Không Yêu Cũng Đủ Đầy - Chương 4
10
“Hiệu quả là tốt rồi.”
Tôi mỉm cười đáp lại, không nhịn được khuyên thêm mấy câu.
“Chị Bình, đã không ly hôn thì cứ mạnh dạn tiêu tiền của anh ta, coi anh ta như công cụ kiếm tiền thôi. Đừng cứ tự mình ấm ức, để trong lòng hại sức khỏe lắm.”
“Tôi đâu còn dại như trước nữa.”
Chị ấy nở nụ cười nhẹ nhõm, “Làm ầm nửa đời người, giờ cũng nên buông bỏ. Trước đây cứ đặt hết lòng dạ vào anh ta, cuối cùng chẳng ra gì, sống chẳng giống ai. Nghe lời cô, bây giờ tôi chỉ chăm chăm nhìn vào tiền trong tay anh ta, rồi tiêu hết vào mình với con. Cô xem, bây giờ tôi có phải nhìn sáng sủa hơn nhiều không?”
Tôi không tiếc lời khen ngợi.
Chị ấy bây giờ và chị ấy lúc tôi mới quen, đúng là khác nhau một trời một vực.
Chị Bình nhìn con gái tôi – Duy Duy đang làm nũng bên cạnh ông bà ngoại.
“Bộ sườn xám Duy Duy mặc là do cô may à? Tôi có cô cháu gái sắp sinh nhật, cũng muốn đặt cho nó một bộ. Khi nào cô rảnh, tôi dẫn nó đến chỗ cô.”
Khách lớn nhất của xưởng lại tới ủng hộ, tôi dĩ nhiên rất vui.
“Chị Bình, lúc nào tôi cũng có thể sắp xếp. Chị rảnh thì cứ gọi tôi.”
Đang trò chuyện, chị ấy lại chỉ về một người đàn ông ngồi không xa Quý Minh, thì thầm với tôi:
“Hôm trước tôi nghe ông Phương nhà tôi gọi điện cho gã đó, hình như hắn đang muốn giành mối làm ăn của lão Quý nhà cô. Cô để ý chút.”
Chị ấy thật sự xem tôi là bạn mới nói cho tôi chuyện này.
Tôi cảm kích nở nụ cười với chị, ghi nhớ cái tình ấy trong lòng.
Tuy tôi không còn yêu Quý Minh, nhưng giữa chúng tôi là vợ chồng, là người một nhà, có con chung – hưng thì cùng hưng, bại thì cùng bại.
Anh ta làm ăn tốt, tôi và con mới có tương lai đảm bảo.
Quan trọng hơn, sau này tài sản của anh ta, cuối cùng cũng thuộc về con tôi.
Vì con, tôi nhất định phải quan tâm.
11
Tiệc tàn, bọn trẻ hẹn nhau cùng nhóm bạn thân đi chơi tiếp.
Tôi chuyển khoản thêm tiền cho chúng, dặn dò kỹ phải chú ý an toàn.
Mấy đứa ngoan ngoãn đáp lời.
Tôi cũng không quá lo lắng.
Mấy đứa trẻ này hầu như đều lớn lên dưới mắt tôi, nhân phẩm rất tốt, trong đó có cả con trai út của chị Bình.
Tuy học hành không giỏi khiến chị ấy đau đầu, nhưng tôi không cho rằng thành tích là tiêu chuẩn đánh giá một đứa trẻ.
Con tôi, tôi đã sớm tính cho chúng đủ đường lui.
Dù có học hành không như ý, chỉ cần sống vui vẻ, tiền Quý Minh kiếm được cũng đủ để chúng sống an nhàn cả đời.
Còn Quý Minh thì uống say với mấy khách hàng.
Khách khứa rời đi, tôi gọi trợ lý anh ta tới, đưa anh ta về nhà.
Đưa được người lên giường, tôi đi lấy chậu nước ấm, lau mặt cho anh ta.
Quý Minh để mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Xong xuôi, bất ngờ anh ta ôm chặt lấy tôi, dụi đầu vào cổ tôi.
“Huệ Huệ, hôm nay anh thật sự rất vui.”
Toàn thân tôi cứng đờ.
Tôi và Quý Minh đã lâu không thân mật như thế này.
Tôi nhớ lần đầu anh ta nhận được đơn hàng, lúc mới khởi nghiệp, cũng từng như vậy.
Khi ấy anh ta say khướt trở về nhà, tôi xót xa lau người cho anh ta, rồi bị anh ta ôm chặt, vừa cười vừa khóc.
“Huệ Huệ, hôm nay anh vui lắm. Anh vừa nhận được đơn hàng đầu tiên.
Huệ Huệ, em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ để em có cuộc sống tốt.
Huệ Huệ, anh yêu em!”
Anh ta đúng là đã cho tôi cuộc sống tốt, nhưng tình yêu thì từ lâu đã không còn.
Tôi đẩy anh ta ra.
“Không say thì tránh xa tôi ra.”
Quý Minh mở mắt, ôm ghì lấy tôi.
“Huệ Huệ, trước đây là anh sai. Giờ mình cũng lớn tuổi rồi, sau này sống với nhau cho yên ổn, được không?”
Anh ta ghé sát mặt tôi, ngón tay đã nhanh nhẹn luồn vào váy tôi.
12
Tiếng bạt tai vang giòn khiến động tác của Quý Minh lập tức dừng lại.
“Em lại đánh anh?”
Quý Minh ôm má, không thể tin nổi.
“Quý Minh, đừng chạm vào tôi.”
Tôi cúi đầu, không nói gì thêm.
Quý Minh bật cười tức giận, đứng dậy bước tới tủ quần áo, lôi ra một chiếc va li nhỏ ném mạnh xuống đất.
“Bao nhiêu năm nay, em thà tự dùng đồ chơi cũng không để anh đụng vào.”
“Đồ chơi còn sạch sẽ hơn anh.” Tôi thì thầm.
“Em nói gì?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ rõ ràng:
“Quý Minh, đồ chơi còn sạch sẽ hơn anh.”
Chưa kịp để Quý Minh nổi giận, nước mắt tôi đã rơi.
“Bao năm qua, anh cứ ra ngoài tìm người khác.
Tôi có từng trách móc anh không? Tôi chưa bao giờ can thiệp anh chơi bời bên ngoài, còn nuôi dưỡng Tiểu Văn và Duy Duy tốt như vậy.
Anh có đưa tiền thật đấy, nhưng tôi bỏ ra là cả thanh xuân, là từng ngày từng tháng tận tâm tận lực!”
Đã rất lâu rồi tôi không khóc trước mặt Quý Minh, càng không nói chuyện thẳng thắn thế này.
Suốt những năm qua, tôi không tiếc tiền đầu tư vào bản thân, da dẻ mịn màng, vóc dáng cân đối, chăm sóc kỹ lưỡng, trông trẻ hơn tuổi rất nhiều.
Dù khóc không còn vẻ yếu đuối như những cô gái trẻ, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.
Gương mặt Quý Minh không hề tỏ ra phiền chán, ngược lại còn ánh lên vẻ thương xót.
“Anh nhìn bạn bè anh xem, có người vợ như tôi, bọn họ phải vui mừng thế nào? Nếu không vì con, tôi đâu cần phải ở lại bên anh.”
“Quý Minh.”
Tôi rưng rưng nước mắt nhìn anh, “Tôi đối với anh vẫn chưa đủ tốt sao?”
“Là anh sai rồi.”
Một lúc lâu sau, Quý Minh cúi mặt, vẻ mặt ảm đạm, như thể thực sự hối hận về quá khứ.
Tôi hiểu rõ sự thay đổi của anh ta.
Không chỉ tôi tính toán thiệt hơn, Quý Minh cũng đang cân nhắc.
Bao nhiêu năm nay, tôi luôn để anh ta yên thân, không quan tâm anh ta bên ngoài có bao nhiêu người, chỉ cần đưa tiền, tôi không hề làm ầm.
Tôi còn duy trì mối quan hệ tốt với các bà vợ của khách hàng anh ta, giúp ích không ít cho công việc.
Huống hồ, bây giờ con cái đã lớn, lại tài giỏi, hiểu chuyện.
Tuổi tác ngày một cao, anh ta muốn quay về gia đình hưởng thụ niềm vui sum vầy, cũng là điều dễ hiểu.
Thế nên anh ta muốn quay đầu, muốn nối lại tình cảm với tôi.
Nhưng đã quá muộn.
Anh ta sớm đã chỉ còn là cỗ máy kiếm tiền trong nhà này.
Dù vậy, tôi cũng không ngại chiều chuộng anh ta một chút.
Tôi nghiêng đầu, tựa vào vai anh ta.
“Nếu đã muốn sống yên ổn với tôi, vậy hãy cho tôi thấy thành ý của anh.”