Huyện lệnh đế sư - Chương 37 Đánh quá ít
Chương 37: Đánh quá ít
“Trẫm sẽ chọn người khác để tiếp quản”.
Nghe vậy, Triệu Tĩnh không chịu được nữa, cái quái gì thế, mình đã khố cực bao nhiêu năm nay, còn chưa được hưởng phúc mấy ngày thì ngươi đã muốn hái quả rồi sao?
Đùa gì đây.
“Bệ hạ làm thế này e là không ổn”.
Tiêu Linh Linh: “Thế nào là không ổn?”
“Khụ khụ, cái đó… Nhân dân huyện Nguyên Giang rất yêu mến thần, hơn nữa đều là điêu dân vùng khỉ ho cò gáy nghèo khó, khó thuần phục bọn họ cũng chỉ nghe theo thần, lời của người khác họ e rằng sẽ không phục”. Triệu Tĩnh nói.
Tiêu Linh Linh: “Có chuyện đó sao?”
“Có thể nói là vậy”.
Tiêu Linh Linh: “Vậy thì, ngươi vẫn tạm thời tiếp tục giữ chức huyện lệnh Nguyên Giang đi”.
Huyện Nguyên Giang là đại bản doanh của Triệu Tĩnh, nói cho cùng, thành tựu ngày nay của huyện Nguyên Giang đều là nhờ Triệu Tĩnh, Tiêu Linh Linh cũng hiểu nắm lấy nó hoàn toàn trong một sớm một chiều thì đúng là chuyện hoang đường.
Nhưng không sao, nắm được Triệu Tĩnh
không phải là được rồi sao?
Chỉ cần nhốt tên này lại ở kinh thành, hắn còn có thể làm trời làm đất được sao? Nghĩ vậy, Nữ Đế bệ hạ nhìn người trước mặt một cái, mỉm cười đầy suy tư.
Nụ cười này roi vào mắt Triệu Tĩnh, sao hắn lại cảm thấy ác độc đến vậy?
“Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?”
Tiêu Linh Linh cười khẽ: “Trẫm đang suy nghĩ, ngươi là nghịch thần vô pháp vô thiên, hay là đế trâm thiến ngươi rồi giữ lại trong cung làm thái giám vậy?”
Người phụ nữ khốn này lại muốn thiến mình, muốn cho cả đời quỳ liếm? Đùa gì thế!
Chỉ cảm thấy dưới háng chợt lạnh, Triệu Tĩnh thốt ra: “Đệch cụ… ngươi cũng quá ác độc rồi đâỳ!”
“Ngươi dám mắng trẫm!”, Tống Linh Linh trừng mắt.
Triệu Tĩnh nói thầm: “Ngươi sắp thiến ta rồi, còn không cho ta chửi hai câu sao?”
‘Vi vậy, tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn cho trâm, nếu không trẫm sẽ thật sự biến ngươi thành thái giám!”
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận nhưng không dám nói gì của Triệu Tĩnh, trong lòng Nữ Đế bệ hạ vô
cùng sảng khoái, bất chợt nhớ ra một chuyện, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Triệu Tĩnh”.
“Thần ở đây”. Triệu lão gia mệt mỏi trả lời.
Tiêu Linh Linh nghiêm giọng nói: “Trẫm hỏi ngưoi một việc, liệu thuốc nố có thế dùng trong quân sự không?”
Đây là một ý kiến của Tiêu Huyền Sách sau khi chứng kiến sức mạnh của vụ nố. Nếu có thể chế tạo ra loại vũ khí này thì tương lai trên chiến trường, Đại Càn sẽ không còn gì phải lo ngại.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Tiêu Linh Linh phải mời Triệu Tĩnh đến kinh thành.
Nghe thâỳ câu hỏi này, Triệu Tĩnh giật mình. Người phụ nữ này quả nhiên là kẻ từng lên chiến trường, sao lại có thế nghĩ ra được điều này? Nhưng chuyện này quả thật là làm khó hắn.
Nếu hân biết chế tạo mìn và lựu đạn, có lẽ đã sớm chế tạo ra chúng đế làm buôn lậu vũ khí.
“Được, nhưng rất khó. ít nhất hiện tại thần không làm được”. Triệu Tĩnh thành thật nói.
Tiêu Linh Linh bỏ qua lời nói sau của Triệu Tĩnh, ngay lập tức trở nên hứng thú: “Điều đó có nghĩa là thuốc súng thực sự có thể được sử dụng trong chiến tranh”.
Triệu Tĩnh gật đầu.
“Tốt lắm, ngươi hãy giao cho trâm công thức thuốc súng, trẫm sẽ cho người đi nghiên cứu”.
Triệu Tĩnh gật đầu, việc chính đã xong, Tiêu Linh Linh cũng cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ là khi nghĩ đến việc người trước mặt đã làm loạn ở huyện Nguyên Giang, lúc này lại cho hắn vào Chiêm sự phủ.
Nữ Đế bệ hạ cũng thực sự không yên lòng: “Triệu Tĩnh, sau khi vào Chiêm Sự Phủ, nhớ phải dạy dỗ Huyền Sách cho tốt, nếu ngươi dám dẫn hắn đi làm loạn, thì cẩn thận trầm sẽ cho ngươi làm thái giám!”
Triệu Tĩnh liếc mắt một cái: “Bệ hạ, người đây là đang làm khó người đấy, thần đâu có tư cách dạy dỗ hoàng tử, trong cung chẳng phải có đầy rẫy những học sĩ đại nhân có thức uyên bác hay sao?”
Tiêu Linh Linh nhíu mày: “Huyền Sách có tính tình hiếu động nghịch ngợm, căn bản không chịu nghe lời, nhưng lại rất coi trọng ngươi, việc đế ngươi vào Chiêm Sự Phủ cũng là hắn yêu cầu”.
Triệu Tĩnh nghe xong, cấn thận hỏi: “Bệ hạ, hoàng tử Huyền Sách bình thường rất cứng đầu?”
Nhắc đến Tiêu Huyền Sách, Nữ Đế bệ hạ liền đau đầu.
Triệu Tĩnh lại hỏi: “Thế bình thường bệ hạ có đánh hắn không?”
Tiêu Linh Linh mặt không đỏ thở không thông: “Đó là đệ đệ ruột của trâm, sao trầm có thế đánh được?”
Triệu Tĩnh vừa nghe: ‘Vậy sao được! Phải đánh!”
Ánh mắt Tiêu Linh Linh có chút quái dị, tên khốn này chẳng lẽ có thù oán với Huyền Sách?
Không chú ý ánh mắt của đối phưong, Triệu Tĩnh mở miệng: “Ngọc không mài không thành đồ vật, cây nhỏ không sửa không thẳng, Không đánh làm sao thành được? Trước đây ta đã bị đánh như vậy, nếu không sao có thể làm Thượng Quan?”
Tiêu Linh Linh hoài nghi: “Chỉ có thế đánh?”
“Đó là, bệ hạ, người không biết, Huyền Sách điện hạ nhìn qua cũng mới mười lăm, mười sáu phải không? Cái này gọi là gì? Tuổi dậy thì nối loạn! Phải đánh!”
Mẹ kiếp, nếu ông đây không thể động đến ngưoi, chỉ có thể đòi lại từ trên người đệ đệ ngươi!
“Thần cho rằng, có lẽ là do khi tiên đế băng hà, hoàng tử điện hạ còn nhỏ, bệ hạ lại bận rộn quốc sự nên đã bỏ bê người. Trẻ con mà không được quan tâm thì sẽ muốn thu hút sự chú ý của người khác, bình thường đánh mấy trận là ổn thôi”.
Miệng lưỡi Triệu Tĩnh lưu loát nói giống như
thật, khiến cho Tiêu Huyền Sách đang ngủ gà ngủ gật ở Đông Cung giật mình tỉnh giấc.
“Lạ thật, sao lại lạnh buốt sống lưng thế này?”
Vị lão thái sư đang giảng bài trên đài nhìn thấy trên khóe miệng Tiêu Huyền sách còn dính nước miếng, trong lòng thầm nghĩ: “Bùn nhão không đắp nổi tường”.
Đến tận buổi chiều, Triệu Tĩnh mới rời khỏi hoàng cung, được đưa đến dịch trạm. Tên tiểu nhị ở dịch trạm có chút ngơ ngác, người này sáng sớm ra ngoài còn ngon lành, sao giờ trở về khuôn mặt lại bầm dập thế này?
Nhìn tướng mạo anh tuấn của mình trong gương, Triệu Tĩnh thở dài: “Ai mà ngờ được cái kẻ trời đánh Tiêu Linh Linh kia lại trở thành Nữ Đế, sau này xem ra mình cũng chẳng có ngày tháng tốt lành gì nữa rồi”.
An ủi bản thân một chút, Triệu Tĩnh gọi tiểu nhị lấy giấy bút viết cho Trương Long một phong thư, bảo hắn ta kiếm kê ngân lượng từ trên số sách, vì hiện tại nếu hắn muốn trở về thì có chút khó khăn.
Giờ phút này cũng chỉ có thế đi một bước nhìn một bước, nhưng nhất định phải giữ vững đại bản doanh của mình, còn những chuyện khác
thì mình cũng chẳng quan tâm nữa.
Gửi thư rồi ngay cả cơm cũng không ăn, Triệu Tĩnh đã đi ngủ.
Trong hoàng cung.
Nữ Đế bệ hạ đang nhìn chiếc roi mây trên tay, thì Lục Uyên đi vào: “Bệ hạ, điện hạ đã đến”.
“Ta biết rồi, những người khác lui ra đi”.
Một lúc sau, nhìn thấy Tiêu Huyền Sách đang co ro trong góc tường, run rấy hứa từ nay sẽ không ngủ gật trong giờ học, Nữ Đế bệ hạ ném chiếc roi mây xuống.
Nàng tự lấm bấm: “Xem ra trước đây đánh quá ít rồi. Nhìn kìa, nó đã ngoan ngoãn rồi”.
Ngay lập tức, Nữ Đế bệ hạ quay sang Tiêu Huyền Sách, giọng nghiêm túc nói: “Đây đều là vì tốt cho đệ, biết không?”
“Thần, thần đệ đã biết”.
Ba ngày liền trôi qua, quan phục và quan ấn của Triệu Tĩnh đều được gửi đến, điều này có nghĩa là vị quan tép riu ở địa phương này đã được thăng chức và gia nhập vào bộ máy trung ương.
Dù rằng Triệu lão gia có phần không vui, nhưng cũng không có cách nào, đành phải đối sang quan phục đi theo sứ giả của triều đình đến Chiêm Sự Phủ nhậm chức.
Chiêm sự quản lý toàn bộ các cơ quan tại phủ, phường, cục chính sự, ngoài công việc nội vụ trong cung còn kiêm nhiệm việc dạy dỗ cho các hoàng tử, công chúa.
Nghe nói hắn muốn đến, sáng sớm hoàng tử Huyền Sách đã hăng hái tích cực đi tới Thượng thư phòng, trong mắt hắn ta, Triệu Tĩnh có thể làm ra thuốc súng còn thú vị hơn mấy lão thái sư này.
Các hoàng tử và công chúa còn lại cũng đã sớm nghe Tiêu Huyền Sách nói về những điều mới lạ ở huyện Nguyên Giang, bọn họ cũng rất tò mò về Triệu Tĩnh.