Không Yêu Cũng Đủ Đầy - Chương 1
1
Đêm khuya, tôi nhận được tin nhắn từ một người phụ nữ, kèm theo ảnh thân mật giữa cô ta và Quý Minh, tôi chẳng buồn bận tâm.
Chuyện này đâu phải lần đầu.
Tôi chuyển tiếp bức ảnh cho Quý Minh, rồi gửi luôn thông tin về khu căn hộ đã nhắm sẵn.
【Chúng ta mua cho bọn trẻ hai căn ở đây nhé? Coi như quà trưởng thành cho chúng.】
Khu căn hộ này vừa mới mở bán, vị trí đắc địa, tiện ích đầy đủ, mảng xanh cũng rất tốt.
Tôi từng dẫn mẹ đến xem hai lần, rất ưng ý, đang định để Quý Minh chi tiền thì bên kia đã tự dâng gối đầu lên.
Không lâu sau, Quý Minh nhắn lại: 【Được.】
Tôi lập tức nhắn cho nhân viên bán hàng.
【Ngày mai tôi dẫn chồng tôi qua quẹt thẻ, đúng, hai căn, thanh toán toàn bộ, ghi tên con gái và con trai tôi.】
Sáng hôm sau, tôi đã đứng chờ trước cổng phòng giao dịch bất động sản.
Quý Minh đến trễ, trên cổ còn lộ rõ vết đỏ chói mắt.
“Chà, chơi bời cũng lắm chiêu đấy.”
Tôi lên tiếng trêu chọc.
Anh ta không đáp, chỉ đưa cho tôi một chiếc thẻ.
“Tôi chuyển tiền cho cô không được sao? Lần nào cũng bắt tôi đích thân chạy một chuyến.”
“Không được.”
Tôi giơ ngón trỏ lắc lắc.
“Nhà là mua để tặng con, tính là tài sản riêng của tụi nó, đương nhiên anh – ba của tụi nó – phải đích thân đến. Lỡ sau này anh chối, nói tôi biển thủ tài sản chung thì sao?”
Quý Minh lườm tôi một cái.
“Được rồi! Cô biết tôi không phải loại người đó mà.”
Tôi biết anh ta chưa đến mức như vậy.
Nhưng lòng người khó đoán, lúc yêu nhau, tôi cũng chẳng ngờ anh ta lại phản bội cuộc hôn nhân này.
Nhân viên bán hàng mà tôi đã hẹn trước tiếp đón chúng tôi với nụ cười rạng rỡ.
Thủ tục tiến hành suôn sẻ, không xảy ra vấn đề gì.
Ra khỏi phòng giao dịch, Quý Minh ra hiệu bảo tôi lên xe anh ta.
“Không cần, tôi tự lái xe.”
Nghĩ ngợi một chút, tôi lại dặn dò Quý Minh.
“Anh biết tôi coi trọng tiền bạc. Với mấy cô ngoài kia thì chơi bời thôi, đừng cho nhiều quá, nhiều quá tôi sẽ xót. Lỡ mà tôi chịu không nổi phải đi đòi lại tiền thì phiền đấy.”
Quý Minh bật cười khẩy: “Ha, giờ cô rộng lượng thật đấy, khác xưa rồi.”
2
Trước kia tôi thế nào à?
Lần đầu tiên biết Quý Minh ra ngoài tìm người đàn bà khác, tôi hận không thể khiến anh ta c/h/e/c ngay lập tức.
Tôi và Quý Minh quen nhau, yêu nhau từ thời đại học.
Tôi cùng anh ta khởi nghiệp, cùng anh ta vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất.
Đến khi việc làm ăn khởi sắc, công ty bắt đầu có lãi, chúng tôi thuận theo tự nhiên bước vào lễ đường, kết thành vợ chồng.
Chẳng bao lâu sau, tin vui đến, tôi mang thai song sinh.
Lúc đó tôi nghĩ, đời này hạnh phúc đến thế là cùng.
Cho đến cuối thai kỳ, Quý Minh ngoại tình.
Tôi bụng mang dạ chửa, chặn anh ta và cô thư ký lại trong văn phòng, suýt chút nữa tức giận đến mức sinh non.
Nằm trên giường bệnh dưỡng thai, Quý Minh quỳ gối trước mặt tôi.
“Huệ Huệ, là cô ta quyến rũ anh. Em tha cho anh một lần, được không?”
Có phải đàn ông ngoại tình rồi, ai cũng đổ lỗi cho người phụ nữ khác?
Chẳng lẽ anh ta không có lỗi gì sao?
Một bàn tay vỗ không kêu, hai người bọn họ đều là đồ rẻ mạt!
Ba mẹ chồng vội vã đến bệnh viện, một người nắm chặt tay tôi, xót xa an ủi, một người đạp thẳng vào ngực Quý Minh.
Ngay cả ba mẹ chồng cũng tức giận đến mức không thể chấp nhận nổi, chưa kịp để anh ta mở miệng, mẹ chồng đã tát cho anh ta một cái.
“Huệ Huệ đang mang thai con anh, anh làm sao dám làm ra chuyện như vậy!”
Nghe tiếng chửi mắng của họ, nghe lời xin lỗi của Quý Minh, lòng tôi như dao c/a/t, nước mắt không ngừng rơi.
Dù anh ta có hối hận bao nhiêu, thì đã sao?
Tình yêu giữa chúng tôi đã nứt vỡ, không thể hàn gắn lại được nữa.
Để bù đắp lỗi lầm, Quý Minh chuyển toàn bộ tài sản trong nhà sang tên tôi.
Ba mẹ chồng cũng chuyển tiền cho tôi, bảo tôi lo giữ sức khỏe trước đã.
Chẳng lâu sau, tôi sinh đôi trong cơn đau tột cùng – một trai một gái.
Quãng thời gian đó là khoảng thời gian u ám nhất trong đời tôi.
Một mặt tôi hạnh phúc vì sự chào đời của bọn trẻ, mặt khác lại đau lòng vì sự phản bội của cha chúng.
Nỗi đau ấy, chẳng thể nói nên lời.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Tôi chỉ còn cách trút mọi cảm xúc lên người Quý Minh.
Tôi hận anh ta, ghét bỏ anh ta, ngày ngày đêm đêm n/g/u/y/ề/n r/ủ/a anh ta trong lòng.
Các người tưởng như vậy là anh ta biết hối cải rồi sao?
Tất nhiên là không.
Sau khi bị bắt gian lần đầu, Quý Minh quả thật đã yên phận một thời gian.
Anh ta biết kiếm tiền, thương con, cũng chịu khó lo cho gia đình.
Ba mẹ tôi khuyên nhủ, vì con, hay là cho anh ta thêm một cơ hội.
Nhưng chó không bỏ được thói ăn p/h/â/n.
Ngoại tình sẽ chẳng chỉ có một lần.
3
Ngày tổ chức tiệc thôi nôi cho bọn trẻ, Quý Minh mãi vẫn chưa tới, gọi điện cũng không bắt máy.
Lòng tôi khựng lại một nhịp.
Không ngoài dự đoán, lúc anh ta tới nơi, tôi liếc mắt một cái đã thấy dấu son môi lồ lộ nơi cổ áo sơ mi.
Cơn giận bùng lên tận đỉnh đầu, tôi kéo anh ta đến một chỗ khuất.
“Sao thế?” Quý Minh ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Sao thế à?!”
Tôi hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào dấu son môi kia.
“Hôm nay là tiệc thôi nôi của con, mời bao nhiêu họ hàng, khách khứa, vậy mà Quý Minh, anh lại đi hú hí bên ngoài?”
Móng tay tôi gần như bấm sâu vào da thịt.
Quý Minh hoảng hốt, kéo tay tôi lại: “Nghe anh giải thích đã.”
Tôi hất mạnh tay ra.
“Xe anh có áo sơ mi sạch, đi thay ngay đi.”
Mũi tôi cay xè, nước mắt suýt nữa không kìm được mà rơi xuống.
Nhớ lại hôm nay là ngày gì, tôi lại phải gượng gạo nở nụ cười.
Tối hôm đó, chúng tôi cãi nhau dữ dội.
Tôi lục lọi khắp trong xe anh ta, cuối cùng bật cả camera hành trình lên xem.
Quý Minh vẫn đang quanh co: “Không có gì cả…”
Khi tiếng cười đùa ve vãn của hai người họ vang lên, anh ta im bặt.
“Quý Minh, đồ khốn!” Tôi tát cho anh ta một cái thật mạnh.
Quý Minh châm điếu thuốc, từ ngăn chứa lấy ra một chiếc thẻ.
“Trong này có 80 vạn.
Em không thể thông cảm cho anh chút à? Chuyện công ty đều đè lên vai anh, anh cũng mệt mỏi lắm.”
Anh ta mệt?
Ai mà chẳng mệt?
Mệt là lý do để tìm phụ nữ bên ngoài sao?
Vậy tôi cũng có thể ra ngoài tìm đàn ông à?
“Quý Minh, tôi muốn ly hôn.”
Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, cầm lấy chiếc thẻ có 80 vạn bên trong, xuống xe, về nhà.