Không Yêu Cũng Đủ Đầy - Chương 6
16
Cứ thế, tôi và Quý Minh đi khắp mọi miền đất nước.
Năm tháng qua đi, tóc chúng tôi đã bạc, và cũng đã có cháu bế cháu bồng.
Chúng tôi an phận quay về nhà, vui vầy bên con cháu.
Con trai – Tiểu Văn, kết hôn với bạn đại học, vợ chồng hòa thuận, sinh được một trai một gái.
Con gái – Duy Duy, cả đời không kết hôn, nhưng cũng có hai đứa con ngoan ngoãn, đáng yêu.
Chuyện của con, tôi chưa từng can thiệp, chỉ cần chúng bình an, hạnh phúc là đủ.
Nhìn hai con thành đạt, cháu chắt thông minh, lanh lợi, đời này của tôi xem như trọn vẹn.
Quý Minh cảm khái:
“Huệ Huệ, đời này may mắn vì được gặp em. Hy vọng kiếp sau chúng ta vẫn được ở bên nhau.”
Tôi lắc đầu.
“Anh lại nói linh tinh rồi, kiếp sau tôi không muốn gặp lại anh đâu.”
Quý Minh kêu lên: “Anh đối với em không tốt à?”
Sau khi Quý Minh quay về với gia đình, đúng là anh ta làm rất tốt.
Đối với tôi, đối với con cái, đều không thể chê trách.
Nhưng tôi đã không còn đặt trái tim vào người đàn ông này nữa.
Khi có lợi ích, tôi vui vẻ tiếp nhận.
Khi anh ta định chống đối tôi, tôi lập tức không nể mặt.
Anh ta tưởng tôi đã sớm tha thứ.
Nhưng ngoài chút mâu thuẫn ban đầu, suốt nửa đời sau tôi chưa từng cãi vã với anh ta.
Bởi vì trong mắt tôi, anh ta chỉ là công cụ kiếm tiền trong nhà này mà thôi.
Nghĩ vậy, tôi buột miệng nói ra:
“Nếu không phải anh biết kiếm tiền, tôi có thể sống với anh lâu như vậy sao?”
Có lẽ lời tôi khiến anh ta tổn thương, hoặc cũng bởi người già thường khó tính, Quý Minh bắt đầu giận dỗi.
“Mấy chục năm qua, anh luôn đặt em trong lòng, vậy mà em lại chẳng hề động lòng.”
Tôi chẳng bận tâm, mặc anh ta tự giận dỗi.
Giận xong, anh ta lại tự dỗ mình nguôi ngoai, rồi nhân danh con cháu để quay sang làm lành với tôi.
Năm 80 tuổi, Quý Minh ngã một cú, không lâu sau qua đời.
Trước khi nhắm mắt, anh ta nắm tay tôi.
“Đã hứa rồi, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ bên nhau.”
Tôi lắc đầu.
“Cảm ơn đời này anh đã cho mẹ con tôi một cuộc sống đầy đủ. Nhưng nếu có kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Ánh mắt Quý Minh cay đắng.
“Em vẫn chưa tha thứ cho anh sao?”
Tôi biết, tôi nên dỗ anh ta lần cuối, để anh ta an lòng ra đi.
Nhưng tôi lại sợ, lỡ thật sự có kiếp sau, chúng tôi sẽ gặp lại.
“Không.”
Với tôi, đã tổn thương thì mãi mãi không thể tha thứ.
Sau khi Quý Minh mất, tôi lại sống thêm mười mấy năm nữa.
Con cháu đều thương quý tôi, tôi không thiên vị ai.
Ai tốt với tôi, ai thường xuyên thăm nom, tôi liền chuyển tiền cho người ấy.
Cũng xem như tôi nếm trải niềm vui mà Quý Minh từng có.
Khoảnh khắc rời khỏi nhân thế, tôi chỉ có một điều ước – mong kiếp sau sẽ không gặp lại Quý Minh, tôi muốn tìm một người toàn tâm toàn ý với mình, bình yên sống cả đời.
(Toàn văn hoàn)