Không Ai Thoát Khỏi Luật Nhân Quả - Chương 4
Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, cầm chai nước suối trên bàn dội thẳng vào đầu hắn:
“Gặp loại đàn ông như anh, là việc khiến tôi hối hận nhất đời!”
Nói xong xách túi bỏ đi, ngầu hết cỡ.
Hàn Huyền nhìn theo bóng lưng khuất dần, tức đến mức gào lên:
“Cô không được đi! Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi kiện cô tội cố ý gây thương tích!”
Tôi không cản hắn, chỉ từ tốn đi đến trước mặt hắn.
Hàn Huyền, lúc nãy còn la hét, giờ co rúm lại:
“Vợ ơi, anh sai rồi, anh thề đây là lần cuối cùng!”
Nói rồi còn liếc mắt cầu cứu, ra hiệu muốn tôi đỡ dậy. Người ướt nhẹp, bộ dạng thảm hại hết sức.
Trần Na thấy vậy liền gọi bác sĩ điều trị. Sau khi kiểm tra, phát hiện chỗ xương chân phải mà hắn mới hồi phục, lại gãy đúng ngay chỗ cũ. Mọi hồi phục trước đó coi như đổ sông đổ bể.
Điều này đồng nghĩa với việc: Hàn Huyền không thể xuất viện trong thời gian ngắn, quay lại công ty càng là chuyện không tưởng.
Cả ngày hắn rên rỉ than đau, muốn tìm ai đó để xả. Nhưng nhìn thấy sắc mặt tôi và Trần Na đều chẳng tốt, hắn chỉ đành nuốt lời vào trong, tiếp tục ngậm bồ hòn mà chịu trận.
Chiều hôm đó, Hàn Huyền chuyển khoản một số tiền lớn vào tài khoản tôi — hẳn là năm trăm triệu.
Cũng vì thế, thái độ tôi với hắn bắt đầu “dịu lại”.
Dưới sự chăm sóc tận tụy của Trần Na, Hàn Huyền dần lấy lại cuộc sống “nhàn nhã nằm viện”, tinh thần cũng bắt đầu buông lỏng, hưởng thụ.
Mà cũng chính trong khoảng thời gian hắn nằm yên dưỡng thương, quyền lực từng nằm gọn trong tay hắn, dần dần được chuyển sang tay tôi.
Nhờ sự kiên trì và nỗ lực trong thời gian này, Trần Na cuối cùng đã xây dựng được mối quan hệ thân thiết với thư ký của Hàn Huyền.
Từng bước, từng bước, cô ấy đã moi được những thông tin bất thường về hoạt động nội bộ công ty, thậm chí còn nắm rõ vị trí lưu trữ những tài liệu quan trọng nhất.
9.
Nhìn đống tài liệu chất như núi trước mặt, tôi và Trần Na đều hiểu rõ: từng bước tiếp theo đều vô cùng quan trọng.
Vì vậy, trong tâm trạng vừa hồi hộp vừa tràn đầy hy vọng, chúng tôi tìm đến một luật sư nổi tiếng trong ngành — người dày dạn kinh nghiệm và có danh tiếng vững chắc.
Luật sư đó tên là Lâm Chính, người được biết đến với tác phong nghiêm cẩn và sự công bằng tuyệt đối.
Khi bước vào văn phòng của luật sư Lâm, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
Không gian bên trong được bài trí đơn giản mà trang nghiêm, giá sách xếp đầy những bộ luật dày cộm.
Luật sư Lâm mỉm cười mời chúng tôi ngồi, ánh mắt toát lên vẻ tự tin và chuyên nghiệp.
Chúng tôi sốt sắng kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, rồi lần lượt đưa ra tất cả bằng chứng đã vất vả thu thập suốt thời gian qua.
Luật sư Lâm chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cầm lấy từng tài liệu đọc kỹ. Có lúc khẽ gật đầu, có lúc trầm ngâm suy nghĩ.
Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ, ông ấy cuối cùng cũng lên tiếng:
“Những bằng chứng này rất giá trị, nhưng vẫn cần sắp xếp lại và bổ sung thêm để tạo thành một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh và vững chắc. Về mặt pháp lý, chúng ta cũng cần lên kế hoạch kỹ lưỡng.”
Nghe ông ấy nói vậy, trong lòng chúng tôi vừa nhẹ nhõm vừa thấy áp lực càng lớn. Nhưng tôi tin, với sự hỗ trợ của luật sư Lâm, công lý nhất định sẽ được thực thi.
Những ngày tiếp theo, chúng tôi phối hợp chặt chẽ với luật sư.
Ông ấy kiên nhẫn hướng dẫn chúng tôi cách phân loại, sắp xếp và ghi chú các tài liệu, đồng thời phân tích trước những tình huống có thể xảy ra tại phiên tòa và cách đối phó từng trường hợp.
Suốt quá trình hành động dài hơi và đầy rủi ro ấy, chúng tôi luôn phải giữ cảnh giác cao độ, tập trung lắng nghe mọi biến động xung quanh.
Từng cử chỉ, từng câu nói, từng hành động dù nhỏ nhất đều phải thận trọng tuyệt đối — đặc biệt là tuyệt đối không để Hàn Huyền phát hiện chúng tôi đang âm thầm hành động sau lưng hắn.
Chỉ cần một ánh mắt bất thường, một câu nói thốt ra sai thời điểm, hay một chi tiết nhỏ tưởng như vô hại — đều có thể khiến hắn sinh nghi.
Ngay khi cảm nhận được dấu hiệu có thể bị phát hiện, chúng tôi sẽ lập tức dừng lại, giữ bình tĩnh và nhanh chóng điều chỉnh chiến lược, vạch lại kế hoạch từ đầu.
Tất cả những bằng chứng quý giá này cần được sao lưu toàn diện và bảo vệ nghiêm ngặt bằng những công nghệ mã hóa tiên tiến và đáng tin cậy.
Mỗi tài liệu, mỗi đoạn video, mỗi lời khai nhân chứng — đều có thể trở thành quân át chủ bài quyết định thắng thua.
Tuyệt đối không được chủ quan. Phải đề phòng khả năng Hàn Huyền sẽ dùng mọi cách để phản đòn, kể cả xóa sạch chứng cứ buộc tội hắn.
Sao lưu phải thực hiện trên nhiều kênh, nhiều vị trí khác nhau, mã hóa phải dùng những thuật toán phức tạp khó bẻ khóa, để đảm bảo bằng chứng luôn an toàn và nguyên vẹn.
Chúng tôi cũng phải chuẩn bị tinh thần đối phó với mọi hình thức trả đũa và đe dọa từ phía Hàn Huyền.
Rất có thể hắn sẽ lợi dụng các mối quan hệ, sử dụng mọi thủ đoạn để cản trở kế hoạch của chúng tôi — thậm chí đe dọa đến sự an toàn cá nhân.
Vì vậy, khi cần thiết, chúng tôi sẽ không chần chừ mà chủ động tìm đến cảnh sát để được bảo vệ.
Cần phải thiết lập sẵn kênh liên lạc an toàn với cơ quan chức năng, giải thích rõ nguy cơ mà chúng tôi đang đối mặt, đảm bảo rằng vào thời khắc quan trọng, chúng tôi sẽ được hỗ trợ nhanh chóng và hiệu quả nhất.
10.
Sau chuỗi ngày dài chờ đợi, bao lần tất bật chạy ngược xuôi, những đêm trằn trọc lo lắng và bất an… tất cả cuối cùng cũng khép lại bằng một dấu chấm trọn vẹn.
Chúng tôi đã thắng. Hàn Huyền phải nhận lấy trừng phạt xứng đáng.
Hôm đó là một buổi sáng nắng đẹp. Tiếng ồn ào của thành phố dường như cũng bị sự phấn khích trong lòng chúng tôi lấn át.
Bệnh viện nơi Hàn Huyền nằm điều trị, vốn yên tĩnh như mọi ngày, bỗng chốc bị khuấy động bởi sự xuất hiện của lực lượng tư pháp.
Họ mặc đồng phục chỉnh tề, bước đi dứt khoát và mạnh mẽ, từng bước chân như mang theo sức nặng của công lý.
Tôi và Trần Na đã đứng sẵn ở một góc hành lang từ sớm. Khi thấy xe của tư pháp vừa đến, tim tôi lập tức nhảy lên tận cổ.
Tôi hít một hơi sâu, giọng run run hỏi Trần Na:
“Na à, thật sự đến ngày này rồi sao? Tớ vẫn thấy như đang mơ vậy.”
Trần Na mắt đỏ hoe, bàn tay siết chặt:
“Là thật. Chúng ta đã phải bỏ ra biết bao công sức, cuối cùng cũng đến được ngày hôm nay.”
Tôi nghẹn ngào:
“Đúng thế… Loại người như hắn, đáng lẽ phải xuống mồ từ lâu rồi.”
Trần Na khẽ gật đầu, bối rối vò tay:
“Không biết giờ này Hàn Huyền đang nghĩ gì. Có lẽ vẫn còn đang giãy giụa lần cuối.”
Tôi cười lạnh:
“Dù có giãy đến mấy cũng vô dụng. Bằng chứng đầy đủ thế kia, hắn chạy đâu cho thoát.”
Trần Na nhíu mày:
“Chỉ sợ hắn chó cùng rứt giậu, làm liều.”
Tôi đặt tay lên vai cô ấy, dịu giọng trấn an:
“Đừng lo, đã có người của pháp luật ở đây rồi. Hắn chẳng thể giở trò gì nữa đâu.”
Trần Na nắm chặt tay, ánh mắt sắc lạnh:
“Lần này nhất định phải bắt hắn trả giá thật đắt.”
Tôi mỉm cười, ánh mắt đầy hy vọng:
“Tin vào công lý đi. Pháp luật sẽ trừng phạt hắn đàng hoàng.”
Hồi hộp, mong chờ, nhẹ nhõm… đủ thứ cảm xúc đan xen trong lòng.
Bên trong phòng bệnh, y tá gọi Hàn Huyền ra. Gương mặt hắn lập tức trắng bệch.
Khi lực lượng tư pháp bước vào phòng, nghiêm túc đọc lệnh và tài liệu liên quan, Hàn Huyền lập tức kích động, hét toáng lên:
“Các người không thể làm vậy! Tôi bị oan!”
Người của cơ quan tư pháp lạnh lùng đáp:
“Chứng cứ rõ ràng. Sự giảo biện của anh chẳng còn giá trị gì nữa.”
Ánh mắt Hàn Huyền lộ rõ sự tuyệt vọng, sợ hãi. Hắn cố vùng vẫy, cố biện hộ cho mình:
“Tất cả là hiểu lầm! Có người hại tôi!”
Tôi và Trần Na đứng ở hành lang, dõi theo mọi thứ qua lớp kính trong suốt của phòng bệnh.
Nắng xuyên qua ô cửa, chiếu lên người chúng tôi — nhưng chẳng chiếu được chút ấm áp nào lên kẻ đã từng lừa dối, phản bội và tàn nhẫn kia.
Trên gương mặt hắn, chỉ còn lại hối hận và sụp đổ. Nhưng muộn rồi.
Trần Na khẽ cười, giọng mỉa mai:
“Nhìn hắn bây giờ giống như một con chó bị chủ vứt bỏ vậy.”
Tôi gật đầu, chậm rãi nói:
“Đó chính là sức mạnh của công lý. Không ai có thể thoát được.”
Trần Na quay sang tôi, ánh mắt kiên định:
“Chúng ta đã làm được. Đòi lại công bằng cho chính mình.”
Tôi gật mạnh:
“Đúng. Và đây mới chỉ là bắt đầu. Ai cũng phải trả giá cho những gì mình lựa chọn.”
Khi Hàn Huyền bị áp giải ra khỏi phòng bệnh, ngang qua chỗ chúng tôi đứng, hắn bất ngờ dừng lại, mắt rực lửa căm hận, nghiến răng ken két:
“Là các người hại tôi. Tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Tôi nhìn thẳng vào hắn, lạnh nhạt đáp:
“Đây là quả báo anh đáng phải nhận.”
Trần Na cũng không kém phần sắc bén:
“Anh tưởng mình sẽ ung dung cả đời sao? Công lý có thể đến muộn, nhưng chưa bao giờ vắng mặt.”
Hàn Huyền cụp mắt, không dám đáp lại, bị dẫn đi.
Tôi và Trần Na lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần. Không ai nói gì.
Một lúc sau, Trần Na phá vỡ im lặng:
“Chúng ta phải tiếp tục cố gắng. Không thể để chuyện như vậy lặp lại.”
Tôi mỉm cười nhìn cô ấy:
“Chắc chắn rồi. Cùng nhau cố gắng.”
Khoảnh khắc đó, nắng như rực rỡ hơn.
Chúng tôi biết: con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách.
Nhưng chỉ cần giữ vững chính nghĩa — thì chẳng có gì đáng sợ.