Hủy Hôn Trước Giờ G - Chương 3
“Không muốn thì cứ nói thẳng. Làm mỗi bữa cơm mà cũng thấy phiền à?”
“Cô tưởng sao, đến muộn một tí là mẹ cô không sống nổi nữa chắc?”
Giọng bà không to không nhỏ, vừa đủ cho tôi nghe.
Trong lòng tôi như có lửa bùng lên, nhưng tôi cố nuốt giận, khẽ cười.
“Cười gì?”
Mẹ Tô Dương quay lại trừng mắt nhìn tôi.
“Ơ? Cháu ạ?”
Tôi khẽ ngẩn ra, rồi như bừng tỉnh, mỉm cười:
“Cháu tưởng dì đang nói chính mình cơ. Bầu bì năm tháng rồi, chẳng lẽ bỏ một bữa lại không chịu nổi?”
Tôi bước lại gần, vẫn cười mà nói tiếp:
“Dì ơi, cháu có nghe nói, mấy chị mang thai lớn tuổi thì em bé dễ bị ảnh hưởng lắm, dì phải cẩn thận, đừng để bị mệt quá vì mấy chuyện lặt vặt trong nhà.”
“Cũng nên để Tô Dương giúp một tay nữa.” Tôi huých cùi chỏ vào Tô Dương.
Tô Dương theo phản xạ bước lên trước một bước.
Mẹ anh sững lại một lúc, như hiểu ra ẩn ý trong câu nói của tôi, giơ tay định đánh tôi—kết quả tát luôn vào mặt Tô Dương.
Tô Dương hét lên:
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy? Mẹ bị gì thế, tự nhiên đánh con?!”
Ba anh buông điều khiển TV chạy lại, vừa kéo Tô Dương vừa nói:
“Làm gì vậy, có gì mà căng thế?!”
Mẹ anh chỉ tay vào tôi mắng to:
“Cô gái này đúng là độc mồm độc miệng! Nó là em chồng cô, cô lại rủa cho nó không giữ được à?!”
“Còn chưa gả vào nhà mà đã thế rồi, sau này nhờ cô nuôi nó thì sao mà nổi!”
Tôi chẳng buồn để tâm, mặc kệ bà la hét, mặc kệ ba Tô Dương bên cạnh cố gắng can ngăn.
Tôi xách túi, cầm điện thoại, quay lưng bỏ đi.
“Vào nhà?
Vào cái… nhà nội mấy người ấy!”
Đến bệnh viện, lại một ngày bận rộn.
Tôi không nói với ba mẹ chuyện vừa gây gổ, nhưng tôi đã nói ra một chuyện khác.
Tôi muốn hủy hôn.
Mẹ tôi vừa nghe, còn gật đầu theo phản xạ:
“Ừ, cũng phải cho bọn họ biết con không dễ bắt nạt.”
Nhưng ngay giây sau, bà chợt khựng lại.
Còn ba tôi thì hỏi thẳng:
“Hủy hôn, con định thế nào?”
Tôi hít sâu một hơi. Tôi biết điều tôi sắp nói sẽ khó mà được họ chấp nhận ngay.
Nhưng tôi đã quyết rồi.
“Con định chia tay Tô Dương. Hủy hôn.”
“Cái gì?!”
Cả ba và mẹ tôi đồng thanh.
Mẹ tôi nghĩ một lúc, giọng có phần hối hận:
“Ôi trời, đáng ra mẹ không nên nói mấy câu ban nãy làm con dao động. Đúng là nhà họ làm không phải, nhưng còn có ba mẹ ở đây, không để con chịu thiệt đâu. Con cứ yên tâm mà cưới.”
Tôi lắc đầu:
“Không chỉ vì chuyện này. Ba Tô Dương là người vô trách nhiệm, mẹ anh ấy thì kiểu cách, hay làm quá, còn Tô Dương thì thiếu bản lĩnh. Con không muốn sống một cuộc đời phải so đo từng chút với một gia đình như thế.”
Nếu tiếp tục, sau này sẽ chỉ càng thêm phiền phức—và không bao giờ dứt ra nổi.
Tôi nhớ lại lúc mua nhà cưới, Tô Dương từng chủ động đòi ghi tên tôi vào sổ đỏ. Nhưng mẹ anh ta thì lại vòng vo không muốn, trong khi nhà tôi cũng đã chuẩn bị cho tôi một căn hộ làm của hồi môn, cuối cùng vẫn quyết định đứng tên cả tôi và Tô Dương.
Vậy mà mẹ anh ta vẫn mỉa mai kiểu như tôi đang được lời. Lúc sửa nhà, bà cũng chen miệng đủ kiểu, chuyện gì cũng phải góp ý.
Chưa kể trước đây bà từng nói sau khi tụi tôi cưới, ông bà sẽ thỉnh thoảng qua ở nhờ vài hôm. Căn nhà mới còn dành sẵn một phòng riêng cho họ.
Mấy chuyện đó, nếu không nghĩ nhiều, ráng nhịn thì cũng cho qua được.
Nhưng nếu một ngày nào đó, tôi không muốn nhịn nữa thì sao?
Hoặc nói cách khác—chẳng lẽ tôi biết rõ mình sẽ phải sống một cuộc đời như thế, vẫn cứ cố chấp đẩy mình vào hố lửa?
Tôi đang miên man suy nghĩ thì nghe ba tôi lên tiếng:
“Ba không đồng ý. Con nghĩ hôn nhân là trò đùa à? Còn chưa tới một tuần là cưới rồi, con đòi hủy, người thân họ hàng nhìn gia đình mình kiểu gì đây?”
Ba tôi thái độ dứt khoát, phản đối chuyện tôi hủy hôn với Tô Dương.
Mẹ tôi cũng tỏ ra do dự, nói nếu bỏ lỡ Tô Dương, chưa chắc tôi đã gặp được người tốt hơn.
Dù sao, năm nay tôi cũng đã hai mươi bảy tuổi.
Nếu phải bắt đầu lại, yêu đương thêm hai năm, đính hôn một năm, đến lúc kết hôn thì cũng ngấp nghé ba mươi rồi.
Nhưng lỡ như người kế tiếp cũng chẳng khá hơn Tô Dương, hoặc thậm chí có mâu thuẫn lớn hơn thì sao?
Tôi không có nhiều thời gian để thử rồi sai nữa.
Phản ứng của ba mẹ hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi. Họ vốn truyền thống, chuyện cưới xin là chuyện lớn, đùng một cái con gái đòi hủy hôn thì đúng là khó để họ tiếp nhận ngay. Tôi hiểu điều đó.
Nhưng… điều đó không làm thay đổi quyết định của tôi.
Liên tiếp hai ngày, tôi ở lại bệnh viện chăm mẹ, cùng ba lo việc xét nghiệm và điều trị. Tôi không chủ động liên lạc với Tô Dương.
Tô Dương có gọi vài cuộc, tôi đều từ chối nghe máy, sau đó anh ta cũng không nhắn thêm tin gì nữa.
Nhà mới cũng không thấy về.
Tôi thấy mẹ anh ta đăng lên vòng bạn bè một bức ảnh chụp ở khoa sản bệnh viện, kèm theo dòng trạng thái:
“May mà tiểu Nhị biết điều, không giống ai đó… còn chưa chính thức vào cửa đã bày đặt làm tiểu thư. Thôi thì biết sao được, tính tôi hiền, chỉ đành chiều vậy!”
Ai nhìn vào cũng hiểu bà đang bóng gió nói tôi—con dâu tương lai.
Tôi chỉ liếc một cái, không ngạc nhiên. Mẹ Tô Dương trước giờ vẫn vậy: thích chỉ trích gián tiếp, nói bóng nói gió, vừa đòi sĩ diện vừa thích khoe mẽ.
Một tin nhắn mới hiện lên—là từ tiệm áo cưới, báo rằng váy cưới đã được sửa xong.
Nhìn dòng thông báo đó, tôi chợt nghĩ…
Nếu mẹ Tô Dương biết tôi sẽ chọn hủy hôn, không biết bà sẽ phản ứng thế nào?
Ba ngày trước đám cưới, Tô Dương đứng đợi tôi dưới công ty, chặn tôi lại hỏi vì sao tôi mãi không trả lời tin nhắn.
Vì hôm nay vốn là ngày chúng tôi hẹn đi đăng ký kết hôn.
Tôi nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt hỏi:
“Tô Dương, anh chưa tỉnh ngủ à? Tôi việc gì phải đi đăng ký với một người chẳng còn liên quan?”
Anh sững sờ, rõ ràng không hiểu ý tôi.
Tôi lúc đó mới làm ra vẻ “à” một tiếng, như vừa sực nhớ:
“Ơ đúng rồi, mẹ anh chưa báo với anh à? Chúng ta chia tay rồi mà.”
Tô Dương đơ mất mấy giây, rồi bắt đầu tỏ ra bực bội:
“Lại lôi mẹ anh ra nữa? Bà ấy bị em làm tức đến nhập viện, em không hỏi han lấy một câu, còn đứng đây làm mình làm mẩy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Quen nhau từng ấy năm, hiếm khi Tô Dương nói chuyện với tôi bằng giọng điệu bực dọc thế này.
Mà mỗi lần như vậy, đều là vì mẹ anh.
Tôi nghẹn nơi lồng ngực, không muốn tiếp tục dây dưa, liền lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn giữa tôi và mẹ anh.
Thì ra hôm đó sau khi đăng bài mỉa mai tôi trên mạng, thấy tôi không phản ứng, bà liền chụp màn hình bài đăng và ảnh chụp trong bệnh viện gửi thẳng cho tôi.
Trong tin nhắn, bà viết một đoạn dài, trách tôi không được cãi lời mẹ chồng, càng không nên thốt ra những lời độc địa trù ẻo em chồng chưa ra đời.
Nói đó là “khẩu nghiệp”, không chừng sẽ gây họa ngược lại cho mẹ tôi.
Bà ta còn nói, lần này bỏ qua, chỉ cần tôi chịu xin lỗi, nhà họ Tô vẫn sẽ cho tôi vào cửa, vẫn nhận tôi làm con dâu.
Tôi trả lời thẳng:
“Vậy thì khỏi vào cửa nữa.”
Tô Dương đọc xong, nghẹn lời một lúc lâu mới cất tiếng:
“Anh biết là mẹ nói không đúng, nhưng… thế này là chia tay thật sao? An An, chuyện của hai đứa mình, sao em không nói với anh?”
Tôi hỏi ngược lại:
“Phải, là chuyện của hai đứa. Nhưng tại sao, mỗi lần có chuyện, anh đều nghe lời mẹ anh?”
Anh phản xạ ngay:
“Mẹ anh cũng chỉ muốn tốt cho tụi mình, em—”
Câu chưa dứt, anh bỗng trợn tròn mắt khi nhìn rõ màn hình điện thoại:
“Anh… anh khi nào chặn em rồi?!”
Trong đoạn hội thoại, sau tin nhắn của Tô Dương:
“Mẹ anh đang mang thai, tính khí hơi thất thường, em thông cảm cho bà chút.”
Tôi đã gửi hai tin nhắn.
Mỗi tin nhắn đều có dấu chấm than đỏ rõ ràng—tức là tôi đã bị chặn.
Trong đó, tôi nhắn rằng tôi và anh không hợp ở nhiều mặt, tôi quyết định chia tay.
Thời gian gửi, chỉ cách 10 phút sau tin nhắn của mẹ anh ta gửi tôi hôm đó.