Không Vì Ai, Chỉ Vì Mình - Chương 4
08
Sau đó tôi gặp một người bạn của Dương Kiến Quân, trước đây anh ta thường đến nhà họ Dương ăn cơm.
Anh ta trò chuyện với tôi rất lâu.
Nói đến việc Dương Kiến Quân bỏ lỡ hợp tác với công ty lớn kia, sau đó không gặp cơ hội nào nữa.
Hai công ty hợp tác với công ty T nọ bây giờ đã trở thành đầu tàu.
Thị trường lại không ngừng xuất hiện nhiều công ty mới.
Những công ty mới này có giá rẻ hơn, là lựa chọn tốt của khách hàng trung cấp với thấp hơn.
Còn khách hàng cao cấp, đều muốn tìm đến các doanh nghiệp đầu tàu.
Công ty của Dương Kiến Quân hiện đang tồn tại một cách nửa vời.
Bây giờ ngay cả lương công nhân cũng không trả nổi.
Bạn Dương Kiến Quân nói anh ta đã từ chức rồi.
13
Nửa năm sau, tôi trở thành người trong đợt đầu tiên của nhà máy được trả trọn thâm niên làm việc.
Tôi sẽ đến thành phố hạng nhất là thành phố S, hai tháng trước, tôi đã gửi sơ yếu lý lịch đến một công ty quốc tế.
Tôi đã được họ tuyển dụng.
Trước khi đi, tôi dẫn Dương Vũ Hiên đi ăn một bữa thịnh soạn, dù sao nó cũng là con trai tôi, sau này sẽ hiếm khi gặp mặt.
Tôi nói với nó là tôi sẽ đến thành phố khác phát triển.
Nó đáng thương van xin tôi, để tôi dẫn nó cùng đi.
Tôi không đồng ý.
Vài ngày sau, Dương Kiến Quân tìm đến tôi.
Anh ta râu ria xồm xoàm, trông rất mệt mỏi.
“Đưa Hiên Hiên đi đi!” Anh ta van nài tôi.
“Tình hình của tôi bây giờ, cô cũng biết, nhà có hai người bệnh kéo lại, còn phải chăm sóc Hiên Hiên, tôi thực sự không có sức lực nữa.”
“Cô đưa Hiên Hiên đi, tôi sẽ có sức lo cho công ty, công ty tốt, tương lai chẳng phải vẫn là để lại cho Hiên Hiên của chúng ta sao.”
Tôi cười châm biếm từ chối:
“Điều đó không được, sự nghiệp của tôi cũng mới bắt đầu, tôi cũng cần phát triển, dẫn theo đứa trẻ, tôi cũng không đủ sức.”
Anh ta sững người, rồi đột nhiên vụt đứng dậy:
“Cô có còn là con người không, không có người mẹ nào ác độc như cô.”
“Đứa nhỏ bảy tám tháng, cô đã cưỡng ép giết nó, đứa lớn này, cô có điều kiện cho nó có cuộc sống tốt hơn, nhưng cô lại ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân.”
Tôi cười lạnh một tiếng, cầm tách trà hắt vào anh ta.
“Mẹ kiếp anh mới ích kỷ, cả nhà anh đều là lũ rùa đen ích kỷ, tại sao tôi phải hy sinh cho lũ rùa đen các người.”
Mắng xong tôi bỏ đi không ngoái đầu lại.
09
Khi đến nhà máy làm hai thủ tục cuối cùng, tôi thấy Dương Kiến Nguyệt đang xin quản lý đơn vị, nói cô ta là một bà mẹ đơn thân, chỉ dựa vào công việc này để nuôi sống cô ta và đứa con, xin quản lý giữ cô ta lại.
Dương Kiến Nguyệt làm biếng thành tính nên đã bị bạn thân La Tĩnh vứt bỏ, La Tĩnh đã đi tìm đối tác kinh doanh mới.
Đồng nghiệp phòng tôi trở thành đối tác mới của bạn thân cô ta, đắc ý khoe với tôi.
Quản lý nói những lời quan cách, vẫn sa thải Dương Kiến Nguyệt.
Nghĩ đến kiếp trước, tôi – kẻ ngốc này đã gánh vác thay cô ta những nghĩa vụ lẽ ra thuộc về cô ta, để cô ta thong dong âm thầm phát tài lớn.
Kiếp trước, Dương Kiến Nguyệt sau khi phát tài rất coi thường tôi, nên đã làm mối cho anh trai cô ta với bạn thân của cô ta.
Tôi đầy phấn khởi nói chuyện với đồng nghiệp ở hành lang.
Đồng nghiệp thành thật khen tôi có tiền đồ, có chí khí.
Dương Kiến Nguyệt mặt đầy xấu hổ giận dữ và không cam lòng, húc tôi một cái.
“Đây là giận ai thế!”
Đồng nghiệp nói.
“Trương Ngọc, quá nể phục cô, mỗi bước đều tính toán chính xác. Năm đó, may mắn cô kịp thời rút khỏi nhà họ, nếu không, những chuyện nhà họ đủ để cô khổ sở.”
Tôi cũng cảm thán, “Đúng vậy! Đúng vậy! May mắn thay! Nếu không thì đã trở thành người giúp việc miễn phí cho người ta rồi.”
Giọng tôi rất to, Dương Kiến Nguyệt chưa đi xa, nên chắc hẳn cô ta có thể nghe thấy.
Sau Tết Xuân tôi mới đến công ty ở thành phố S báo cáo.
Tôi đã thi đỗ kế toán viên đăng ký, lại được công ty T nổi tiếng tuyển dụng, điều này khiến mẹ tôi cảm thấy mặt mũi rất sáng, bà khoe khắp quê nhà, cuối cùng cũng gỡ gạc lại một trận sau vụ việc của anh trai tôi.
Còn một tuần nữa mới đến Tết Xuân, bà đã gọi mấy cuộc điện thoại giục tôi về quê ăn Tết.
10
Tôi đưa cho bố mẹ tôi mỗi người một nghìn tệ tiền mừng tuổi.
Dù sao năm đó họ cũng đã vất vả nuôi tôi đến khi tốt nghiệp đại học.
Tiền của tôi là đưa lén cho họ.
Tôi không muốn họ cho Trương Điềm Điềm dùng dù chỉ một xu.
Trương Điềm Điềm sau khi tốt nghiệp tiểu học, mẹ tôi không cho nó đi học cấp hai nữa.
Nó liền trút hết oán hận bỏ học lên người tôi.
Sau khi tôi về nhà, nó không nói với tôi một câu nào.
Đi trước mặt tôi đều là xông qua xông lại.
Nấu cơm chỉ nấu cho ba người họ.
Nhỏ giọng lải nhải chửi rủa tôi.
Mẹ tôi vì vậy mắng nó một trận. Mắng nó trút giận lên tôi làm gì, là mẹ nó không muốn nó, liên quan gì đến người làm cô là tôi đây.
Mẹ tôi còn sống tỉnh táo hơn nó.
Tôi lại lén đưa cho mẹ tôi một nghìn tệ.
“Với tính cách của Trương Điềm Điềm, có lẽ sau này bố mẹ cũng không dựa được vào nó, nuôi đến mười tám tuổi là được. Mấy năm này đừng đầu tư tiền vào người nó nữa, phải nghĩ nhiều cho việc dưỡng lão của hai người.”
Mẹ tôi nói: “Con gái mẹ nói đúng, mẹ đã sớm đã nhìn ra đứa cháu gái này là kẻ bạc bẽo. Bố mẹ chỉ cần cho nó bát cơm ăn là được.”
Đã đi làm ở thành phố S được mười năm.
Công việc và cuộc sống đều rất suôn sẻ.
Trong công việc tôi được thăng lên làm giám đốc tài chính.
Trong cuộc sống tôi đã tìm được người phù hợp, tôi và giám đốc khu vực của công ty, Hùng Thiên Bình, đã đến với nhau.
Ở thành phố S chúng tôi tổ chức đám cưới.
Dịp Tết Xuân tôi dẫn anh ấy về quê một chuyến.
Bố mẹ tôi cười đến mức cong mắt.
Trương Điềm Điềm với chồng nó nghe tin cũng về, Trương Điềm Điềm dắt đứa lớn, kéo đứa nhỏ, bụng còn đang mang một đứa.
Gặp tôi, nó không trợn mắt lên mặt nữa.
Sự mài giũa của cuộc sống dường như đã khiến nó trở nên thông minh hơn.
Nó rất thân thiết gọi tôi là cô, rồi nắm tay tôi nói khi nhỏ nó không hiểu chuyện, đã đắc tội với tôi, rồi xin lỗi tôi.
Tôi biết chắc chắn nó có việc cần nhờ tôi.
Quả nhiên nó muốn tôi giúp chồng nó tìm việc trong công ty.
Tôi cũng rất thân thiết cười từ chối nó.
Bản tính con người khó thay đổi, muốn thay đổi hoàn toàn khó biết bao, tôi biết sự căm ghét của nó đối với tôi từ lâu đã ăn sâu vào máu.
11
Dương Vũ Hiên đến ở với chúng tôi vài ngày.
Thằng bé thay đổi thật sự lớn.
Nó chân thành chúc phúc tôi với Hùng Thiên Bình.
Và nói sau khi học xong thạc sĩ, nó sẽ cố gắng vào công ty chúng tôi.
Và nó không xin chúng tôi mở đường, nó nói tất cả sẽ tự dựa vào bản thân mình.
Khi trò chuyện, nó nhắc đến nhà họ Dương.
Công ty của Dương Kiến Quân đã hoàn toàn sụp đổ, mắc một thân nợ, hiện đang giúp người khác làm thuê.
Còn Dương Tâm Tâm sau khi tốt nghiệp cấp hai đã học một trường chuyên nghiệp, bây giờ đang vặn ốc trong một nhà máy ở thành phố B.
Mỗi tháng còn kiếm không đủ tiền cho mình tiêu.
Lễ tết cũng không về.
Tôi hỏi Dương Vũ Hiên, chi phí học thạc sĩ hiện tại ai cung cấp.
Thằng bé nói bản thân giành được học bổng, cộng với một nghìn tệ tôi đưa mỗi tháng, thêm tiền làm thêm, nói rằng bao nhiêu đó đủ tiêu rồi.
12
Sau khi kết hôn với Hùng Thiên Bình, anh ấy nói muốn có con.
Nhưng tôi từ chối.
Tôi nói tôi là sản phụ cao tuổi, sinh con quá nguy hiểm, cũng không đủ sức nuôi con.
Nếu anh ấy thực sự muốn con, có thể ly hôn với tôi để cưới người khác.
Anh ấy vội nói không cần nữa.
Hôm sau mua một con mèo tặng tôi, coi như xin lỗi.
Sao tôi lại không muốn con ư là do không muốn tiện cho linh hồn cô đơn đi lang thang mỗi đêm kia.
Là đứa con gái nhỏ đã bị tôi phá đi.
Kiếp này nó trở thành linh hồn cô đơn.
Gần như mỗi đêm đều khóc van xin tôi trong mơ, xin tôi cho nó một cơ hội, để nó được sinh ra, nó nói sau này nhất định sẽ hiếu thảo với tôi.
Nó nói quỷ sai đã nói rồi, loại linh hồn như nó, nếu tôi không cho nó cơ hội sinh ra, nó chỉ sẽ mãi mãi đọa địa ngục.
Trong giấc mơ tôi lạnh lùng nói với nó, cô có đọa địa ngục hay không liên quan gì đến tôi, kiếp trước cô đã đối với tôi như thế nào thì hiện tại tự mình hưởng hết đi.
Đời này, nhất định phải sống vì bản thân mình.
(Hết)