Huyện lệnh đế sư - Chương 38 Ngày đầu tiên thăng quan
Chương 38: Ngày đầu tiên thăng quan
Thực ra, việc dạy học không phải là việc của Triệu Tĩnh – một viên quan lục phẩm. Tuy nhiên, ai bảo hoàng tử điện hạ lại rất “quý mến” hắn chứ.
Khi Dương lão thái sư còn đang dự triều, Tiêu Huyền Sách bảo thái giám đi gọi Triệu Tĩnh tới.
Khi đến thượng thư phòng, sau khi chỉnh trang lại trang phục, lúc này Triệu Tĩnh mới đi vào, lập tức có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn, trong đó nổi bật nhất là Tiêu Huyền Sách, người đang mặc hoàng bào.
Nhìn vết màu đỏ trên cánh tay Tiêu Huyền Sách, Triệu Tĩnh mỉm cười đầy ẩn ý, xem ra bệ hạ sẽ nghe lọt lời của mình, hơn nữa thực hiện rất nhanh.
“Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh, cuối cùng ngươi cũng đến rồi! Mau đến đây dạy ta cách chế tạo thuốc nổ! Nhanh lên, ta đã chuẩn bị sẵn vật liệu rồi!”
Thấy Tiêu Huyền Sách lấy ra một đống đồ, đều là những thứ trong công thức Triệu Tĩnh đã nộp lên, Tiếu Huyền Sách đã bí mật cho thái giám mang vào từ bên ngoài cung.
Triệu Tĩnh có chút bất lực. Vậy là hắn ta đang chờ hắn dạy môn hoá à, phải không?
ở đây mà nghịch thuốc nổ, ngươi cũng
không sợ làm nổ tung cả Thượng thư phòng à?
“Bấm điện hạ, bệ hạ không cho phép thần tự ý chế tạo thuốc nố”. Triệu Tĩnh cứng rắn nói.
Đùa à, nếu lấy làm ra ngươi, nổ tung làm ngươi bị thương, người kia không cạo sổng mình chắc?
Sắc mặt Tiêu Huyền Sách trầm xuống: “Ngươi nói linh tinh cái gì vậy, bổn điện hạ bảo ngươi làm thì ngươi làm, có xảy ra chuyện thì ta chịu!”
Một đứa trẻ mười mâỳ tuổi dám to tiếng với hắn như vậy, nếu không phải nếtình ngươi là hoàng tử, ông đã cho ngươi nếm thử cái gì là sự đả kích từ xã hội rồi!
Tiêu Huyền Sách quả nhiên giống như lời người phụ nữ nói, tính tình phản nghịch quá mà. Triệu Tĩnh cũng biết, đối phó với loại người này không thế cứng rắn với hắn ta, mà chỉ có thế phân tán sự chú ý của hắn ta.
Cười nói: “Thứ thuốc nố này có gì hay đâu, điện hạ nếu thấy chán thì thần có cách khác để giải khuây cho điện hạ”.
“Cách gì?”, Tiêu Huyền Sách nhướng mày. Các hoàng tử và công chúa khác cũng tỏ ra hứng thú.
Nhìn xung quanh một lượt, Triệu Tĩnh ngồi
lên chiếc ghế mà chỉ có lão thái sư mới có quyền ngồi.
Dạy người, Triệu Tĩnh tự nhận mình không có tài năng đó.
Nhưng lừa gạt đám nhóc này, chơi với chúng thì hắn vẫn làm đượcl
“Được, hôm nay ta sẽ kể cho các vị nghe một câu chuyện, người ta kế rằng có một ngôi làng tên là Hoa Kỳ ở bên ngoài huyện Nguyên Giang, một ngày nọ, có một gã tên là Diệt Bá đến…”
Lão thái sư vừa thượng triều xong đã chạy tới Thượng thư phòng, vừa đi còn vừa hỏi thái giám bên cạnh: “Hoàng tử điện hạ bọn họ đều đến rồi sao?”
“Đã đến từ sáng sớm, nghe nói dưới trướng có người nói, theo yêu cầu của hoàng tử Huyền Sách, đã triệu tập viên quan mới nhậm chức là Triệu Tĩnh đến Thượng thư phòng”.
Lão Thái sư gật đầu, sau đó sắc mặt có chút khinh miệt: “Một viên quan nhỏ bé, tuổi trẻ như thế thì có thể dạy gì? Chúng ta nhanh đi, kẻo hắn lại dạy hư các hoàng tử hoàng nữ”.
Hai người tăng tổc bước chân, vừa đến ngoài Thượng thư phòng đã thấy thái giám cung
nữ vây quanh thì không khỏi ngơ ngác, thế này là sao?
Vào trong Thượng thư phòng, Tiêu Huyền Sách và một đám hoàng tử công chúa ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh Triệu Tĩnh, còn vị Chiêm sự mới nhậm chức đang hoa tay múa chân diễn tả.
“Diệt Bá dùng một chiêu hô mưa gọi gió, biến hóa khôn lường, như quỷ khóc thần sầu, đương nhiên, ta không cho phép hắn làm càn, lập tức tung ra một chiêu Phật Nộ Hỏa Liên, đánh cho tối tăm cả trời đất…’
“Rồi sau đó thì sao?”. Một hoàng tử vội vàng hỏi.
Tiêu Huyền Sách trở tay vỗ một cái lên đầu hắn ta: ’Đừng ngắt lời!1″
“Sau đó, ta trượt một cú…”
Triệu Tĩnh nói xong ánh mắt liếc nhìn lão thái sư vừa chen vào ở cửa, vội vàng ngậm miệng, nhìn quan phục của lão già này là đã biết phẩm cấp rất cao.
“Tiếp tục đi, sao không nói nữa?”, Tiêu Huyền Sách sững sờ.
Lúc này, Dương lão Thái sư mới ho một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người. Các cung nữ thái giám vội vàng chạy đi, vì ông ta là thầy dạy dỗ các hoàng tử công chúa, từng răn dạy họ
nhiều năm qua.
Thấy ông ta vẫn đang thúc giục Triệu Tĩnh, những người nghe kể chuyện cũng vội vàng quay lại chỗ ngồi của mình, vỏ hạt dưa và vỏ trái cây ngổn ngang trên đất dều là những thứ mà các hoàng tử đã ăn khi nghe chuyện trước đó.
Lão thái sư tức giận tới mức không nói nên lời, dùng vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Triệu Tĩnh: “Thật là hỗn xược, đây là nơi các hoàng tử học tập! Nhìn xem bây giờ nó đã trở thành cái gì!”
Vẻ mặt Triệu Tĩnh tỏ ra vô tội, rống lên với hắn thì được tích sự gì chứ?
Sau khi cho người dọn dẹp một lượt, lão thái sư bắt đầu dạy học. Triệu Tĩnh làm sự thừa chỉ có thể đứng bên cạnh lắng nghe. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, Triệu lão gia đã bị giọng điệu “thanh cao, uyên bác” của lão thái sư làm cho đầu óc choáng váng, buồn ngủ.
Nhìn xuống dưới, Tiêu Huyền Sách đã gục mặt xuống bàn, chảy nước dãi. Những người khác cũng không thể tập trung tinh thần.
Được rồi, quả nhiên dù là ở đâu, bàn học ở lớp học luôn thoải mái hơn giường ngủ.
Dương lão thái sư cũng đã quen với việc này, nhưng một tiếng ngáy bất ngờ khiến ông ta đột nhiên ngấn người, quay đầu lại thì thấy Triệu Tĩnh
đang dựa vào tường ngủ thiếp đi.
Lão thái sư lập tức sửng sốt tên này tối qua không ngủ sao?
Ngay lập tức, lão thái sư nổi giận, đập thước kẻ xuống bàn: “Triệu Tĩnh!”
“A? Sao thế? Cuối cùng cũng tan học rồi à? Đi, đi ăn cơm, ăn cơm!”
Từ trong cơn mơ, Triệu Tĩnh bị đánh thức, còn tưởng rằng đã tan học nên định đi ra ngoài, vẻ mặt ngơ ngác của hắn khiến cả đám người cười ầm lên.
“Triệu Tĩnh! Hoàng thượng thăng chức cho ngươi làm Chiêm Sự thừa là đế ngươi đến đây dạy học, sao ngươi lại dám ngủ ở Thượng thư phòng!”, lão thái sư giận run người.
Ông ta vốn đã coi thường Triệu Tĩnh vì thấy hắn còn quá trẻ tuối.
Lại thêm sự bất mãn vừa rồi, lúc này ông ta không thể nào chịu đựng được nữa.
“Thì ra vẫn chưa tan học”.
Triệu Tĩnh lấm bẩm một câu khiến cho lão thái sư tức giận thêm, ông ta giận dữ nói: “Làm việc thất trách như vậy, ngươi xứng đáng làm quan ở đây sao!”
Tiếng ồn ào cũng đánh thức Tiêu Huyền Sách, nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của lão thái
sư, hắn ta cảm thấy thú vị, bày ra vẻ mặt xem kịch.
‘Vậy nếu không ông cứ nói với bệ hạ một tiếng, giáng chức ta, cho ta về lại huyện Nguyên Giang đi?”
Triệu Tĩnh ngáp một cái, có chút không vui, lão già khốn kiếp này, ta đâu phải là học trò của ông ta, ông ta cứ quát ta làm gì?
Lão thái sư sững sờ, sau đó giận dữ nói: “Còn dám cãi lại ta! Có tin ta khởi tấu tố cáo ngưoi không!”
Triệu Tĩnh cũng nối giận, ta cai trị huyện Nguyên Giang bao nhiêu năm nay rồi, ai dám lớn tiếng với lão gia ta thế này chứ!
Người phụ nữ kia ức hiếp ông đây cũng thôi, người ta là hoàng đế, ông không chấp nhặt với nàng, lão già ngươi cũng muốn gây sự với ta đúng không?
“Vậy phiền đại nhân nhanh chóng bẩm tấu đi, con mẹ nó, táo bón ải không ra thì đổ tại nhà xí hả? Vì gì mà ông dám làm thế hả, vì ông già tới mức sắp rụng răng à? Vì thân ông nửa chân xuống lỗ à? Sao không nhìn xem có phải mông mình bị bịt rồi hay không!”
“Ha ha ha!”
Lần đầu tiên có người dám chống lại lão thái
sư, Tiêu Huyền Sách không nhịn được cười lớn.
Lão thái sư tức giận đến mức không nói nên lời, quay sang Tiêu Huyền Sách giận dữ nói: “Cười cái gì mà cười! Im miệng cho ta! Gỗ mục không thể đẽo mà!”
Ngày hôm qua Triệu Tĩnh – người đã lừa Nữ Đế bệ hạ đánh Tiêu Huyền Sách một trận, hừ một tiếng: “Lão thái sư chú ý lời nói, ông chỉ là thầy dạy của điện hạ! Điện hạ là hoàng tử, có thể tương lai sẽ là hoàng đế, ông tôn trọng một chút cho ta!”
Nếu muốn cãi nhau thì trước tiên phải kéo đồng minh mới được, bằng không đến lúc người phụ nữ chó má kia tìm mình tính sổ, ngay cả nqười đỡ đan cũng không có!