Không Yêu Cũng Đủ Đầy - Chương 5
13
Quả nhiên, Quý Minh bắt đầu thay đổi thật.
Anh ta thu tâm, toàn tâm toàn ý dành thời gian và sức lực cho gia đình.
Nhân lúc bọn trẻ chưa nhập học, anh ta dẫn mẹ con tôi ra ngoài mua sắm, còn chủ động chuyển khoản để tôi tự tiêu xài.
Anh ta cũng thường xuyên hỏi han, chăm sóc từng chút một, còn tặng tôi những món quà giá trị không nhỏ.
Chỉ có phụ nữ ngốc mới từ chối những thứ này.
Tôi chẳng những nhận hết, thỉnh thoảng còn soi mói gu thẩm mỹ của anh ta.
“Cái túi này em không thích lắm, không phải mẫu mới nhất đâu. Em xách ra ngoài sẽ làm mất mặt anh đấy.
Đôi giày này cũng không hợp tông da em, lại còn bị cọ chân nữa, anh nhìn nè, chân em đỏ cả lên rồi.”
Quý Minh không hề tỏ ra bực bội, ngược lại lại chuyển khoản thêm, bảo tôi tự chọn món mình thích.
Cứ qua lại như vậy, giữa chúng tôi lại giống như thời trẻ yêu đương, thậm chí còn hòa hợp hơn.
Trong một lần đi tiếp khách, chị Bình trêu chọc tôi:
“Dạo này cô đúng là cao tay trị chồng đó! Cô không biết đâu, lần trước tôi gặp lão Quý nhà cô, ông ấy thấy tôi cầm cái túi đẹp, liền hỏi hãng nào để mua cho cô một cái giống vậy.”
Những người đi cùng cười khúc khích.
Tôi đỏ mặt, chỉ cười mà không nói.
Đúng lúc đó, Quý Minh nhìn về phía tôi, tôi liếc anh ta trách yêu một cái, còn anh ta thì càng thêm đắc ý giữa đám đông.
Tôi nhấc ly rượu, che đi nụ cười giễu cợt bên môi.
Bao năm nay, tôi có tiền trong tay, chẳng thiếu gì ăn mặc, túi xách, quần áo, giày dép – thứ nào tôi chưa từng mua?
Quý Minh chẳng qua chỉ chạy một vòng chân.
Anh ta ăn chơi chán chê bao năm, làm được chút việc, người ta liền khen anh ta hồi tâm chuyển ý, còn tôi thì được “khổ tận cam lai.”
Đến mẹ tôi biết chuyện, cũng mừng rỡ nhìn tôi:
“Huệ Huệ, Quý Minh cuối cùng cũng biết trân trọng con rồi. Mẹ yên tâm rồi, sau này hai đứa sống thật tốt nhé.”
Mẹ nói vậy là có ý gì?
Tôi tốt ra sao, bản thân tôi tự biết, chẳng cần anh ta chứng minh.
Một người phụ nữ khi đã tỉnh táo, nhìn thấu tình yêu, sẽ rất khó bị cuốn vào nữa.
Thế nên, bất kể anh ta làm gì, tôi cũng sẽ không động lòng.
Những thứ đó vốn dĩ là trách nhiệm anh ta phải làm, không đúng sao?
Trên đường về, Quý Minh uống hơi nhiều, tôi cầm lái, anh ta yên lặng ngồi ghế phụ.
Tôi nhắc đến con gái.
“Hôm nay Duy Duy gọi cho em, nói kỳ nghỉ muốn đến công ty thực tập. Anh sắp xếp cho con một vị trí có thể học hỏi được nhé.”
Quý Minh ngồi thẳng người.
“Còn Tiểu Văn?”
“Tiểu Văn nói nghỉ hè muốn đến trung tâm nghiên cứu gì đó, em cũng không rõ. Dù sao thì cứ để con theo ý nó.”
Tôi đã thẳng thắn nói chuyện với hai đứa.
Công ty trong nhà là của cả hai đứa, ai muốn tiếp quản cũng được.
Con trai nói sau này muốn theo con đường nghiên cứu, tôi ủng hộ.
Con gái nói muốn tiếp quản công ty, tôi cũng tán thành.
Việc tôi phải làm là trải sẵn con đường cho chúng.
Nếu không trải được đường, thì đưa tiền, hỗ trợ về tài chính, để chúng không lo lắng gì phía sau.
Nghe vậy, Quý Minh thả lỏng cả người.
“Được thôi, đều được.”
Tôi không nói thêm, chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên chân anh ta, xem như trấn an.
14
Nghỉ hè, Duy Duy bắt đầu thực tập tại công ty của Quý Minh.
Con bé học từ vị trí thấp nhất.
Miệng lưỡi khéo léo, làm việc siêng năng, đối xử với ai cũng hòa nhã, chẳng bao lâu đã nắm bắt công việc rất nhanh.
Tôi còn dặn Quý Minh mỗi khi đi gặp khách phải dẫn con theo, để nó mở rộng tầm nhìn, kết nối thêm quan hệ.
Chẳng mấy chốc, cả công ty đều biết sớm muộn gì Duy Duy cũng sẽ tiếp quản công ty.
Lần nữa đi tụ họp cùng các phu nhân của vài tổng giám đốc, tôi cũng dẫn con theo, đùa vui vài câu, nhờ mọi người sau này ủng hộ cho cô bé nhà tôi.
Trước đây ai mà chẳng từng dẫn con cái đi tụ tập, bọn trẻ chỉ đơn thuần là chơi đùa với nhau.
Nhưng bây giờ tôi và Quý Minh coi con như người thừa kế mà đào tạo – đã khác.
Trong thương trường, đàn ông có thể là người quyết định nhiều hơn, nhưng cũng không nên coi thường vai trò của phụ nữ.
Duy Duy đôi lúc cũng thắc mắc:
“Mẹ ơi, con vẫn còn đi học, mới thực tập thôi, như thế có phải hơi nhanh không?”
“Ngốc quá.” Tôi xoa đầu con.
“Có thứ, phải tranh thủ nắm lấy sớm mới tốt.”
Tôi đã chờ ngày này từ lâu.
Quý Minh thi thoảng cũng đùa:
“Anh mới 50 tuổi, em đã muốn để Duy Duy thay anh rồi à?”
Dù sao đây cũng là sự nghiệp anh ta dành nửa đời gầy dựng, trong lòng ít nhiều sẽ có chút lấn cấn.
Nể tình anh ta dạo này đều nghe lời tôi, tôi nắm tay anh ta, trách yêu:
“Duy Duy tốt nghiệp thì cũng phải vài năm nữa mới tiếp quản được. Lúc đó hai ta đều đã ngoài 50, cũng già rồi. Nửa đời trước cứ giận dỗi cãi nhau mãi, chưa sống yên được ngày nào. Đến lúc đó giao công ty cho con gái, hai ta đi du ngoạn khắp nơi chẳng tốt hơn sao?”
Lời tôi nói khiến Quý Minh vô cùng hài lòng.
“Em nói cũng phải, dù sao thì còn lâu lắm mà.”
15
Cứ thế, hai đứa con cũng lần lượt tốt nghiệp.
Tiểu Văn quyết định tiếp tục ở lại trường để học lên cao hơn.
Còn Duy Duy lại say mê với thương trường.
Sau mấy năm rèn luyện, con bé làm việc cẩn trọng, quyết đoán, so với Quý Minh cũng không kém là bao.
Thấy con đã có thể độc lập gánh vác, tôi yên tâm.
Có con trông coi công ty, tôi liền kéo Quý Minh đi thăm con trai.
Lúc bọn trẻ mới vào đại học, tôi đã thúc giục Quý Minh mua nhà gần trường cho mỗi đứa, viện cớ “tiện cho việc đi lại thăm nom”.
Thực chất chỉ là để tăng tài sản riêng cho chúng mà thôi.
Ở với con trai được vài ngày, sợ làm ảnh hưởng đến việc học và sinh hoạt của con, tôi lại lên kế hoạch cho một chuyến du lịch mới.
Lần này, tôi còn đặc biệt mời Tổng Phương và chị Bình đi cùng.
Công ty họ cũng đã được con cái tiếp quản.
Chúng tôi rong ruổi khắp nơi, đến khi quay về đã nửa năm trôi qua.
Nửa năm nay, dưới sự điều hành của Duy Duy, công ty không xảy ra bất kỳ vấn đề gì, thậm chí doanh thu còn ngày một tăng.
Quý Minh trở lại công ty trông nom một thời gian, bắt đầu thấy mệt mỏi, sinh tâm lý muốn nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu sau, anh ta chủ động nói với tôi:
“Hay là mình lại đi du lịch tiếp đi?”
Tôi mỉm cười đồng ý.