Huyện lệnh đế sư - Chương 34 Sóng ngầm bắt đầu khởi động
Chương 34: Sóng ngầm bắt đầu khởi động
“Ngươi là thằng nào!”
Bị Triệu Tĩnh chặn trước mặt Lâm đại thiếu vốn không vui vẻ lại càng bực bội hơn.
Tiên Nhi trốn sau lưng Triệu Tính, trồng thật đáng thương!
“Triệu đại nhân cứu ta”.
“0, còn đại nhân cơ à?”
Lâm đại thiếu nghe thấy vậy, nhìn chòng chọc vào Triệu Tĩnh một lúc rồi cười khẩy một tiếng đầy mỉa mai: “Quan mấy phẩm vậy? Một năm nhận bao nhiêu bổng lộc? Biết bổn thiếu gia là ai không? Nếu biết điều thì mau cút đi, đừng chọc ta động tay!”
Triệu Tính cũng cảm thấy rất bực mình, chẳng phải có câu “không hấp màn thầu tranh khẩu khí*” sao? Ông đây chức lớn hay nhỏ thì cũng là quan nhưng loại người như Lâm đại thiếu này thì chỉ có thể huênh hoang ở kinh thành, nếu ở huyện Nguyên Giang mà dám nói như vậy thử xem! Hắn sẽ cho cởi truồng quất roi!
*câu đầy đủ là Bán lúa mạch mua lồng hâp, khồng hấp màn thầu tranh khẩu khí: Nghĩa là để chỉ những người tự tin có bản lĩnh, càng nói không làm được thì họ sẽ càng làm; Nói cách khác, họ sẽ làm bất kể điều đó là gì.
Khóe mắt liếc qua Vương Tam đang ôm cô nương xem kịch, trong lòng Triệu Tính sáng tỏ như
gương.
Trước đó, nghe lời Lâm đại thiếu nói thì kỹ nữ này là người mà hắn ta bỏ ra nhiều bạc cũng không thế ngủ, nhưng Vương Tam lại có thể tùy tiện gọi đến để bồi rượu.
Ngoài ra, Vương Tam còn bóng gió ám chỉ rằng nếu hắn muốn thì tối nay có thể qua đêm với nàng ta. Rõ ràng Vương Tam không phải là người đơn giản.
Hơn nữa, Tiên Nhi kia không cầu cứu Vương Tam mà lại quay sang cầu cứu mình, chẳng lẽ là cố ý?
Thấy Triệu Tính không lên tiếng, Lâm đại thiếu tưởng hắn sợ hãi, liền giơ tay định đẩy Triệu Tính ra. Triệu Tĩnh giơ tay gạt một cái theo bản năng, đẩy Lâm đại thiếu lùi lại mấy bước.
Lúc này người bên cạnh Lâm đại thiếu cũng không nhịn được nữa.
“Con mẹ nó, dám ra tay với thiếu gia chúng ta! Phế hắn!
Hung dữ như vậy sao!
Triệu Tính cũng giật mình, có vẻ như dam này đã quen làm càn rồi!
Lúc này, Vương Tam, người đang xem kịch, cũng không thể ngồi yên được nữa, đẩy cô gái trong lòng ra, lên tiếng: “Lâm Triều Vân”.
“Ai gọi ông ngươi thế!”, vẻ mặt Lâm đại thiếu không hài lòng, tìm theo âm thanh phát ra.
Triệu Tính có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể của Lâm đại thiếu run lên dữ dội khi nhìn thấy khuồn mặt của Vương Tam, trông giống như chuột gặp mèo, thậm chí không nói rõ được lời.
‘Vương… Vương… sao người lại ở đây!”
Người này, quả nhiên khồng đơn giản!
Triệu Tính nheo mắt lại, nghĩ thầm: “Có thế dọa con trai cưng của một quan lớn tam phẩm thành như vậy, chẳng lẽ là một hoàng tử sao?”
Ngay tức khắc, trong đầu Triệu Tình đã vẽ ra một kịch bản hoàng tử giấu tên giấu họ chiêu hiền nạp sĩ. Hắn tự hỏi liệu mình tự động dâng hiến thì trông có quá bợ đỡ khồng?
Ánh mắt Vương Tam lạnh lùng nhìn Lâm đại thiếu: “Triệu đại nhân là khách của ta, Lâm đại thiếu muốn dọng tay động chân với khách của ta sao?”
“Không… khồng… không dám… không dám… ta đi ngay… ta đi ngay!”, Lâm đại thiếu sợ hãi nhìn Triệu TTnh đang ngạc nhiên một cái.
Vương Tam: “Cút đi, đừng quấy rầy thú vui của Triệu đại nhân”.
Không một chút phản kháng, Lâm đại thiếu dần theo ba, bốn tên hầu vội vàng xuống lầu.
Lúc này, chủ tửu lều vội vã chạy tới an ủi khách khứa, cảnh tượng ồn ào mới kết thúc.
Triệu Tính ngồi xuống, nhìn Vương Tam doi diện đang có vẻ mặt như cười như khồng: “Có vẻ như
Triệu Tính ta có mắt không biết Thái Sơn. Chẳng lẽ Vương công tử là hoàng thân quốc thích sao?”
Vương Tam khựng lạt sau một lúc mới bật cười: “Triệu đại nhân nói gì vậy chẳng lẽ trên người Vương mỗ có gì đó mang khí chất của thiên gia sao?”
Cầm ly rượu lên thưởng thức, Triệu Tính cười khẩy: “Dù sao cũng là công tử của một quan lớn tam phẩm, thế mà lại bị Vương công tử dọa sợ đến mức câm như hến, chậc chậc, chẳng lẽ người chính là hoàng tử điện hạ của tiên hoàng sao’”
Triệu Tính tỏ ra vô cùng kinh ngạc, theo lời dồn thì tiên đế có một hoàng tử, chỉ là khi tiên đế băng hà cách đây năm năm, hoàng tử này còn quá nhỏ.
Thêm vào đó, đất nước đang ở trong tình trạng nội loạn, mà đương kim nữ đế hiện tại rất xuất sắc, tiên đế mới hạ chiếu cho Nữ Đế bệ hạ hiện tại thay mặt Đế giải quyết triều chính.
Chỉ là sau khi Nữ Đế bệ hạ đánh bại quân dỊch ổn định giang sơn, mới ngồi vững ngôi báu.
“Triệu đại nhân, sao lại mắng người vậy?”. Ánh mắt kỳ lạ Vương Tam nhìn Triệu Tính.
Triệu Tính sững sờ: “Sao thế?”
Tên này sao lại nói mình mắng người? Chẳng lẽ không phải là vị hoàng tử đó sao?
Vương Tam lúc này mới phản ứng lại, chuyện về tên phế vật đó, ngoài đám đại thần ra thì những người khác đều không biết, Triệu lình trước mặt đương nhiên cũng không rõ.
Lúc này hắn ta vội vàng chuyến đề tài: “Này Triệu đại nhân nói đùa, uống rượu uống rượu đi, hồm nay là tiệc tẩy uế cho đại nhân mà”.
Người này đang giấu giếm!
Triệu Tính thầm gật đầu, trong lòng càng chắc chắn Vương Tam chính là hoàng tử của tiên đế.
Tại Xuân Phượng Lâu, Triệu Tính ở lại nửa canh giờ, rồi viện cớ ngày mai phải diện thánh, không thế uống rượu quá nhiều, bèn chào tạm biệt Vương Tam.
Cùng lúc đó, Triệu Tính cũng từ chối lời mời tự nguyện dâng hiến của Tiên Nhi.
“Cô ả này không phải là người tốt!”
Nhìn Triệu Tĩnh ngồi kiệu rời đi, Vương Tam đứng ở cửa tửu lâu, tay chống nạnh, chủ tửu lầu theo sau nịnh hót: “Gia, có muốn đưa Tiên Nhi qua cho hắn không?”
“Quên đi, người này tuy có chút khí chất nam nhi, nhưng nhìn qua thì thật quá tầm thường, không dang. Người ta phái đi huyện Nguyên Giang còn chưa về sao?”
Chủ tiệm suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: “Theo tính toán thì bây giờ cũng gần đến nơi rồi. Chắc là không lâu nữa sẽ trở về”.
Vương Tam gật đầu.
Trong cung.
Tiêu Linh Linh vừa phê duyệt xong tấu chương, thì Lục Uyên vào báo: “Bệ hạ, Triệu Tính đã vào kinh
roi .
“Tốt cuối cùng người này cũng đến rồi. À có ai đi gặp hắn chưa?”. Trong mắt phượng lóe lên một tia ý sâu xa, dường như Tiêu Linh Linh đã nghĩ ra điều gì đó.
Lục Uyên lên tiếng: “Không có quan viên nào đi tiếp xúc, nhưng Ninh Vương điện hạ đã đến gặp”.
“Ninh Vương?” Tiêu Linh Linh sững sờ.
Lục Uyên gật đầu: “Đúng vậy Ninh Vương điện hạ đã đi đến trạm dừng chân, còn thiết yến ở Xuân Phượng lâu chào mừng Triệu Tính”.
Người này giữ mình trong sạch từ trước đến nay. cũng không kết bè kết phái, sao lần này lại gặp mặt Triệu Tính?
Tiêu Linh Linh cau mày, ngoài nàng và Tiêu Huyền Sách ra. tiên đế còn có mấy người cháu trai, Ninh Vương là một trong số đó.
Trong những năm qua, các hoàng thân quốc thích này vẩn luôn an phận thủ thường, không tham gia triều chính, giao toàn bộ quyền lực cho Nữ Đế bệ hạ. Ban đầu, Tiêu Linh Linh còn lo lắng họ sẽ nhân lúc nàng chưa đứng vững mà nổi loạn, nhưng những năm qua, dù khồng thể nói là hết lòng vì nước nhưng các vương gia cũng không gây ra cho nàng bất kỳ phiền toái nào.
Nàng cũng dần dần buông xuống cảnh giác.
Lục Uyên suy nghĩ một lúc fôi nói: “Có lẽ là Ninh Vương điện hạ quan tâm đến thuốc súng, không phải
Vương gia thích những thứ mới lạ nhất sao?”
Tiêu Linh Linh không khỏi dồng ý với ý kiến của Lục Uyên, người trong kinh thành đều biết Ninh Vương thích những thứ kỳ lạ, vì vậy có những quan chức muốn lấy lòng Ninh Vương nên đã cho người đi khắp nơi để thu thập những món đồ quý hiếm.
Ninh Vương cũng không từ chối ai, nhưng từ trước đến nay chỉ nhận quà mà không làm việc, khiến đám người đưa quà tức giận gần chết.
Tiêu Linh Linh cũng không để bụng chuyện gặp mặt giữa Triệu Tính và Ninh Vương, nàng nói: “Được rồi, cứ như vậy đi, thông báo cho thái giám phủ Nội vụ, triều hội ngày mai, đưa Triệu TTnh vào điện”.
Nói xong, Nữ Đế bệ cười đầy âm u, nàng muốn xem ngày mai người này thấy mình thì có sợ đến mức đái ra quần không!
Phía này Triệu Tình đã trở về trạm nghỉ, tâm trạng không tốt cộng thêm men say, hắn trở về phòng nằm thẳnq xuốnq nqủ, suýt chút nữa đã nqủ quá qiờ.