Huyện lệnh đế sư - Chương 33 Vương Tam
Chương 33: Vương Tam
“Khách khí quá, Vương công tử tìm bổn quan có việc gì vậy?”
Giấu đi sự nghi ngờ trong lòng, Triệu Tính tỏ ra rất nhiệt tình. Trên mảnh đất cứ ba thước là gặp một con rồng này, chồ nào chẳng xuất hiện những người có quyền có thế, hắn không muốn tự chuốc lấy rắc rối cho mình.
Vương Tam mỉm cười rút một tờ công văn từ trong tay áo ra: “Tại hạ đến đây là để đưa cho Triệu đại nhân tờ giấy này đây. Đây là công văn do bộ Lễ phê duyệt, yêu cầu Triệu đại nhân vào triều diện thánh trong buổi chầu ngày mai”.
Triệu Tính vội vàng nhận lấy, nhìn qua một lượt rồi giao cho người đánh xe mang xuống cất đi: “Thật sự là làm phiền Vương công tử”.
Hắn còn chưa nói hết lời cảm ơn thì Vương Tam đã xua tay: “ôi dào, Triệu đại nhân khách sáo fôi, nếu không có Triệu đại nhân, lũ lụt ở Giang Châu không biết còn phải tràn lan đến bao giờ, hiện giờ các đại thần trong triều đang bàn tán về Triệu đại nhân đây”.
“Ta cũng chỉ là may mắn, may mắn thôi”. Triệu Tính cười khổ một tiếng.
Vương Tam nhướng mày lên, lên tiếng mời: “Hiện giờ là hoàng hôn, Triệu đại nhân đã dùng bữa tối chưa? Trước khi ta đến, ta đã cho người chuẩn bị tiệc ở Xuân Phượng Lâu, không biết đại nhân có thể chịu nế mặt không?”
Nghe hắn ta nói vậy, trong lòng Triệu lình không khỏi nghi ngờ, mình và tên này lần đầu gặp mặt, sao hắn ta lại muốn lấy lòng một viên quan thất phấm tép riu như mình?
Hết đưa đưa công văn lại tổ chức tiệc, đều là những việc bất thường.
Nhưng đối phương đã mở lời, Triệu Tĩnh cũng không tiện từ chối, chỉ có thể dồng ý: ‘Vậy thì làm phiền Vương công tử rồi”.
“Không phiền không phiền”. Vương Tam mỉm cười đứng dậy.
Khi đến cửa, Triệu Tính mới phát hiện ra đối phương đã chuẩn bị sẵn kiệu, rõ ràng là lên kế hoạch trước.
Có câu “sự lạ ắt có ma”, Triệu Tĩnh cảnh giác hơn.
Đến Xuân Phượng Lâu mà Vương Tam nhắc tới, so với tửu lâu mà Triệu Tính từng đến trước đây thì nơi này cao cấp hơn biết bao nhiêu dù dều là nằm trong thành.
Trong đại sảnh, hơn mười vũ cơ đang nhảy múa khiến người ta không khỏi hoa mắt, ai cũng có dung mạo không tầm thường, vóc dáng yểu điệu.
Tiểu nhị cúi đầu chào rồi dần hai người lên tầng hai, bưng lên một bàn thức ăn ngon và quý, chỉ nhìn thôi cũng biết giá không hề rẻ, như thế càng khiến Triệu Tĩnh nghi ngờtrong lòng.
Hai người cùng uống rượu, phần lớn là Vương
Tam nót Triệu Tĩnh ngồi bên cạnh nghe rồi thi thoảng đáp lại vài câu.
Uống rượu ba lượt, dường như Vương Tam cũng nhìn ra Triệu Tính không hứng thú lắm, nửa đùa nửa thật nói: “Đại nhân, chẳng lẽ đại nhân đang chê không có mỹ nhân bầu bạn? Sao trông đại nhân có vẻ nhàm chán thế?”
‘Vương công tử nói đùa rồi”.
Triệu Tính có chút ngượng ngùng, lúc nãy ánh mắt của hắn đúng là luôn chú ý tới những cô nương đang khiêu vũ trong đại sảnh, nhưng những điệu múa quá bảo thủ, không bằng những màn múa cột trong Di Hồng Viện.
Vương Tam tiến lại gần, lộ ra nụ cười ẩn ý: “Dưới kia chỉ là loại tầm thường hời hợt thôi, đại nhân đừng vội”.
Nghe vậy, Triệu Tính tặc lưỡi: “Không lẽ còn có tiết mục khác nữa?”
Vương Tam sửng sốt một chút, sau đó cười lớn: “Cái từ’tiết mục’ của đại nhân dùng đúng chồ lắm! Không sai, lát nữa sẽ có tiết mục khác”.
Hắn ta vừa dứt lời thì Triệu Tính đã thấy trong tửu lầu bồng nhiên xuất hiện nhiều cô gái ăn bận mát mẻ, mồi cô một vẻ, đẹp như tiên nữ.
Khách trong tửu lầu cũng đông lên rất nhiều, những cô nương này lần lượt đến bàn của khách đế bồi rượu và vui chơi khiến Triệu Tính không khỏi ngạc nhiên.
Hai cô gái mặc váy lụa màu xanh lam cũng từ từ bước tới bàn của bọn họ, hai người này khiến Triệu Tính không thể rời mắt, chỉ nói về ngoại hình, cả hai chắc cũng được xếp hạng hai trong số những người đẹp mà hắn từng gặp, chỉ sau Tiêu Linh Linh thôi.
Vương Tam ôm lấy eo mỹ nhân, người còn lại ngồi xuống bên cạnh Triệu Tính bắt đầu rót rượu, Vương Tam cười tủm tỉm: “Lúc này đại nhân sẽ không cảm thấy rượu nhạt, thức ăn vồ vị nữa chứ?”
“Thật là đáng kinh ngạc”. Triệu Tính cười gượng, có chút xấu hố khi nhận lấy ly rượu từ tay cô gái, trong lòng lại kêu to.
Cô gái này rõ ràng đang dùng hung khí ám sát bản quan mà!
Vừa uống rượu, Triệu Tính do dự một lúc mới lên tiếng: “Vương công tử, điều này có hơi…”
Vương Tam nhướng mày, nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Tĩnh: “Triệu đại nhân đang muốn hỏi, hoàng thượng đã quy định không cho phép quan chức đến những nơi mua vui này fôi mà sao chúng ta còn ở đây phải không?”
Triệu Tính không nói gì, ngầm thừa nhận.
Thấy vậy, Vương Tam cười lớn: “Triệu đại nhân, chúng ta đây chỉ là uống rượu ăn cơm bình thường, có gì là mua vui? Tất nhiên, nếu Tiên Nhi cồ nương này có ý với đại nhân, muốn tự nguyện dâng hiến, sau đó đại nhân tặng cho cô nương ấy chút bạc để mua quần áo trang sức thì cũng là chuyện bình thường mà
thoi, Triệu đại nhân thấy có đúng không?”
Chết tiệt, đúng là nhân tài!
Triệu Tính kinh ngạc.
Tiên Nhi cồ nương mà Vương Tam nhắc đến cũng cười tươi, tiếp tục ‘hành hung’ Triệu Tính, kiêu ngạo nói: “Đại nhân phong độ, Tiên Nhi sao có thể không động lòng? Chỉ là không biết Tiên Nhi có phúc phận đó hay khống”.
Triệu Tính nghĩtrong lòng, vẫn là người kinh thành biết hưởng thụ, hắn cũng khồng cần phải giả vờ làm người quân tử nữa.
Mặc dù hắn đã mở một tửu lầu, cũng thường xem các cô nương khiêu vũ ở đó, nhưng hắn thực sự không làm gì khác. Một là vì chất lượng của các cô nương không quá ổn, chỉ có thể xem.
Mặt khác, hắn cũng cảm thấy không thể khiến bản thân phải ấm ức chịu đựng.
Giờ đây, có một mỹ nhân ở bên cạnh, không chấm mút đồi chút thì phí quá.
Nhìn thấy Triệu Tĩnh và Tiên Nhi đang trêu đùa nhau, Vương Tam thầm gật đầu. Hắn ta vừa định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ồn ào từ phía dưới.
Một công tử ăn mặc sang trọng lật bàn, thu hút sự chú ý của mọi người. Triệu Tĩnh cũng tò mò ngước cổ lên xem.
Hắn thấy chủ nơi này đang cười nịnh tiến lên nói:
“Lâm công tử, xin lồi công tử, ta sẽ đổi cho công tử
một cô nương khác”.
“Đổi cái đầu mẹ của ngươi! Tiên Nhi đâu, mau gọi nàng ra! Sợ thiếu gia ta không trả tiền hay là thế nào?”, thanh niên trẻ tức giận la hét.
Âm thanh truyền đến tai Triệu Tính, hắn nhìn thoáng qua cô xinh đẹp bên cạnh, trong lòng Triệu Tính khẽ giật mình: “Người đó nói Tiên Nhi là ngươi sao?”
Tiên Nhi cồ nương mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Đó là đại công tử của Hộ bộ Tả thị lang”.
Ôi trời, Hộ bộ Tả thị lang? Đại thần tam phẩm đấy.
Triệu Tính nhíu mày, dưới kia, chủ tửu lầu lúng túng: “Lâm cồng tử à, hôm nay Tiên Nhi thật sự có việc, công tử châm chước giúp cho!”
“Hôm nay nàng âỳcó đến quỳthuỷthì rồi cũng phải ra cho ta, đừng có ở đây vòng vo, có tin ta đánh sập cái tửu lầu này của ngươi không!”
Lời nói của Lâm cồng tử vừa dứt, tên hầu cận bên cạnh tinh mắt nhìn thấy đám người đang ngóng cổ lên hóng hớt tại lầu hai fôi liền kêu lên
“Thiếu gia, Tiên Nhi đang ở trên kia đấy!”
“Chết tiệt!”
Chuyện quái gì đây!
Triệu Tình ngơ ngác, mình vừa mới tới kinh thành đã gặp phiền phức sao?
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Lâm công tử dần theo hai ba người bên cạnh lên lầu, cũng không đế ý tới Triệu Tính, vươn tay túm lấy Tiên Nhi bên cạnh hắn rồi nói: “Đi xuống với bổn công tử, con mẹ nó đã tiêu nhiều bạc lên người ngươi như vậy, ngươi coi ta là tên quê mùa đấy à? Hôm nay thiếu gia ta phải hoàn thành bước cuối cùng!”
“Triệu đại nhân cứu ta!”, Tiên Nhi vội vàng kêu lên.
Triệu Tính đau đầu, tuy không muốn gây chuyện, nhưng cô nương kia đã lên tiếng cầu cứu thì hắn cũng không thể làm ngơ, hắn nhích lên một bước, gạt tay của Lâm công tử ra.
“Người anh em, chuyện này phải có trước có sau chứ?”