Khi Hoa Nở, Gió Tự Tìm Về - Chương 3
Tạ Trường Đình lại dung túng kẻ khác vứt thẻ cầu nguyện xuống đất, để mặc người ta giẫm đạp, coi như trò tiêu khiển.
Tạ Trường Đình, không xứng làm người con.
Đêm ấy, trời đổ mưa lớn, ta ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn màn mưa tầm tã suốt một đêm.
Mà phu quân của ta, lại ở một viện khác, cùng người trong lòng tình chàng ý thiếp, hưởng thụ đêm xuân ngắn ngủi.
Hắn ôm lấy Hạ Nhu, giọng nói ôn nhu:
“Mẫu thân đã nói rồi, nếu thực sự đi đến bước cá chết lưới rách, Tạ gia tuyệt đối không thể đoạn tử tuyệt tôn, vậy thì chỉ có thể nhẫn tâm diệt trừ tận gốc.”
“Đợi nàng ta chết rồi, ta sẽ nghênh nàng vào cửa, để nàng danh chính ngôn thuận trở thành nữ chủ nhân của Tạ gia.”
Nghe xong những lời Bạch Nguyệt và Thanh Điểu bẩm báo, ta chỉ cảm thấy con người này thay đổi cũng quá nhanh.
Tạ gia vốn bần hàn, trước mặt Phó gia chưa từng ngẩng đầu lên được, đã sớm mang lòng bất mãn.
Nhưng bọn họ quên mất, nếu không có Phó gia, làm gì có ngày hôm nay của Tạ gia?
Bị người đời soi mói, hắn cầu hôn ta, trước mặt cha mẹ ta thề không bao giờ nạp thiếp.
Đến khi cha mẹ ta qua đời, hắn lại thề trước mặt bệ hạ rằng, đời này chỉ có ta, tuyệt không có người thứ hai.
Bọn họ không thể lấy chuyện con cái làm cái cớ để ép ta nhượng bộ.
Nhưng giờ đây, khi hậu duệ đích truyền của Tạ gia đã lù lù trước mắt, họ sao có thể từ bỏ được?
Tạ Trường Đình bây giờ, đã không còn là người từng vì ta mà không quản ngày đêm chạy suốt năm ngày chỉ để mua bánh hoa hồng từ Giang Nam.
Hắn tham lam sản nghiệp của Phó gia.
Cũng không chịu nổi việc người ta đàm tiếu sau lưng hắn, bảo hắn không có con.
Càng say mê cơ thể trẻ trung và cảm giác được người khác sùng bái.
Kẻ tham lam, cuối cùng chỉ có thể trắng tay.
Ta chưa bao giờ để những thị phi chốn hậu viện mài mòn góc cạnh của mình.
Càng không bao giờ nuốt đắng nuốt cay để nhẫn nhịn.
Đôi khuyên tai phỉ thúy ấy, ta đập vỡ thành từng mảnh, rồi cẩn thận đặt vào một chiếc hộp gỗ tinh xảo.
Xem như một phần quà sớm chuẩn bị cho đứa con của Tạ gia.
Kẻ phản bội, đáng bị thiên đao vạn quả.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tạ Trường Đình mới từ bên ngoài trở về, mang theo một thân hương hoa quế.
Hạ Nhu đã để lại vô số dấu vết trên người hắn—cổ tay, bả vai, đến cả y phục cũng không che hết.
Ta chỉ tay vào những vết bầm đáng ghê tởm ấy, giọng điệu hờ hững:
“Người bên ngoài cũng quá to gan rồi, ả ta không biết ta họ gì sao? Phó gia xưa nay chưa từng là kẻ lương thiện.”
Tạ Trường Đình nhìn đôi khuyên tai lưu ly trên tai ta, trong lòng thoáng bất an.
“Chẳng qua là lỡ ăn phải mè đen, nổi chút mẩn đỏ mà thôi.”
“Sao nàng không đeo đôi khuyên phỉ thúy ta tặng?”
Nhìn xem, ngay cả chuyện ta chưa từng đụng đến đôi khuyên ấy, hắn cũng chẳng biết.
Ta cười khẽ, đáp lời:
“Phỉ thúy nhìn già dặn, ta vẫn thích đông châu hơn.”
Hắn trầm mặc nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như muốn tìm ra điều gì đó khác lạ trên khuôn mặt ta.
Ta vẫn giữ nụ cười nhạt như thường, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Phu quân có muốn cùng ta dùng bữa sáng không?”
Hắn gật đầu.
Ta sai Tước Nhi đi chuẩn bị.
Tước Nhi là người do hoàng hậu cữu mẫu phái đến bên cạnh ta, nàng hiểu ta nhất.
Bữa sáng còn chưa dùng được mấy miếng, trên người Tạ Trường Đình đã nổi đầy mẩn đỏ, khác hẳn những dấu vết mà Hạ Nhu để lại.
Ta che miệng cười khẽ, vẻ mặt vô tội:
“A, sao trên người phu quân lại càng ngày càng nổi nhiều nốt thế này?”
Sắc mặt Tạ Trường Đình trắng bệch rồi lại chuyển xanh, viện cớ có việc, vội vã rời đi.
Tước Nhi quả nhiên hiểu ý ta nhất—mỗi món ăn trong bữa sáng hôm nay đều được rắc thêm bột mè đen.
Tạ Trường Đình, chẳng phải ngươi vừa mới nói mình chỉ vô tình ăn phải mè đen thôi sao?
Nói dối mà không biết chừa đường lui, thật đáng tiếc.
“Tước Nhi, từ nay rút hết thuốc trong viện của bà mẫu, cũng không cần sắc nữa.”
“Bỏ thêm một phần đông trùng vào thuốc bổ của phu quân, chẳng phải người ngoài vẫn hay cười nhạo hắn không có con sao? Giờ thì không phải chê cười nữa rồi, mà là sự thật.”
Đông trùng phối với hương quế, không biết đến tháng mấy trong bụng nàng ta sẽ là một thai chết lưu đây?
Ta thật sự rất mong chờ.
“Nghe nói, phu nhân của Hạ đại nhân là người rất coi trọng danh dự.
Hiện tại, trưởng nữ của bà ta đang bàn chuyện hôn sự.
Nếu để lộ tin tức thứ nữ nhà mình đang bị nuôi như ngoại thất, chẳng biết hôn sự ấy có còn giữ được không nhỉ?”
“Không biết, Hạ gia liệu còn mặt mũi chăng?”
“Thanh Điểu, đi đi! Ta muốn để cả kinh thành đều biết chuyện này.”
Sau ngày đó, Tạ Trường Đình và bà mẫu bắt đầu dè chừng ta.
Dường như bây giờ hắn mới nhớ ra danh tiếng của ta trước kia.
Ta chưa bao giờ là loài tầm gửi yếu ớt được nuông chiều trong nhà kính.
Ta là con rắn độc máu lạnh.
Từ đó, hắn thường rời nhà từ sớm, tối muộn mới trở về.
Thỉnh thoảng còn cố tình lui tới viện của ta nhiều hơn, nhưng ta hầu như đều lấy cớ bệnh tật để tránh mặt.
Chỉ thi thoảng mới có hứng trêu đùa hắn một chút.
Nhưng nữ nhân kia thực sự không biết điều.
Tạ Trường Đình phòng bị ta như vậy, sợ ta làm hại nàng ta.
Vậy mà nàng ta hết lần này đến lần khác sai người đến viện gọi hắn.
Làm phiền đến mức khiến hắn mất tập trung, phân tâm đến nỗi đàn sai mấy khúc nhạc cũng không phát hiện ra.
Ta đặt tay lên bàn tay đang đàn của hắn, nhẹ nhàng nói:
“Phu quân có việc, cứ đi lo trước đi.”
“Cá và tay gấu không thể cùng có được. Một lòng hai hướng, chàng không sợ cuối cùng hai bàn tay trắng sao?”
Sắc mặt Tạ Trường Đình tái nhợt, định mở miệng giải thích, nhưng ta cắt ngang:
“Phu quân cứ đi đi, thiếp thân hiểu chàng mà.”
Sai người đuổi hắn ra ngoài, ta hiểu, nếu nữ nhân kia chưa nhìn thấy hắn, nàng ta sẽ không chịu yên.
Một bước sai, cả ván cờ đều loạn.
Tạ Trường Đình, vở kịch hay vừa mới bắt đầu thôi.
Rất nhanh sau đó, cả kinh thành lan truyền một tin đồn:
Thứ nữ nhà Hạ thị lang làm ngoại thất cho người ta.
Những kẻ trước đây có ý định kết thân với Hạ gia đều lập tức dừng lại.
Ngay cả hôn ước đã định cũng bị hủy bỏ.
Tức giận đến cực điểm, phu nhân Hạ thị lang ngay trong đêm đã đuổi chồng ra khỏi nhà.
Hôm sau, Hạ Nhu ra ngoài mua đồ, bị chính thất mẫu và đám tỷ muội trong phủ chặn ngay trên đường lớn.
Nàng ta bị ép quỳ xuống đất, từng cái tát giáng xuống như mưa, gương mặt xinh đẹp chẳng mấy chốc đã bầm tím sưng vù.
Đám đông vây quanh không ngừng buông lời thóa mạ, so với người nhà họ Hạ còn cay nghiệt hơn gấp bội.
“Nghe nói mẹ nàng ta cũng là loại bò lên giường mà có được vị trí. Quả nhiên, mẹ nào con nấy, cùng một loại rác rưởi.”
“Phu nhân nhà Hạ thị lang thật nhân từ, còn cho mẹ nàng ta một danh phận thiếp thất. Nếu là nhà ta, loại đàn bà không biết liêm sỉ này đã sớm bị dìm xuống ao rồi.”
“Nhìn nàng ta kìa, đúng là bộ dạng yêu tinh câu dẫn đàn ông! Không biết là phu nhân nhà ai xui xẻo như vậy?”
…
Những lời mắng chửi dồn dập đổ xuống như cuồng phong bão tố.
Hạ Nhu bị lăng nhục đến không còn đường lùi.
Hai mắt đỏ hoe như con thỏ, mặt đầy vết máu, tóc tai rối bù, chật vật không khác gì một kẻ điên.
Hạ Nhu hai mắt đỏ ngầu, tuyệt vọng nhìn về phía Tạ Trường Đình giữa đám đông, mong đợi hắn đến cứu.
Ta nhàn nhã ngồi trong một tửu lâu gần đó, thảnh thơi thưởng trà, xem kịch vui.
Thế tử họ Tiêu—Tiêu Cẩm Ngọc, kẻ luôn lêu lổng bên cạnh Tạ Trường Đình, dường như cũng trông thấy ta.
Nhưng vừa nhìn thấy, hắn đã co giò chạy mất, như chuột gặp mèo.
Tạ Trường Đình đau lòng cho Hạ Nhu, nhưng lại không dám hy sinh tiền đồ và danh tiếng của Tạ gia để ra mặt cứu mỹ nhân.
Hắn sốt ruột nhìn về phía bằng hữu bên cạnh, nhưng lúc này mới phát hiện bằng hữu của hắn đã chuồn đi từ lâu.
Cuối cùng, hắn đành sai người đi tìm Trương thị lang của Lễ bộ đến giúp đỡ.
Những cái tát, những lời nhục mạ đổ xuống người Hạ Nhu, nhưng lại như đập thẳng vào tim Tạ Trường Đình.
Hắn siết chặt nắm tay, mắt đỏ như máu.
Đến khi Trương thị lang chạy đến giải vây, mặt Hạ Nhu đã chi chít dấu móng tay cào xước, sưng vù như đầu heo.
Còn Tạ Trường Đình, từ sớm đã đợi sẵn đại phu ở tiểu viện của nàng ta.
Xem kịch đã đủ, màn diễn cũng đã hạ màn.
“Thanh Điểu, tiếp tục lan truyền tin đồn đi, nói rằng Hạ Nhu là ngoại thất của Trương thị lang.”
Đã là huynh đệ tốt, sao có thể để hắn rửa sạch tay đứng ngoài chuyện này được?
Sau sự việc này, Hạ gia lập tức cắt đứt quan hệ với Hạ Nhu, đuổi nàng ta ra khỏi nhà.
Nàng ta ôm khuôn mặt sưng vù như đầu heo, khóc lóc chạy về tiểu viện mà Tạ Trường Đình đã chuẩn bị cho nàng ta, giữa ánh mắt chỉ trỏ và những lời bàn tán khinh miệt của thiên hạ.
Từ nay, nàng ta và kẻ kia, cả đời đều bị gắn mác tiện nhân hèn hạ.
Tạ Trường Đình cẩn thận dỗ dành nàng ta, mãi đến khi lòng hắn yên ổn mới hoảng hốt quay về phủ.