Không Yêu Cũng Đủ Đầy - Chương 2
4
Cuộc ly hôn đó, dĩ nhiên không thành.
Chuyện lần này kết thúc bằng việc Quý Minh mua cho tôi và bọn trẻ 30 vạn tiền trang sức vàng.
Thực ra tôi vốn không có ý định ly hôn với anh ta.
Có lẽ là “sinh con vượng tài”, hoặc đúng như người ta nói, con cái sinh ra đã tự mang theo vận may.
Sau khi bọn trẻ chào đời, việc làm ăn của Quý Minh ngày càng phát đạt.
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, tài sản của Quý Minh đã đạt đến mức mà chúng tôi chưa từng dám nghĩ tới.
Huống hồ lúc đó bọn trẻ còn đang bú sữa mẹ, tôi không nỡ rời xa chúng để đi làm.
Việc tôi cần làm chính là tiêu tiền của anh ta để chăm sóc bản thân, nâng cao giá trị bản thân, nuôi dưỡng con cái thật tốt, để mẹ con tôi được sống trong sung túc đủ đầy.
Đó cũng là lý do suốt từng ấy năm tôi chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.
Trong những tháng ngày khó chịu đựng nhất, Quý Minh luôn dùng tiền để bịt miệng tôi.
Anh ta mua xe, mua nhà cho mẹ con tôi, lo tất cả mọi chi tiêu.
Tôi không hề nương tay khi nhận tiền từ tay Quý Minh, tiêu xài không chút do dự cho bản thân và con cái.
Cưỡi ngựa, bắn cung, golf, trượt tuyết – chỉ cần chúng thích, tôi đều ủng hộ cho học, cho trải nghiệm.
Chúng học trường tốt nhất, tham gia lớp năng khiếu tốt nhất, đi du lịch khắp mọi miền đất nước.
Hơn mười năm qua, tôi cứ thế tiêu tiền mà Quý Minh kiếm được, tận hưởng những lợi ích anh ta mang lại, đồng thời từng chút một rút trái tim mình ra khỏi con người anh ta.
Giữa chúng tôi, cũng chỉ còn lại một mối quan hệ duy nhất – tiền.
5
Trước lời giễu cợt của Quý Minh, tôi cười nhạt tự trào:
“Tôi là người rất rộng lượng. Trước đây gây sự với anh là do tôi chưa hiểu chuyện. Anh yên tâm, tôi nhìn thoáng rồi, chỉ cần tiền đủ, anh muốn đi đâu làm gì tôi cũng mặc kệ, chỉ cần đừng mang bệnh về là được. Bằng không, đợi anh già rồi, tôi không thèm lo cho đâu.”
Lời nói thẳng thắn, Quý Minh lại tỏ ra tức giận một cách khó hiểu.
“Mạnh Huệ, trong lòng em bây giờ, tiền quan trọng đến vậy sao?”
“Tất nhiên rồi. Không có tiền, mẹ con tôi làm sao có cuộc sống tốt như bây giờ?”
Nghĩ đến con cái, tôi lại thúc giục Quý Minh:
“Mau chuyển khoản cho tôi. Sắp thi đại học rồi, tôi muốn đưa con trai con gái đi thư giãn, giải tỏa áp lực. Còn thẻ làm đẹp của tôi cũng sắp hết hạn.”
Tôi còn đang nghĩ xem có chi tiêu lớn nào cần đến tiền, thì Quý Minh đã chuyển vào tài khoản tôi 500,000.
“Cảm ơn sếp lớn!”
Tiền vừa vào tài khoản, tôi lập tức nở nụ cười với Quý Minh.
Chỉ cần anh ta chịu chi tiền, tôi không ngại tỏ ra dễ chịu.
“Còn nữa, hai tháng nữa là bọn trẻ thi đại học, chuyện tối qua anh xử lý cho ổn. Nếu ảnh hưởng đến tụi nó, tôi và người lớn trong nhà không tha cho anh đâu.”
“Yên tâm, tôi biết phải làm gì.”
Quý Minh hừ lạnh một tiếng, đóng cửa xe.
Nhìn chiếc xe anh ta phóng đi xa, tôi khẽ lắc đầu.
Làm mẹ thì phải mạnh mẽ, chỉ cần con cái không bị ảnh hưởng, chuyện gì tôi cũng có thể chịu đựng.
Nhưng nếu anh ta dám để con tôi chịu dù chỉ một chút tổn thương, dù c/h/e/t tôi cũng phải kéo anh ta theo.
6
Lái xe trở về xưởng, hai thợ cả đã dẫn theo đệ tử bắt đầu khâu vá chiếc sườn xám mà khách đặt.
Tôi rất thích mặc sườn xám, ban đầu chỉ tìm thợ giỏi để đặt may riêng.
Năm đó biết Quý Minh ngoại tình, tôi liền tiêu tiền để xả giận, dốc sức mua về những thứ mình yêu thích.
Dần dần, tôi muốn tự tay làm.
Khi con cái lớn hơn một chút, tôi đi khắp các nơi trong nước học nghề may sườn xám với nhiều thợ nổi tiếng.
Ngôi nhà không ở của tôi chất đầy vải vóc và dụng cụ cắt may.
Mỗi ngày con đi học, tôi lại ngồi trong căn phòng nhỏ ấy, lặng lẽ khâu vá.
Chính sự bận rộn ấy đã kéo tôi ra khỏi nỗi đau.
Sườn xám tôi làm, tôi đem tặng mẹ, tặng mẹ chồng.
Mặc đi đón con, đi họp mặt bạn bè, đi cùng Quý Minh tiếp khách, lại được không ít lời khen.
Họ đều hỏi tôi đặt may ở đâu.
Tôi chợt nảy ra ý, để Quý Minh mua cho mình một mặt bằng, mở xưởng sườn xám riêng.
Tiền kiếm được không bằng Quý Minh, nhưng đó là thu nhập do tôi tự làm ra.
Không kham nổi hết việc, tôi bỏ tiền lớn thuê hai thợ chính, kèm hai đệ tử nhỏ.
Chào hỏi xong, tôi bước về phía khu vải vóc.
Hai tháng nữa con thi đại học, tôi muốn may cho mình một bộ sườn xám để chúc tụi nhỏ thi cử thuận lợi.
Sau khi có điểm, lại đến sinh nhật 18 tuổi, tôi còn muốn may riêng cho con gái một bộ mặc trong lễ trưởng thành.
Đang chăm chú chọn vải, ngoài cửa vang lên tiếng gọi.
“Xin hỏi có ai ở đây không?”
“Có.”
Thấy mọi người đang bận, tôi đáp rồi bước nhanh ra cửa.
Một cô gái trẻ, dung mạo xinh đẹp đang đứng đó.
Chỉ cần một ánh nhìn, trực giác mách bảo tôi – chính là cô ta, người đã gửi ảnh cho tôi tối qua.
Cô ta đưa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi khẽ vuốt bụng.
“Tôi muốn đặt một chiếc sườn xám, nhưng mới mang thai, không biết chị có gợi ý gì không?”
Tôi vừa đo số cho cô ta, vừa trò chuyện.
“Vì không rõ thai kỳ phản ứng thế nào, cân nặng có thay đổi nhiều không, tôi khuyên chị làm kiểu mở cúc toàn thân…”
Tôi chưa nói hết, cô ta ngắt lời.
“Tôi cũng chưa biết đứa bé này có thể sinh ra không. Chị ơi, chị nói xem con tôi có thể chào đời không?”
Nếu là con người khác, dĩ nhiên là có thể.
Nếu là con của Quý Minh, tôi tuyệt đối không cho phép.
Cô ta nắm chặt tay tôi.
“Chị ơi, A Minh nghe lời chị, muốn chia tay tôi. Nhưng đứa bé vô tội, chị cũng là mẹ, xin đặt mình vào hoàn cảnh tôi. Tôi hứa, sinh con ra, tôi tuyệt đối không gây phiền phức gì cho chị.”
Nói rồi, cô ta bật khóc.
Mấy người trong tiệm đều ngẩng đầu nhìn về phía này.
Tôi hít sâu một hơi, dẫn cô ta đến khu tiếp khách.
“Quý Minh biết cô có thai chưa?”
“Chưa biết.”
“Được, cô về đợi, tôi sẽ thay cô nói với anh ta.”
Tôi liếc bụng cô ta, lạnh lùng nói: “Yên tâm, nhất định sẽ cho cô lời giải thích thỏa đáng.”
Cô ta vừa đi, tôi giận dữ lao đến công ty Quý Minh.
“Vợ à, sao em tới đây?” Quý Minh ngạc nhiên.
Tôi đóng sập cửa văn phòng, tát thẳng vào mặt anh ta.
“Anh dám để người khác mang thai, sinh con rơi tranh tài sản với con tôi?”
Quý Minh làm gì bên ngoài tôi mặc kệ.
Nhưng ranh giới là không được ảnh hưởng tới con tôi, càng không được có con riêng.
Tài sản Quý Minh kiếm được, đều phải để lại cho con chúng tôi.
Bao năm nay anh ta làm tốt, giờ gần về đích lại xảy ra chuyện nhục nhã.
Quý Minh bị tát đến choáng váng.
“Con… con nào?”
“Còn giả vờ?!”
Tôi trừng mắt, lại tát thêm một cái.
“Người ta đến tận cửa tìm tôi, cầu xin được sinh đứa bé ra.”
Quý Minh bừng tỉnh, sắc mặt u ám.
“Anh luôn dùng biện pháp tránh thai. Hơn nữa, trước khi qua lại, anh nói rõ mình có gia đình, chỉ là đôi bên vui vẻ.”
“Tôi không quan tâm.” Tôi cười khẩy.
“Đứa bé đó tuyệt đối không thể sinh. Anh đưa cô ta đi p/h/a t/h/a/i, bồi thêm ít tiền.”
Tôi nhìn anh ta đầy khinh miệt: “Quý Minh, nếu không giữ nổi ‘thứ đó’, c/a/t đi cho rồi! Thắt ống dẫn tinh cũng được.”
Quý Minh mặt mày tái mét.
“Mạnh Huệ!”
Tôi ngẩng đầu nhìn quanh văn phòng, chẳng hiểu sao loại người như anh ta lại lắm vận may.
“Lập tức sắp xếp đưa cô ta đi p/h/a t/h/a/i.”