NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Huyện lệnh đế sư - Chương 40 Còn là một nhà thơ

  1. Home
  2. Huyện lệnh đế sư
  3. Chương 40 Còn là một nhà thơ
Prev
Next

Chương 40: Còn là một nhà thơ?
“Khụ khụ, đại tỷ, không phải vừa rồi lão Thái sư bị Triệu Tĩnh chọc cho ngất đi sao, nên sau đó là Triệu Tĩnh dạy chúng ta học, hắn gọi đệ một bài thơ, đệ thấy khá hay nên đã viết…”
Tiêu Huyền Sách lắp bắp nói.
Nữ Đế bệ hạ có chút ngạc nhiên: “Triệu Tĩnh còn biết làm thơ?”
Nói xong, nàng cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành để xem, ngay lập tức Nữ Đế bệ hạ cảm nhận được chiều sâu văn hóa của năm nghìn năm Hoa Hạ.
Tiêu Linh Linh kinh ngạc đến mức không thế tin được, không thể kiềm chế được mà lấm bấm.
“Sống chết vì ích nước thì sao phải tránh vì bất hạnh, phúc báo? Đây là do Triệu Tĩnh dạy đệ! Phần còn lại là gì?”
Dù Tiêu Huyền Sách là một kẻ không rõ thơ ca tổt ở chỗ nào, nhưng nhìn thấy đại tỷ văn võ song toàn của mình có thái độ thế kia, hắn ta cũng biết hai câu thơ này của Triệu Tĩnh hẳn là rat hay.
Tiêu Huyền Sách vội vàng nói theo những gì Triệu Tĩnh đã dạy hắn ta trước đó: “Không có nữa, Triệu Tĩnh chỉ dạy hai câu này thôi, hắn nói là khi đệ hiểu ý nghĩa của hai câu này rồi thì hắn sẽ dạy đệ phần còn lại. Đại tỷ, hai câu này có nghĩa là gì?”
Thực tế là, Triệu Tĩnh hoàn toàn không nhớ phần còn lại là gì nữa, nhưng không sao cả, chỉ cần thể hiện cho Nữ Đế bệ hạ thấy được tấm lòng thành của mình là đủ rồi.
Tiêu Linh Linh nhìn tờ giấy Tuyên Thành không khỏi nói: “Ý nghĩa là chỉ cần có lợi cho đất nước, dù phải hy sinh cả tính mạng cũng cam tâm tình nguyện, sao có thế vì lợi thì theo đuổi, có họa thì tránh né được?”
Tiêu Huyền Sách không hiếu lắm nhưng cũng gật đầu: “Thì ra hắn muốn dạy đệ điều này à, không ngờ người này lại còn là một thi nhân nữa”.
“Không ngờ hắn có thế viết ra những câu thơ như vậy”. Tiêu Linh Linh thì thầm một tiếng, lúc này trong lòng nàng đã không còn tức giận nữa.
Hai câu thơ của Triệu Tĩnh đã chạm đến trái tim của nàng.
Nhìn thấy đại tỷ của mình đang nhìn chằm chằm vào bài thơ trên giấy với vẻ yêu thích, Tiêu Huyền Sách biết mình phải lên tiếng, nếu không sau này hắn ta vẫn phải học với lão Thái sư.
Lại phải trải qua những ngày khổ cực.
Hắn ta dò hỏi: “Đại tỷ, hai câu thơ này có hay không?”
“Rất hay, mặc dù chỉ có hai câu, nhưng cũng vượt xa một nửa số thi nhân, chí hướng báo quốc
trong thơ được thế hiện rõ ràng, nếu không thực sự có tâm sự thì không thế viết ra những câu thơ như vậy”.
Nhìn thấy Nữ Đế bệ hạ Tất hài lòng.
Tiêu Huyền Sách rèn sắt khi còn nóng nói: “Vậy không bằng thế này đi đại tỷ, dù sao sức khoẻ lão Thái sư tạm thời không thể tốt hơn được, không bằng đế Triệu Tĩnh đến Thượng thư phòng dạy chúng ta đọc sách vậy? Hơn nữa lão Thái sư cũng lớn tuối rồi, làm lụng quá sức thì không tốt”.
Tiêu Linh Linh quay đầu nhìn đệ đệ của mình một cái: “Sao? Đệ cảm thấy Triệu Tĩnh dạy giỏi hơn lão Thái sư?”
Tiêu Huyền Sách rụt cố lại: “Cũng không phải, chỉ là tuổi tác Triệu Tĩnh không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, giảng bài cũng dễ hiếu, không cứng nhắc như lão Thái sư già nua, những người khác cũng khá thích”.
Mắt Tiêu Linh Linh vẫn còn dính trên câu thơ, nghe lời đệ đệ mình nói thì ừ một tiếng: “Trẫm vừa từ Thái y viện tới, Thái y cũng nói rồi, lần này lão Thái sư bị tức giận không nhẹ, vậy trong lúc lão Thái sư dưỡng bệnh thì để Triệu Tĩnh đến dạy các ngươi đọc sách”.
“Tốt quá rồi, cảm ơn đại tỷ!”. Tiêu Huyền Sách vui mừng khôn xiết, ngày lành của mình cuối cùng cũng đến rồi.
Nữ Đế bệ hạ đặt bài thơ xuống, phất tay cho những người khác lui xuống, nhìn vẻ mặt vui mừng của Tiêu Huyền Sách: “Xem ra là đã có chút tiến bộ, đều biết viết thơ rồi”.
Tiêu Huyền Sách cười he he một tiếng: “Đều là đại tỷ dạy dỗ có tâm, mà tỷ cầm kiếm làm gì?”
Một lúc sau, hoàng tử điện hạ khập khiễng rời khỏi đình viện, lúc đi còn đang rơi nước mắt.
Tiêu Linh Linh cảm thán, lời Triệu Tĩnh nói không sai, trước đây quả thật là đánh ít quá nên thế! Không ngờ chỉ đánh hai ngày đã biết cầm bút mực lên, vẫn phải cổ gắng thêm!
Huyền Sách, đại tỷ đây đều là vì đệ!
Kẻ đáng thương là hoàng tử điện hạ, chẳng biết gì mà còn bị đánh một trận oan uổng.
ở một bên khác, sau khi Triệu Tĩnh trở về nơi ở tạm thời, hắn có chút lo lắng, rất sợ sẽ có người tới báo là bệ hạ triệu kiến.
Không phải hắn sợ người phụ nữ kia hỏi tội.
Nói giỡn, Triệu lão gia ta sẽ sợ nàng sao?
Nếu không phải vì võ công người này lợi hại, hắn đánh nhau không lại thì xem ta có dạy dỗ nàng ta đàng hoàng hay không!
Chờ nửa ngày cũng không thấy ai triệu kiến mình, Triệu Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, xem ra không có vấn đề gì lớn, điện hạ ngốc nghếch kia
vẫn có chút tác dụng.
Qua một ngày tính một ngày, chỉ cần đầu không rụng thì vấn đề không lớn.
Không hề để ý gì nữa, Triệu Tĩnh xoay người đi ngủ.
Hiện hắn đang giữ chức vụ Chiêm sự phủ sự thừa, một chức vụ không lớn không nhỏ.
Nên hắn không cần tham gia vào bất kỳ việc quan trọng nào của quốc gia, hắn rat rảnh rỗi.
Cùng lúc đó, ở huyện Nguyên Giang.
Trương Long nhìn năm người đàn ông từ bên ngoài tới trước mặt với vẻ mặt nghiêm túc.
“Các ngươi đã hiểu chưa!”
Một số “nhà quê” kia ưỡn ngực nói: “Hiểu rồi!”
Trương Long: “Đúng vậy! Muốn ở lại huyện Nguyên Giang của chúng ta thì phải thề chết trung thành với lão gia chúng ta! Nể tình các ngươi đã bỏ tối theo sáng, ta tuyên bố từ hôm nay các ngươi chính là người dân huyện Nguyên Giang!”
Mâỳ người đó rưng rưng nước mắt, một người đứng nghiêm lên nói: “Trương đại nhân, ta có thể về nhà một chuyến được không?”
“Trở về nhà làm gì?”, Trương Long cau mày.
Xem ra công tác tư tưởng vẫn chưa đạt hiệu quả, lúc này mà còn muốn về nhà.
Người kia xoa mắt rồi vội vàng nói: “Mẩu thân ta vẫn còn ở Đế Đô, ta muổn đưa bà ấy đến huyện Nguyên Giang của chúng ta sinh sống, bên cạnh đó, bên phủ Ninh Vương cũng cần có người báo cáo, trong vòng năm ngày, ta sẽ quay lại ngay”.
“Ngươi đúng là hiếu thảo. Vậy thì ta cho ngươi nghỉ năm ngày”. Nghe thấy lời của đổi phương, Trương Long gật đầu.
Năm người này chính là người của phủ Ninh Vương ở Đế Đô phái đến để điều tra tình hình huyện Nguyên Giang.
Chỉ là huyện Nguyên Giang đã trải qua quá nhiều tình huống tương tự, không chỉ có bọn họ, mà một số thương nhân từng hợp tác với Triệu Tĩnh cũng đã từng cử không ít người tới để điều tra huyện Nguyên Giang.
Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều trở thành người làm công ở huyện Nguyên Giang.
Huyện Nguyên Giang luôn đặc biệt chú ý đến người bên ngoài tới đây. Những gã kia vừa đến đã đi khắp nơi hỏi han lung tung, ngay cả kẻ ngu cũng biết bọn họ đến đây để làm gì.
Sau khi thu thập đủ thông tin, bọn họ chưa kịp trở về thì đã bị Trương Long dẫn người bắt giữ.
Sau đó, bọn họ được giáo dục tư tưởng và tẩy não.
Dẩn bọn họ đi khắp nơi thưởng thức phong cảnh Nguyên Giang, dùng lý lẽ đế thuyết phục, cuối cùng cũng đế cho bọn họ bỏ gian tà theo chính nghĩa, hưởng thụ vinh quang của người công nhân.
Tiễn đối phương đi, Trương Long trở về huyện nha, lập tức cầm bút viết một lá thư cho Triêu Tĩnh ở Đế Đô xa xôi.
Trước đây đi theo sau mông lão gia, hắn ta không cảm thấy áp lực lớn như vậy.
Đến khi lão gia đi rồi, tự mình mới đối mặt, mới biết được sự khó khăn trong đó.
Hắn ta rất mong lão gia mau chóng phạm tội ở kinh thành, sau đó bị giáng chức trở về!
Đã viết xong những kỳ vọng trong lòng vào thư, Trương Long xoay người đi kiểm tra công việc ở kho.
Thư của Trương Long rất nhanh đã đến kinh thành, sau khi đọc xong hết thảy trong thư, Triệu Tĩnh nhíu mày.
Mình mới đến đây mấy ngày mà trong huyện đã bị người ta theo dõi rồi, chẳng lẽ là lão thái sư?
Không thế nào!
Hay là tên Vương Tam kia?
Nghĩ đến tên Vương Tam đã mời mình uống rượu ngay ngày đầu tiên đến đây, Triệu Tĩnh cảm thấy cần phải tìm hiếu rõ lai lịch của gã ta. Đừng đế các vị đại nhân đấu đá với nhau, máu lại dính vào mình là được.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 40 Còn là một nhà thơ"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com