cưới!”
Tô Dương kéo mép cười, không tranh cãi, nhưng nhíu mày:
“Nhưng tối nay anh nói với ba mẹ là mình về ăn cơm rồi. Cá cũng mua xong, mẹ anh mang bầu mà vẫn cứ nhớ món cá chua ngọt em nấu.”
Không hiểu sao, tôi bỗng thấy lạnh sống lưng.
Tôi nhìn thẳng Tô Dương, từng câu từng chữ nói:
“Tô Dương, mẹ em có khả năng bị ung thư phổi, anh nghe hiểu chứ?”
“Còn nữa, trước khi quyết định chuyện gì, anh có thể hỏi ý em trước được không?”
Nói xong tôi vội vã đến bệnh viện.
Bác sĩ đã cho làm xét nghiệm ban đầu, ba mẹ tôi đang chờ kết quả.
Vừa nhìn thấy họ, mắt tôi đã đỏ hoe.
Ba tôi vẫn nghiêm nghị như mọi khi, chỉ vỗ nhẹ vai tôi, không nói gì.
Mẹ tôi thì lạc quan hơn, vừa bảo không sao vừa kéo tôi ra chỗ khác:
“Mẹ nói này, bà mẹ chồng tương lai của con đúng là làm người ta mở mang tầm mắt mà.”
Bà bĩu môi, ngày trước làm công tác phụ nữ, mỗi lần nghe chuyện mẹ chồng nàng dâu đều có biểu cảm y như vậy.
Tôi có phần hoang mang, chốc lát ngỡ mình đang ngồi trong phòng khách ở nhà, mẹ vừa bốc nốt mấy hạt dưa vừa liếc tôi một cái.
Nghĩ đến đây, nước mắt tôi lại muốn trào ra.
Mẹ xoa đầu tôi:
“Khóc gì mà khóc? Con gái ngốc, giờ vẫn chưa hiểu rõ chuyện à? Mẹ hỏi con, mẹ chồng con mang thai năm tháng, con biết không?”
Tôi lắc đầu lia lịa.
Tất nhiên là không biết rồi.
Mẹ tôi ra vẻ “biết ngay mà”, rồi hừ một tiếng:
“Tính toán kiểu này đúng là mặt dày, năm tháng rồi không thể phá được, chẳng phải ép con phải chấp nhận sao?”
Tôi vừa không hiểu, lại vừa như hiểu.
Mẹ tôi thở dài:
“Tại ba mẹ chiều con quá, từ nhỏ chẳng để con chịu thiệt, thành ra đơn thuần quá.”
“Nhà Tô Dương tính toán thế này: hai đứa đính hôn rồi, sắp cưới rồi, dù con có hối hận thì cũng muộn.”
Mẹ tôi chớp mắt, hừ một tiếng:
“Con mà cưới, chưa đầy nửa năm là phải hầu bà mẹ chồng ở cữ. Không muốn? Xin lỗi nhé, cưới rồi, đăng ký rồi, không muốn cũng không được. Không chiều ý, vợ chồng con không phải sẽ có mâu thuẫn à?”
Tôi thấy lạnh người, nhưng vẫn phản xạ mà phản bác:
“Không đến mức thế đâu, mẹ Tô Dương… có vẻ không phải người như vậy.”
“Con ngốc thật rồi.”
Mẹ tôi dí ngón tay vào trán tôi, sắc mặt bỗng trắng bệch, hơi thở cũng gấp gáp, tôi hoảng sợ ngăn bà nói thêm, rồi vội vã gọi y tá.