Không Ai Thoát Khỏi Luật Nhân Quả - Chương 1
1.
Tôi và Hàn Huyền kết hôn mới hai năm, nhưng dạo gần đây anh ta thường xuyên đi công tác, làm thêm ca đêm.
Lúc đầu tôi cũng chẳng nghĩ gì, dù sao cuộc hôn nhân này vốn chẳng bắt đầu từ tình yêu.
Cho đến một buổi sáng, sau khi Hàn Huyền rời nhà đi làm, tôi ngồi trong phòng khách ấm cúng, tay cầm ly cà phê bốc khói.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập và sắc bén phá tan sự yên tĩnh.
Tôi cau mày, đặt ly cà phê xuống, bước ra mở cửa.
Trước mắt tôi là một người phụ nữ xa lạ.
Cô ta mỉm cười dịu dàng: “Xin chào, đây là nhà của Hàn Huyền phải không?”
Tôi dụi mắt, đánh giá người phụ nữ trước mặt.
Chiếc váy dài màu be, giày cao gót năm phân, tóc dài uốn nhẹ xõa xuống vai, toàn thân toát lên vẻ tinh tế, thuần khiết.
Tôi chắc chắn mình chưa từng gặp cô ta.
Tôi nhìn cô ta đầy nghi hoặc: “Cô là…?”
Chưa kịp nói hết câu, cô ta đã chủ động nắm lấy tay tôi, dịu dàng trêu chọc: “Cháu là con gái của Hàn Huyền đúng không? Cô là bạn của bố chaud, hôm qua anh ấy để quên áo khoác ở chỗ cô, cô mang qua trả.”
Bố tôi?
Cô ta tưởng tôi là con gái của Hàn Huyền?
Tôi thử thăm dò: “Cháu chào cô, cô là bạn gái của bố cháu à?”
Cô ta đưa áo khoác cho tôi, mặt hơi đỏ lên: “Con bé này nói chuyện thẳng ghê, đợi bố cháu về rồi để anh ấy kể cho nghe nhé.”
Tôi nhận lấy chiếc áo, ngẩn người.
Tối qua không phải Hàn Huyền bảo tăng ca đến khuya sao?
Thì ra là đi bận bịu với tiểu tam.
Tôi cười khẩy, rồi kéo tay cô ta mời vào nhà: “Cô ơi, vào nhà ngồi chơi một lát đi ạ, cháu ở nhà một mình cũng buồn lắm.”
Cô ta đỏ mặt, đi theo tôi vào trong, còn cười nói: “Cô thấy cháu giống bố ghê.”
Tôi cười: “Lần đầu tiên có người nói cháu giống ông ấy đấy.”
Tôi nở nụ cười ngoan hiền quen thuộc, khẽ hỏi: “Cô ơi, cô tên gì thế ạ? Cô với bố cháu quen nhau thế nào vậy?”
Cô ta vừa quan sát căn nhà vừa đáp: “Cô tên là Trần Na, gọi cô là cô Trần là được rồi.”
Tôi nghiêng đầu tò mò: “Cô Trần bao nhiêu tuổi rồi ạ? Sao lại để ý bố cháu – một người đàn ông lớn tuổi như thế?”
Cô ta đỏ mặt, xua tay ngại ngùng: “Đừng nói vậy, bố cháu cũng chỉ hơn cô sáu tuổi thôi mà.”
Tôi gật đầu cười: “Vậy cô làm nghề gì ạ?”
Cô ta cười dịu dàng: “Cô chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thôi.”
Nói đến đây, cô ta hơi ngập ngừng rồi tiếp tục: “Thật ra chúng ta từng gặp rồi, không biết cháu còn nhớ không. Hôm đó cô gặp cháu trong một buổi tiệc, bố cháu dẫn cháu đi cùng. Cô còn nghĩ sao bố cháu lại có cô con gái xinh thế.”
Tôi cười: “Vậy bố cháu thường hay kể gì về cháu với cô?”
Cô ta vừa nhìn tôi vừa cười: “Ông ấy nói cháu ngoan, hiểu chuyện, lại xinh đẹp.”
Ha, tên đàn ông dâm đãng. Gặp gái đẹp là giả vờ độc thân.
Cơ mà tôi cao mét sáu, người mảnh mai, nhỏ hơn Hàn Huyền tới mười hai tuổi, lại thường xuyên dưỡng da giữ dáng, nên người ngoài tưởng tôi là con gái ông ta cũng chẳng có gì lạ.
Tôi tiếp tục dò hỏi: “Cô Trần, vậy cô với bố cháu quen nhau thế nào ạ?”
Nghe vậy, Trần Na mím môi, cúi đầu: “Là do cô đến công ty giao tài liệu, lỡ làm rơi mất. Bố cháu đã giúp cô giải quyết.”
Ra là anh hùng cứu mỹ nhân.
Tôi đang định moi thêm thì điện thoại cô ta reo.
“À, hôm nay cô còn có việc, không chơi với cháu nữa nhé. Sắp đến trưa rồi, nhớ ăn cơm đầy đủ.”
Nói rồi rút trong túi ra một tờ tiền, đưa tôi.
“Lần sau mình chơi tiếp nhé. Cháu thích gì cứ nói với cô, cô đi đây!”
Tôi cầm lấy tiền, cười tít mắt: “Cảm ơn cô Trần, cô nhớ đến chơi thường xuyên nha!”
2.
Tối, Hàn Huyền về nhà, tôi vừa đắp mặt nạ vừa nằm dài trên ghế sofa.
Anh ta bước đến với vẻ mặt âu yếm: “Hôm nay tâm trạng em tốt nhỉ? Có chuyện vui gì à?”
Tôi cười nhạt: “Hôm nay quen được một người bạn mới, thú vị lắm.”
Anh ta dịu dàng nói nếu tôi thấy buồn thì có thể mời bạn đến nhà chơi.
Tôi cười tươi, gật đầu: “Ừ, được thôi.”
Đúng lúc này, Trần Na gửi lời mời kết bạn. Tôi vừa xác nhận xong.
Lập tức cô ta gửi liền mấy tấm ảnh: đồ ăn gia đình bày biện tinh xảo, đúng chuẩn vợ đảm.
Tôi gõ vài chữ nịnh nhẹ:
“Cô Trần giỏi quá, nhìn mấy món này là biết ngon rồi. Bố cháu sau này có phúc thật!”
Sau đó, tôi đăng một dòng trạng thái chỉ mình cô ta xem được:
“Ai hạnh phúc hơn tôi? Tạm biệt đồ ăn ngoài, từ nay ngày nào cũng có cơm nhà rồi!”
Một phút sau, Trần Na thả biểu cảm cười ngượng ngùng.
Trước khi ngủ, tôi lại đăng thêm một dòng trạng thái khác:
“Sắp sinh nhật 25 tuổi rồi, thật muốn có một chiếc túi mới của Chanel~”
Chưa đủ, tôi còn bình luận thêm bên dưới:
“Người tặng túi cho mình chắc chắn là người tốt nhất trên đời này!”
Tôi gỡ mặt nạ, tâm trạng vui vẻ, đi ngủ.
Không ngoài dự đoán, hai ngày sau, tôi nhận được một đơn hàng: đúng là mẫu túi cổ điển của Chanel, trị giá hàng chục triệu, đeo lên người đẹp mê mẩn.
Trần Na đúng là dốc hết tâm sức lấy lòng Hàn Huyền.
Mới quen mà đã sẵn sàng vung tiền thế này.
Tối, Hàn Huyền về nhà.
Tôi cố tình đeo túi, hỏi anh ta có đẹp không.
Anh ta cau mày: “Không hiểu nổi mấy người phụ nữ các cô, đã có cả đống túi rồi còn thích mua.”
Hứ, keo kiệt thì cứ nói thẳng.
Tôi lại đăng thêm một status chỉ mình Trần Na thấy:
“Trời ơi, sao lại có cô Trần vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như vậy chứ? Thích chết mất~”
Kèm theo ảnh tôi ôm túi cười ngây ngất.
Trần Na nhắn ngay:
“Cháu thích là tốt rồi. Khi nào bố cháu rảnh, mình cùng đi mua sắm nhé!”
Tôi bật cười.
Sinh nhật Hàn Huyền sắp đến rồi. Hôm đó, khi anh ta thấy tôi và Trần Na xuất hiện cùng nhau, chắc mặt sẽ “rất vui vẻ” đây.
Tôi cố ý nhắn:
“Cô Trần, sau này cô đừng mua quà cho cháu nữa nhé. Bố cháu mà biết, chắc mắng cháu mất.”
Cô ta trả lời:
“Đây là bí mật giữa hai ta. Cô không nói, cháu không nói, thì sao ông ấy biết được?”
Tôi lại giả vờ lo lắng:
“Cô ơi, sau này đừng nói với bố là mình đã từng gặp nhau nhé. Nếu mai sau hai người kết hôn, bố nhìn thấy tụi mình thân thế này, chắc sẽ bất ngờ lắm!”
Cô ta cười trả lời:
“Tất nhiên rồi, đây là bí mật của tụi mình!”
Đúng vậy, bí mật… chỉ giữa hai chúng tôi.
Tôi tin, sinh nhật tới, Hàn Huyền sẽ rất bất ngờ.
3.
Buổi tối, Hàn Huyền tan làm về nhà, thấy đống quần áo mới mà tôi và Trần Na vừa mua sau buổi đi dạo phố.
Ánh mắt anh ta vụt qua một tia u ám, hít sâu một hơi thật dài:
“Sao em lại mua nhiều đồ như vậy nữa rồi?”
“Anh không phải là cấm em mua, chỉ là… cũng nên nghĩ cho tương lai của chúng ta một chút chứ!”
Tôi gật đầu rất nghiêm túc:
“Chồng à, anh nói đúng lắm. Nhưng mấy món này không tốn xu nào hết, toàn là người khác tặng đấy!”
Hàn Huyền hừ nhẹ một tiếng:
“Không thể nào, toàn là hàng hiệu xa xỉ, ai mà ngốc tới mức tặng em nhiều vậy chứ.”
Tôi nhìn anh ta, nửa cười nửa không.
“Này, đừng nói là không có người như vậy. Chính là cái người hôm trước em kể với anh đó, hôm nào em dẫn về cho hai người gặp mặt nhé.”
Hàn Huyền nghe xong thì không nói gì thêm, tưởng tôi đã thành công bước chân vào hội ‘chị đại’, còn tính dùng mối quan hệ của tôi để tạo lợi thế cho sự nghiệp của anh ta.
Tôi và Hàn Huyền quen nhau qua mai mối, vừa tốt nghiệp đại học là tôi gả cho anh ta.
Nói chính xác thì, anh ta cần người, tôi cần tiền.
Từ khi kết hôn, anh ta luôn khuyên tôi an tâm ở nhà làm nội trợ, mỗi tháng cho tôi năm chục triệu tiền tiêu vặt.
Hồi đó anh ta thường nói:
“Em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Với thu nhập của anh bây giờ, nuôi em quá dư. Đợi thời cơ chín muồi thì mình sinh con.”
Lúc đầu tôi cũng phân vân lắm, nhưng sau cùng vẫn giả vờ đồng ý.
Dù sao so với đi làm, tôi vẫn thích kiểu sống nằm dài như thế này hơn.
Việc tôi cần làm chỉ là xem anh ta như sếp, cố gắng chăm sóc tốt tâm trạng của sếp.
Cùng lúc đó, để không đánh mất bản thân sau khi kết hôn, tôi bắt đầu quay video ngắn, dần dần trở thành một blogger có tiếng.
Một lần, Hàn Huyền mang về một bó hoa hồng to đùng, quỳ một gối xuống đất, mặt mày đầy thâm tình:
“Vợ ơi, em đã vì anh, vì gia đình này mà hy sinh quá nhiều, anh sẽ không bao giờ phụ lòng em.”
“Gia đình mình chỉ cần một người vất vả là đủ rồi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi nhé!”
Tôi nhìn bó hoa hồng trong lòng, mỉm cười gật đầu.
Từ sau đó, giữa chúng tôi dần dần chẳng còn chủ đề chung. Ngoài ăn uống sinh hoạt, anh ta không còn để tâm đến tôi nữa, cứ thế mà lạc lối trong hôn nhân.
Nhưng tôi cũng chẳng còn ảo tưởng gì với anh ta. Ly hôn vốn đã nằm trong kế hoạch, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Trần Na không phải người phụ nữ đầu tiên tôi phát hiện, nhưng chắc chắn là người đầu tiên đơn thuần đến vậy.
Nói sao nhỉ, đơn thuần đến mức khiến tôi suýt chút nữa định nhường chỗ, nhưng tôi không thể. Tôi không nỡ.
Một người ngốc như vậy, tuyệt đối không thể đi vào vết xe đổ của tôi.
Hàn Huyền đã dám chơi lửa, thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị thiêu rụi đi.