Huyện lệnh đế sư - Chương 32 Triệu Tính vào kinh
Chương 32: Triệu Tính vào kinh
Sau khi dân trong huyện rời đi, Triệu Tĩnh mới một mình mang theo thánh chỉ trở về Nha môn, nhìn thánh chỉ màu vàng kia, trong lòng cảm thấy rất kỳ quặc.
Vào kinh báo cáo công tác?
Hắn đã sống hai đời mà chưa từng trải qua loại chuyện như thế này, cũng không ai nói cho hắn biết quy trình là gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy dọa sợ đám thái giám đó có chút vội vàng, sau khi xem thời hạn quy định trong thánh chỉ, Triệu Tính chấp bút viết một bức thư, nhờ người đưa đến phủ Giang Lăng.
Không còn cách nào khác, nhắc đến Càn Quốc thì bản thân hắn cũng chỉ tương đối quen thuộc với Chu Bách Xuyên thôi, chuyện này thì chỉ có thế hỏi Chu đại nhân.
Sau đó hắn bắt đầu chuẩn bị dọn dẹp hành lý, ngân phiếu gì đó dều phải mang theo, kiếp trước xem phim truyền hình, thì những quan viên từ nơi khác vào kinh thành đều phải có chút chuẩn bị.
Những thứ này không thế tiết kiệm được, kết giao thêm một ít đại lão để tích lũy các mối quan hệ, có thể sau này sẽ có thêm nhiều dồng bọn hợp tác đúng khồng?
Nghĩ đến đây, Triệu Tĩnh cũng không còn hoảng
sợ với việc vào kinh lần này nữa.
Hai ngày sau, thư trả lời của Chu đại nhân rất nhanh đã đến, sau khi đọc từng chỉ dẫn trong thư, Triệu Tính cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.
Trương Long ở một bên do dự một lát mới nói: “Lão gia, thật sự không cần tiếu nhân đi theo người sao? Trong kinh thành có rất nhiều loại người hồn tạp, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?”
Triệu Tính trợn trắng mắt nói: “Thôi đi, chỉ với mâỳ cân mỡ béo của ngươi thì cứ ở lại trong huyện giúp lão gia ta trông chừng đám điêu dân này là được rồi, ta vào kinh để báo cáo công tác chứ đâu phải đi đánh nhau, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tất cả đã chuẩn bị xong, lão gia hành lý cũng đã được chuyển lên xe rồi”. Trương Long gãi đầu.
Triệu Tính đặt tách trà xuống, dưng dậy: “Được rồi, đi sớm về sớm, mẹ kiếp, nữ tử Tiêu gia đúng là biết gây phiền toái cho ta”.
Đi ra ngoài Huyện Nha, Triệu Tĩnh không mang theo ai ngoại trừ một người hầu chịu trách nhiệm đánh xe.
Làm ồn ào quá cũng không tốt, đám thái giám đó trở về nhất định sẽ báo cáo những gì nhìn thấy ở cổng thành, nếu phồ trương quá lớn, không phải sẽ khiến cho Nữ đế bệ hạ cho rằng hắn tham ô trái pháp luật sao?
Bước lên xe ngựa, ra lệnh một tiếng, phu xe lập
tức quay xe ngựa lại, Triệu lão gia vào kinh!
Hoàng thành đế đô cách huyện Nguyên Giang không xa lắm, nếu không vội thì chỉ dăm ba bữa là tới nơi, Triệu Tính vội vã lên đường.
Cuối cùng, ngày 15 tháng 7 cũng đến được hoàng thành.
Sau khi mở rèm xe và nhìn bức tường thành cao chót vót, Triệu Tính gật đầu, cũng tạm được.
Suy cho cùng, đây cũng là trung tâm hành chính của một quốc gia, nên đương nhiên là phải có khí thế hơn nhiều so với những nơi khác.
Sau khi vào thành, Triệu Tính không khỏi cau mày.
Lấy tay che kín mũi, phu xe hiến nhiên cũng là lần đầu tiên tới hoàng thành, phàn nàn với Triệu Tĩnh: “Lão gia, sao Hoàng thành này lại bấn như vậy, dưới chân tường doi diện kia là cái quái gì vậy? Nước phân!”
ở huyện Nguyên Giang, Triệu Tính có mệnh lệnh nghiêm ngặt về vệ sinh, ai dám đổ đồ dơ ra dường sẽ bị bắt lại và đánh mông, bất kế nam nữ.
Người dân ban đầu đương nhiên không quen, nhưng sau khi bị ăn gậy thì cả đám đều trở nên ngoan ngoãn hơn, hiến nhiên ý thức tư tưởng ồ những nơi khác cũng không cao đến mức độ này.
“Đến trạm dịch trước đi”.
Triệu Tính buông rèm xe xuống, lúc này đã bắt
đầu nhớ tới huyện Nguyên Giang.
Trạm dịch của hoàng thành.
Đây là nơi được dùng đế chuyên môn tiếp đón quan viên từ nơi khác, tất cả quan viên từ nơi khác vào kinh đều phải đến đây báo cáo trước, sau đó chờ người của trạm dịch báo cáo lên cấp trên rồi chờ được thông báo.
Sau khi hai người Triệu Tính thông báo thân phận, những người ở trạm dịch cũng khồng nói gì nhiều.
Chỉ là một Huyện lệnh nhỏ bé mà thôi, còn chưa đến mức khiến bọn họ phải sợ hãi.
Trong căn phòng được trạm dịch sắp xếp cho, Triệu TTnh cảm thấy toàn thân khó chịu, không có nhà vệ sinh, thậm chí không có xà phòng để rửa tay, đồ ăn thì càng nhạt nhẽo vô vị, nhìn thôi đã thấy phiền lòng
Nhìn vài miếng thịt và mấy cọng rau trên đĩa, Triệu Tính cảm thấy thật sự rất khó nuốt nên cầm tiền ra khỏi trạm dịch.
Mẹ nó chớ, dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm dạ dày của mình chịu thiệt đúng không?
Mặc dù điều kiện vệ sinh của hoàng thành không tốt bằng huyện Nguyên Giang, nhưng dù sao đây cũng là thủ đô của một quốc gia, so về mức độ thịnh vượng thì huyện Nguyên Giang không thể bằng được.
Chỉ ở ngoại thành thôi mà khắp nơi dều có thể thấy được tửu lầu xa hoa, thậm chí còn có sòng bạc’
Tuy nhiên, Triệu Tĩnh cảm thấy khá đáng tiếc vì không có thanh lâu kỹ viện, nghe nói sau khi Nữ đế bệ hạ vừa lên ngôi đã bãi bỏ Giáo Phường Tư, hắn cũng hiểu đây là chuyện như thế nào.
(*)Giáo Phường Tư: Nơi ở riêng của những người chuyên làm nghề ca, nhạc, múa, do giai cấp phong kiến lập nên.
Hoàng đế bệ hạ hiển nhiên rất chán ghét những nơi như vậy, dưới chân thiên tử thì đương nhiên cũng không có người nào dám vi phạm làm trái lại.
Sau khi đi dạo hai vòng và nhìn vào lối vào nội thành, Triệu Tính suy nghĩ một lúc vẫn quyết định bước vào, coi như mở mang kiến thức.
Mọi thứ trong nội thành rõ ràng tốt hơn nhiều so với ngoại thành, đường phố không chỉ sạch sẽ hơn nhiều mà còn sôi động hơn nhiều, nhìn về Trà Tiên Cư ở phía trước, Triệu Tính ngơ ngác tiến tới, nhìn một hồi lâu.
ô, thủ đoạn của mụ đàn bà họ Tiêu này cũng hay thật!
Lá trà còn bán được tới kinh thành, quả đúng là người có thể liên hệ được Khâm sai cứu trợ thiên tai.
Sau khi nghe tin trà mình bán cho Tiêu Linh Lung giá hai mươi lượng da có giá một trăm lượng ở đây, Triệu Tĩnh sợ tới mức tay run run, hồi lâu mới thở dài một tiếng.
“Quả nhiên là đế đô, nhiều người ngốc nghếch lắm tiền thật!”
Sau khi tìm được một gian tửu lầu trông khá vừa mắt, Triệu Tính bước vào và gọi một số món khai vị để nhắm rượu.
Trong tửu lầu có một người nữ tử mặc lụa mỏng, chơi đàn ngũ huyền cầm đế tăng hứng thú uống rượu, sau khi khúc nhạc kết thúc, Triệu Tính nhìn thấy có người ban thưởng, trông rất mới lạ.
Trong nháy mắt đã thấy thanh niên giàu có vừa cho một trăm lượng bạc kia đi lên lầu, nữ tử có dung mạo và dáng người xinh đẹp kia cũng đi lên theo, đổi một cô nương khác đến chơi đàn.
Triệu Tính lập tức hiểu ra.
Con mẹ nó, thì ra là treo đầu dê bán thịt chó phải không?
Quả nhiên, một lúc sau, nữ tử kia đi xuống lầu thì rõ ràng quần áo có chút nhếch nhác, sắc mặt đỏ bừng.
Chậc chậc hai tiếng, Triệu Tính đã cơm no rượu say, tính tiền rời khỏi tửu lầu, những người ăn xin trên đường vừa nhìn thấy hắn bước ra khỏi tửu lầu thi bắt đầu vây quanh nói gì đó.
Đại gia xin thương xót, ta đã ba bốn ngày không có cơm ăn, và những lời lẽ đáng thương khác.
Triệu Tính vứt hai ba vãn tiền mà tiếu nhị vừa thối lại fôi rời đi, vừa quay lại trạm dịch đã thấy phu xe đang ngồi xổm trước cửa, nhìn quanh, vừa nhìn
thấy hắn xuất hiện liền chạy tới.
“Sao vậy ngươi không ngoan ngoãn ở trong phòng đi mà chạy ra theo làm gì?”
Phu xe vội vàng nói: “Lão gia, có một công tử tới thăm người, nên ta ra ngoài đợi người”.
“Tới thăm ta?”
Triệu Tính sửng sốt, thật sự là kỳ lạ, hắn ở kinh thành không quen biết ai, ai sẽ đến thăm hắn chú?
Theo phu xe đi vào trạm dịch, Triệu Tình đi tới đại sảnh, nhìn thấy công tử mà phu xe nhắc đến.
Đó là một thanh niên tuấn tú có dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt như ngọc, thoạt nhìn chính là kiếu người sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Nhìn thấy Triệu TTnh, đối phương đặt tách trà trên tay xuống, mỉm cười đi về phía trước: “Đây nhất định là Triệu Tính Triệu đại nhân, Huyện lệnh huyện Nguyên Giang đúng khồng?”
“Là ta, ngươi là?”, Triệu Tính có chút nghi hoặc.
Người thanh niên cười nói: “Triệu đại nhân cứ gọi ta là Vương Tam là được, thật sự không nhịn dược, nghe nói Triệu đại nhân đã vào kinh nên đến thăm hỏi, có chút đột ngột, mong Triệu đại nhân đừng trách tội”.