Không Ai Thoát Khỏi Luật Nhân Quả - Chương 2
4.
Hàn Huyền vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mơ “cờ đỏ trong nhà không ngã, cờ hoa bên ngoài phấp phới”, hoàn toàn không biết tôi đang chuẩn bị cho anh ta một cú bất ngờ hoành tráng.
Kể từ sau lần đầu tới nhà, Trần Na rất có ý thức “đảm đương vai trò mẹ kế”, chăm sóc tôi từng li từng tí.
“Nhớ ăn sáng nhé, đừng ăn mấy món linh tinh đó!”
“Dạo này có show ca nhạc, cháu có muốn đi xem không?”
Chưa hết, cách vài ngày là lại tặng tôi một món quà nhỏ, lần nào cũng là bản giới hạn.
Giờ thì tôi hiểu tại sao cô ta lại để mắt tới Hàn Huyền rồi. Không phải vì Hàn Huyền giỏi giang gì, mà là cô nàng này thật sự quá dễ bị lừa.
Cô ta đối xử với tôi thật lòng, tiêu tiền cho tôi cứ như ném giấy.
Cho dù mỗi tháng Hàn Huyền cho tôi năm chục triệu, cũng chẳng đỡ nổi cái đà chi tiêu thế này.
Tôi không nhịn được, tò mò hỏi:
“Cô Trần ơi, một tháng cô kiếm được bao nhiêu thế? Tiêu kiểu này có đủ xài không ạ?”
Không ngờ Trần Na che miệng cười:
“Cô nói cho cháu biết nha, đừng lo gì cả. Bố cháu đưa cô một chiếc thẻ, đủ để chi tiêu cho cả hai chúng ta rồi.”
Nói xong còn thân thiết vỗ nhẹ lên tay tôi, tôi chỉ biết gật đầu cười trừ.
Không ngờ Hàn Huyền lại rộng rãi đến vậy.
“Cô Trần ơi, cô với ba cháu quen nhau lâu vậy rồi, sao ba cháu chưa cầu hôn cô hả?”
“Cháu thật sự rất mong hai người sớm kết hôn, như vậy ngày nào cháu cũng được gặp cô rồi.”
Trên mặt Trần Na thoáng ửng hồng, ánh mắt ngập tràn ngại ngùng:
“Bố cháu có nói là muốn gặp bố mẹ cô, nhưng gần đây họ đang ở nước ngoài, chắc phải tháng sau mới về.”
À, tôi thở phào một hơi. May mà mới có mỗi cô nàng ngốc này rơi vào bẫy.
Ai ngờ cô ta lại nói tiếp:
“Nhưng ba mẹ cô bảo, chỉ cần cô đồng ý, họ cũng sẽ chấp thuận.”
Nói xong còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương yêu:
“Thật ra bây giờ cô lo nhất là cháu đấy. Nếu cô và bố cháu kết hôn, cháu thật sự có thể chấp nhận cô không?”
“Cô nghe bố cháu kể, sau khi hai người họ cưới nhau rồi sinh cháu thì ly hôn, bao năm nay cháu sống cùng bảo mẫu, thiệt thòi cho cháu quá.”
Tôi gật đầu lia lịa. Đúng vậy, thiệt thòi chết đi được. Một người sống sờ sờ mà bị “chết” mấy năm nay, không thiệt thòi thì là gì?
Cuối tuần, Trần Na lại rủ tôi đi mua sắm.
“Ba cháu sắp tới sinh nhật rồi, hay mình cùng đi chọn quà sinh nhật tặng ông ấy nhé?”
Cô ta dò hỏi, tôi thì vung tay đáp lại một cách vô tư:
“Đương nhiên rồi, ba cháu bao năm nay cũng vất vả lắm, nhất định phải chuẩn bị quà thật chu đáo, cho ông ấy một bất ngờ thật lớn!”
Thấy tôi thật lòng muốn chấp nhận cô ta, Trần Na hào hứng dẫn tôi đi mua không biết bao nhiêu quần áo.
Đến ngày thứ ba, Hàn Huyền gọi điện nói phải làm thêm, dặn tôi tối nay đừng chờ anh ta về.
“Chồng à, hôm nay chắc bận lắm nhỉ. Nếu cần em giúp gì thì cứ gửi cho em nhé. Ủa, đi làm thêm mà ăn mặc lịch sự vậy sao?”
Tôi cố tỏ ra ngây thơ hỏi lại dù trong lòng rõ mười mươi.
Khóe miệng Hàn Huyền cả sáng chẳng hạ xuống được, vừa ngân nga vừa hí hoáy chỉnh cà vạt.
Nghe tôi nói, anh ta ho nhẹ một tiếng, rồi ra vẻ nghiêm túc trả lời:
“Không phải em nói đó sao, ăn mặc chỉn chu thì người khác mới nể, làm việc cũng phải chuyên nghiệp.”
Như thể vừa tìm được lý do chính đáng, Hàn Huyền nói xong còn gật gù tán thành với chính mình.
“Thôi được rồi chồng à, làm việc suôn sẻ nhé. Tối về em sẽ mừng sinh nhật cho anh.” Tôi dịu dàng nói.
Hàn Huyền cảm động ra mặt:
“Cảm ơn vợ yêu, anh biết mà, chỉ có em là tốt với anh nhất!”
Phải không? Tôi khẽ mím môi.
Còn lâu mới tin.
5.
Buổi tối, tôi đến nhà hàng theo định vị mà Trần Na gửi.
Ngồi xuống phòng kế bên nơi bọn họ đang ăn. Phòng cách âm khá tốt, nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng khoác lác của Hàn Huyền vọng sang.
“Nana, em yên tâm, chỉ cần thêm chút thời gian nữa, anh nhất định sẽ rước em về làm vợ một cách đường hoàng.”
Tôi: Phì!
“Ổn định, công việc của anh bây giờ cực kỳ ổn định! Chủ tịch công ty rất trọng dụng anh, đang chờ thời cơ để cất nhắc lên đấy!”
Tôi: Lại phì lần nữa!
Tôi nốc một hơi nước lớn để đè cơn buồn nôn xuống, rồi cầm điện thoại gọi cho Hàn Huyền.
Tút… tút…
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…”
Biết ngay mà, thằng cha này đúng là không dám nghe máy.
Gọi tiếp!
“Anh Hàn Huyền, có chuyện gấp ở công ty à? Nếu bận thì anh cứ làm việc trước đi.”
“Ừ, vậy để anh ra ngoài nghe điện thoại, xong rồi quay lại với em sau.”
Vừa nói xong, anh ta cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Đi được vài bước, thế nào lại dừng ngay trước cửa phòng tôi đang ngồi, mặt khó chịu hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Chồng à, sao giọng anh nhỏ vậy?” Tôi chưa cho anh ta kịp bịa cớ đã nhẹ nhàng đổi chủ đề.
“Không có gì đâu, em đang ăn với bạn ở nhà hàng Bách Vị Huyên nè, đặt phòng riêng luôn. Em định hỏi xem anh khi nào xong việc để qua… mừng sinh nhật.”
“Cái gì? Em đặt phòng ở Bách Vị Huyên?”
Hàn Huyền hấp tấp ngắt lời tôi.
“Ừ đó, bọn em ngồi phòng 205. Lúc đầu định chọn phòng 203 cơ, mà tiếc quá, có người đặt mất rồi.”
Lúc này ngoài cửa, giọng Hàn Huyền biến mất luôn, chắc đang chạy đi đâu đó. Hắn hoảng chứ sao nữa.
Phòng 205 là chỗ hắn đang ngồi với Trần Na. Mà tôi… thì ngồi ngay cạnh.
Cuộc hẹn riêng tư giữa hắn và Trần Na có thể bị tôi “tình cờ phát hiện” bất kỳ lúc nào nhé!
“Ờ, vợ ơi… chỗ này sóng yếu quá… alo, alo…”
Qua khe cửa, tôi thấy Hàn Huyền nhón chân, che đầu lấm lét quay về phòng bên kia.
Rõ ràng là hắn không dám lên tiếng nữa.
Mười phút sau, tôi gửi thêm một tin nhắn.
“Chồng à, không cần tới đón em đâu, em tới nơi rồi. Anh cứ làm thêm xong thì qua đây nhé.”
Hàn Huyền không biết đã lấy cớ gì, chỉ thấy mười phút sau, hắn bảo với ai đó là phải đi vệ sinh.
Suốt thời gian đó, hắn gọi điện cho tôi lia lịa. Tôi thì giả vờ không thấy. Đùa à? Đã bày ra cả vở kịch thế này, sao có thể ngừng diễn được?
Khi hắn bước vào phòng 203, lập tức bắt gặp tôi và Trần Na đang ngồi cười nói rôm rả.
Ngay tại chỗ, hắn gào lên như mất hồn:
“Trần… Trần Na?! Sao em lại ở đây?”
Tôi giả bộ ngơ ngác:
“Đây là bất ngờ em chuẩn bị cho anh đó, bất ngờ không? Có vui không?”
Hàn Huyền mặt đơ như tượng, cả buổi chẳng buồn nói chuyện.
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Trần Na nhắn tin cho tôi.
“Cô thấy tối nay ba cháu kỳ lạ lắm. Lúc đầu còn nói chuyện vui vẻ, bảo sẽ cưới cô, tự nhiên sau đó im ru luôn. Cháu nói xem, có phải ông ấy đang lừa cô không?”
Tôi phối hợp trả lời:
“Chắc không đâu ạ, cô nghĩ nhiều rồi. Chắc tại công việc bận thôi.”
Trần Na hơi u oán kể lại chuyện tối nay, cuối cùng tổng kết một câu: có chí tiến thủ cũng tốt.
Tôi bật cười. Tiến thủ cái gì mà tiến thủ, rõ ràng là có tâm tư lén lút thì có. Nhưng yên tâm đi, cái tâm tư ấy chẳng giấu được lâu đâu.
Tôi với Trần Na mới tiếp xúc chưa tới một tháng, mà cô ta vẫn tin sái cổ rằng tôi là con gái Hàn Huyền.
Và qua từng ấy ngày tiếp xúc, tôi chắc chắn một điều: Trần Na hoàn toàn không biết mình đang là người thứ ba.
Tôi rất muốn nói thật với cô ta. Nhưng tôi lại lo cô ta quá si tình, nói ra sợ cô không chịu nổi. Không nói thì lại thấy tội – hoa nhường nguyệt thẹn như vậy mà lại trồng lên… phân.
Cơ mà, cơ hội rồi cũng tới rất nhanh thôi.
6.
Cuối tuần, Trần Na rủ tôi đi dạo phố. Vừa gọi đồ uống xong, hai người phụ nữ bàn bên đã lao vào cào cấu nhau.
“Đồ tiện nhân, cướp chồng người khác còn chưa đủ nhục à?!”
“Anh ấy nói mối quan hệ với chị đã sớm nguội lạnh, người anh ấy yêu chỉ có tôi!”
“Trong tình yêu, người không được yêu mới là tiểu tam! Chính chị kéo dài không chịu ly hôn, chị mới là kẻ chen vào giữa chúng tôi!”
…
Hai người mắng nhiếc, rồi giằng tóc nhau, Trần Na ôm tôi nép vào một bên.
“Cô Trần, cô nghĩ sao?” Tôi hỏi nhỏ.
Trần Na mặt đỏ bừng vì tức giận: “Cô sống đến từng này tuổi, lần đầu thấy có tiểu tam mà còn ngang ngược kiểu đó. Thật quá đáng!”
Nhìn biểu cảm của cô ta không giống giả vờ, tôi thử mở lời:
“Nếu một ngày, cô phát hiện mình mới là người bị cắm sừng thì cô sẽ làm gì?”
Trần Na mặt trắng bệch, đơ người tại chỗ: “Cô… cô…”
Chưa đợi cô ta hỏi, tôi nói thẳng:
“Cô đoán đúng rồi. Hàn Huyền vẫn luôn lừa cô. Tôi không phải con gái anh ta, và anh ta cũng không phải bố tôi. Tôi là vợ hợp pháp, có tên trên giấy kết hôn với anh ta.”
“Tôi biết bây giờ cô rất khó chịu, nhưng đây là sự thật.”
Nghe xong, Trần Na vô thức lùi lại một bước, siết chặt tay, hít sâu vài lần cố giữ bình tĩnh.
Cô ta không ngờ, người đàn ông vẫn dịu dàng săn sóc mình lại chỉ xem mình là một trong số nhiều trò tiêu khiển.
Đến khi nhìn thấy ảnh giấy đăng ký kết hôn trong điện thoại tôi, cô ta mới buộc phải chấp nhận.
Dù trong lòng đầy tức giận và tủi nhục, Trần Na vẫn chọn cách xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi không hề biết cô là vợ anh ta. Nếu biết, tôi sẽ không bao giờ xen vào. Đó là nguyên tắc sống của tôi.”
Tôi lắc đầu:
“Sai là do anh ta. Chính anh ta cho cô ảo tưởng, khiến cô tin rằng mình là người duy nhất.”
“Chúng ta giống nhau, đều là nạn nhân. Người cần xin lỗi phải là Hàn Huyền.”
“Cho dù không phải là cô, thì cũng sẽ có người khác thôi. Từ khi cưới đến giờ, tôi biết ít nhất vài ba người có quan hệ mập mờ với anh ta. Cho nên điều tôi muốn cô làm là: hãy tỉnh táo lại, xem thử mình thật sự muốn gì.”
“Nếu cô vẫn muốn ở bên Hàn Huyền, tôi sẽ tôn trọng. Còn nếu cô muốn trả đũa, vậy thì… chúng ta bắt tay.”