Không Yêu Cũng Đủ Đầy - Chương 3
7
Đứa trẻ đó, dĩ nhiên không thể giữ lại.
Tôi lặng lẽ theo sau, nhìn Quý Minh dẫn người phụ nữ đang khóc lóc thảm thiết vào bệnh viện.
Tận mắt chứng kiến cô ta mặt mày tái nhợt bước ra từ phòng phẫu thuật, lúc ấy tôi mới thật sự yên tâm.
Tôi biết mình t/à/n n/h/ẫ/n.
Nhưng không t/à/n n/h/ẫ/n, thì không thể sống yên ổn.
Vì lợi ích của tôi và con, tôi nhất định phải làm vậy.
Ca phẫu thuật xong, Quý Minh để lại cho cô ta một khoản tiền, rồi nhắn tin báo cho tôi biết, sau đó vội vàng rời đi.
Tôi đứng trước giường bệnh của cô ta, lúc này cô đang cuộn mình trong chăn, mặt đẫm nước mắt.
Thấy có người đến, cô ta mở mắt nhìn tôi.
“Là cô! Cô hài lòng chưa?”
Tôi nhìn cô ta với ánh mắt thương hại.
Sinh mệnh là vô tội, nhưng đứa bé trong bụng cô ta vốn dĩ không nên tồn tại.
Lần đầu bắt gặp Quý Minh ngoại tình, tôi đã mang thai đến những tháng cuối.
Nếu lúc đó tôi chưa có thai, tôi sẽ ly hôn với Quý Minh.
Nếu chỉ là mới mang thai, tôi cũng sẽ không chọn sinh con.
Con tôi đáng lẽ phải được chào đời trong một gia đình êm ấm, chứ không phải giữa cha mẹ chỉ còn cái vỏ bọc hôn nhân.
Đã không thể chọn lựa, tôi chỉ có thể cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho con, giành lấy nhiều lợi ích nhất cho chúng.
Tôi nhìn cô ta, vừa mềm mỏng, vừa cứng rắn.
“Cô cũng đã được không ít từ Quý Minh rồi. Về mà sống cho yên ổn. Nếu không cam tâm cứ muốn dây dưa, tôi cũng không ngại. Quý Minh nếu thật lòng với cô, đã chẳng đưa cô đi p/h/a t/h/a/i.
Nhưng cô còn trẻ, nếu mọi người đều biết cô là kẻ thứ ba bị người ta khinh bỉ, cuộc sống sau này của cô sẽ thế nào? Là phụ nữ, phải biết cân nhắc thiệt hơn.”
Tôi ghé sát mặt, dù sắc mặt cô ta trắng bệch, nhưng nhan sắc quả thực nổi bật.
“Loại như cô, bên cạnh Quý Minh tôi gặp nhiều rồi.”
Cô ta lẩm bẩm:
“Anh ấy là chồng cô, sao cô chịu được…”
Nếu còn yêu, tất nhiên là không chịu được.
Nhưng tôi đã không còn yêu Quý Minh nữa.
Tôi rất rõ ràng: đàn ông vĩnh viễn không thể đáng tin bằng tiền bạc.
8
Hơn hai tháng trôi qua trong chớp mắt.
Kỳ thi đại học kết thúc, hai anh em đều vô cùng tự tin.
Xót cho một năm vất vả của bọn trẻ, tôi vội vã đưa chúng đi mua sắm thả ga, sau đó là ra ngoài du lịch nghỉ dưỡng.
Quý Minh đi theo từ đầu đến cuối để thanh toán, nhìn qua chẳng khác nào một gia đình bốn người hạnh phúc.
Trên đường đi, điểm thi đại học được công bố, kết quả của hai đứa còn cao hơn dự kiến rất nhiều, đúng là vượt xa kỳ vọng.
Lòng tôi trào dâng niềm vui, bất giác đỏ cả mắt, thật sự quá tốt rồi.
Bọn trẻ rất hiểu chuyện.
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã chăm sóc tụi con suốt bao năm qua.” Con trai lên tiếng.
“Cảm ơn mẹ.”
Con gái lao tới ôm hôn tôi một cái, “Con yêu mẹ nhất.”
Thấy vậy, Quý Minh cũng tiến tới, ôm lấy vai tôi.
“Bao năm rồi, em vất vả rồi.”
Tôi không né tránh cái chạm ấy.
Từng ấy năm, trước mặt con, tôi và anh ta không phải kiểu vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, nhưng chưa bao giờ để bọn trẻ thấy chúng tôi xích mích.
“Là do các con giỏi giang.”
Tôi lau khóe mắt, “Mẹ chỉ là quá vui thôi.”
Hai đứa bé ngày nào, giờ đã lớn thế này, lại còn xuất sắc, hiểu chuyện, biết cảm ơn.
Tất cả đều đáng giá.
“Các con cũng phải cảm ơn ba. Bao năm qua ba đã vất vả kiếm tiền cho chúng ta, cũng không dễ dàng gì.”
Tôi chớp mắt nhìn Quý Minh.
Anh ta bắt gặp ánh mắt tôi, khựng lại một chút, ánh nhìn có phần khác lạ.
May mà lời của bọn trẻ phá tan bầu không khí kỳ lạ ấy.
“Cảm ơn ba.”
Con trai nghiêm túc, con gái thì vui vẻ hoạt bát.
“Ba ơi! Con trưởng thành rồi, ba nói thi xong sẽ mua xe cho con mà!”
Quý Minh cũng sảng khoái đáp lời.
“Mua! Ba nói là làm! Anh con cũng có phần!”
Tôi chưa từng cản bọn trẻ thân thiết với anh ta.
Ngược lại, tôi dạy chúng rằng, ba cũng đã vất vả vì gia đình, phải biết ơn.
Nhờ đó mà quan hệ cha con, cha con gái giữa họ rất tốt.
Hai đứa con ngoan ngoãn, học giỏi, gia đình hòa thuận cũng giúp Quý Minh được nhiều người ngưỡng mộ.
Anh ta được tâng bốc lên tận mây xanh, trong lòng có con cái, đương nhiên cũng chịu chi.
Nhìn ba cha con cười nói vui vẻ, lòng tôi khẽ cười thầm.
Quý Minh, anh còn phải cố gắng nhiều đấy.
Con chỉ mới bắt đầu bước vào chặng đường mới của cuộc đời.
Tương lai đi làm, lập gia đình, sinh con – anh là ba, còn phải bỏ ra không ít, để chúng có thể an tâm không phải lo nghĩ.
9
Không lâu sau, hai đứa trẻ đều được trường đại học mơ ước gửi thư báo trúng tuyển, đúng dịp sinh nhật 18 tuổi của chúng.
Tiệc mừng nhập học và lễ trưởng thành được tổ chức cùng nhau.
Song hỷ lâm môn, Quý Minh mời không ít bạn bè thân thích và đối tác làm ăn đến dự.
Trong bữa tiệc, chén rượu nối tiếp nhau, ai nấy đều chúc mừng Quý Minh.
“Quý tổng thật biết dạy con!”
“Đâu có đâu có, đều nhờ bọn trẻ biết cố gắng cả!”
Thật mỉa mai, bao năm qua rõ ràng tôi là người dồn hết tâm huyết vào con cái.
Quý Minh ngoài chuyện bỏ tiền ra, chẳng bận tâm gì khác.
Vậy mà những lời khen lại đều dành cho anh ta.
Quý Minh mặt mày rạng rỡ, không quên nhắc đến tôi.
“Cũng nhờ vợ tôi bao năm âm thầm phía sau mà thôi.”
Tôi ngạc nhiên liếc anh ta, rồi thuận theo.
“Phải là nhờ lão Quý nhà tôi vất vả bên ngoài, mới để mẹ con tôi được an nhàn, không lo cơm áo.”
Lời qua tiếng lại, lại khiến người ta trầm trồ.
“Quý tổng, Quý phu nhân thật là vợ chồng tâm đầu ý hợp!”
Tôi và Quý Minh nhìn nhau mỉm cười, cụng ly với mấy đối tác.
Sau mấy câu xã giao, Quý Minh sang một bên bàn chuyện làm ăn với các tổng giám đốc, tôi thì ngồi tán gẫu với mấy phu nhân.
“Tiểu Huệ, vẫn là cô dạy con tốt. Thằng nhóc nhà tôi học hành chán quá, chắc sau này phải gửi nó ra nước ngoài thôi.”
Cô ta liếc quanh một vòng, ghé tai tôi thì thầm.
“Cách lần trước cô nói đúng là hiệu quả. Ông Phương nhà tôi mua cho tôi nguyên căn biệt thự.”
Cô ấy là vợ của Tổng Phương – khách hàng lớn nhất của công ty Quý Minh, tôi thường gọi là “chị Bình.”
Đàn ông có tiền dễ sinh hư, chị ấy cũng không ngoại lệ.
Nhưng chị ấy không giống tôi, chị ấy không chịu được.
Chị ấy không để yên, cứ làm lớn chuyện.
Chị ấy quyết không tha thứ cho người đàn ông kia, nhưng cũng tự đẩy mình vào vực sâu.
Một lần đi bắt gian tại hội sở, chị thấy Quý Minh ôm một cô gái ngồi ở góc.
Cảm thấy đồng cảm, chị hẹn gặp tôi, kể hết và khóc nức nở.
Tôi nhắn tin cho Quý Minh.
【Có bạn tôi thấy anh ở hội sở. Tối nay anh có về ăn cơm không?】
Quý Minh lập tức chuyển khoản cho tôi 500,000.
Thấy tôi không nổi giận, chị ấy ngạc nhiên hỏi: “Cô không giận sao?”
“Chị Bình, giận có ích gì? Giận thì bị u x/ơ v/ú, còn đẩy tiền của đàn ông ra xa. Bây giờ tôi giận cũng được, nhưng phải giận ở spa làm đẹp. Đi cùng tôi nhé?”
Tôi đưa màn hình điện thoại ra, cười tươi với chị ấy.
“Tôi bao. Cảm ơn chị vừa giúp tôi kiếm được một khoản.”
Đã chọn không ly hôn, tôi đương nhiên cũng phải bỏ ra thứ gì đó.
So với tiền, tôi thấy hoàn toàn xứng đáng.
Tôi từng được yêu, nên không phủ nhận tình yêu tồn tại.
Nhưng giờ đã trung niên, tôi không còn ở tuổi chỉ biết đến yêu đương.
Quý Minh đều đặn gửi cho mẹ con tôi khoản tiền không nhỏ, cho dù anh ta vĩnh viễn không về nhà, tôi cũng chẳng bận lòng nữa.