NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Kiếm Chủ Huyền Quân - Chương 38

  1. Home
  2. Kiếm Chủ Huyền Quân
  3. Chương 38
Prev
Next

Nụ cười trên mặt Phó Sơn cứng đờ, ông ta vội vàng giải thích: “Tô công tử đừng hiểu lầm, thật ra quận chúa…”

“Phó đại nhân không cần giải thích, dù thế nào thì hôm nay coi như Phó đại nhân đã giúp ta một lần, mà ta không thích nợ ơn người khác. Nếu sau này Phó đạl nhân có việc gì không giải quyết được thì có thế đến tìm Tô mồ”.

Dứt lời, Tô Phong xoay người rời đi.

Bóng dáng áo xanh cô độc xuất trần, chen lẫn vào giữa đám đông đang qua lại.

“Có lẽ Tô Phong có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết…”

Phó Sơn nhìn theo bóng lưng Tô Phong cho đến khi hắn biến mất mới rời mắt.

Trong lòng ông ta có rất nhiều nghi ngờ, nhưng rõ ràng có một số việc không thể tự tiện tìm hiểu.

Điều quan trọng nhất là về báo cáo kết quả với Linh Dao quận chúa.

Biệt viện, phủ thành chủ.

Dưới bóng cây ngô đồng, Tử Cận yên tĩnh lắng nghe Phó Sơn báo cáo.

Nàng ta có đôi chân ngọc thon dài cân đối làm cho vóc dáng có vẻ rất cao, kiểu tóc búi lả lơi để lộ khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, hàng lông mày cong cong, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt trong veo như suối.

Dù lúc này nàng ta chỉ mặc chiếc váy trắng tay rộng đơn giản nhưng vẫn khó giấu được khí chất cao quý.

“Ý thúc là Tô tiên sinh đi một mình, từ đầu đến cuối đều bình thản tự nhiên?”

Sau khi nghe Phó Sơn kể lại, vẻ suy tư chợt thoáng qua trong mắt Tử Cận.

“Đúng vậy, hắn còn nói một câu rất kì lạ”.

Phó Sơn trả lời.

“Nói ta nghe xem”, Tử Cận hứng thú.

Phó Sơn kính cẩn đáp: “Hắn nói, hắn không thích cậy thế ép người, chuyện hôm nay coi như đám người Hoàng Vân Xung gặp may”.

“Gặp may…”

Trong mắt Tử Cận lộ ra vẻ dị thường: “Vậy thì xem ra dù thúc không đi, Tô tiên sinh cũng có cách ứng phó. Đúng rồi, chắc hắn đã đoán được thân phận của ta rồi phải không?”

Phó Sơn gật đầu.

“Vậy hắn có phản ứng gì không?”, Tử Cận hỏi tiếp.

“Việc này…”

Phó Sơn do dự một lúc rồi đáp: “Quận chúa, hắn đã đoán được mấy ngày nay có thuộc hạ lén lút theo dõi”.

Tử Cận căng thẳng: “Tô tiên sinh tức giận?”

Phó Sơn vội vàng lắc đầu: “Tức giận thì không có, hẳn chỉ bảo coi như thuộc hạ đã giúp hắn một lần, sau này nếu gặp chuyện gì khó giải quyết thì có thế nhờ hắn giúp đỡ’.

Tử Cận gật đầu: “Phó thúc thúc, thúc đi trước đi”.

“Vâng”.

Phó Sơn quay lưng rời đi.

Tử Cặn đi vào một căn phòng trong biệt viện.

Trong phòng, Tiêu Thiên Khuyết đang ngồi pha trà rất nhàn nhã, sắc mặt cũng tươi tắn hơn nhiều.

Thấy Tử Cận vào, Tiêu Thiên Khuyết nhẹ nhàng bảo: “Ta đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi của các cháu. Chỉ có thể nói lần này Phó Sơn đến Tụ Tiên Lâu đã giúp Hoàng Vân Xung một lần, nếu không với bản lĩnh của Tô tiên sinh, chỉ sợ họ sẽ khó giữ được tính mạng”.

Tử Cận muốn nói lại thôi.

“Cháu muốn nói gì thì cứ nói đi, ở đây đâu có người khác”.

Tiêu Thiên Khuyết cười lắc đầu.

Tử Cận hít vào thật sâu, nghiêm túc trả lời: “Ông nội, tất cả thông tin mà chúng cháu điều tra được đã chứng minh Tô… Tô tiên sinh không phải thế ngoại cao nhân, cũng không phải nhân vật thần tiên sâu không lường được, hắn chỉ là con rể của Văn gia mà thôi, sao ông vẫn coi trọng hắn thế ạ?”

Tiêu Thiên Khuyết bật cười, cảm khái: “Khi nào cháu đến tuổi của ta sẽ phát hiện ra rằng thân phận, địa vị, quyền lực, mọi thứ đều không quan trọng. Thứ quan trọng là tâm trí, trí tuệ và đạo hạnh!”

“Với thủ đoạn và mắt nhìn của Tô tiên sinh ngày hôm đó, nếu nói hắn là thế ngoại cao nhân thì ta cũng không cảm thấy kì lạ. Nhưng hắn lại là đệ tử bị ruồng bỏ của Thanh Hà Kiếm Phủ, một đứa con rể không được coi trọng của Văn gia, đây mới là điều kì lạ nhất!”

Ánh mắt Tiêu Thiên Khuyết trở nên sâu thẳm: “Có thể khẳng định Tô tiên sinh có bí mật mà chúng ta không thể nào biết, đây mới là điều khiến người ta kiêng dè nhất của Tô tiên sinh!”

Tiêu Thiên Khuyết ngước mắt lên, nhìn ra được Tử Cận vẫn còn nghi hoặc trong lòng, bèn mỉm cười: “Nha đầu, cháu đừng suy nghĩ nhiều quá, đừng quên từ khi ta uống thuốc theo lời chỉ dẫn của Tô tiên sinh, vết thương trên người đã sắp lành. Chỉ dựa vào phương pháp cải tử hồi sinh này cũng đủ để chứng minh Tô tiên sinh cao minh cỡ nào!”

Tử Cận gật đầu lia lịa: “Quả thật phương thuốc này rất thần kỳ”.

Tiêu Thiên Khuyết chợt nghĩ đến một việc, nghiêm mặt dặn dò: “Sáng mai chúng ta sẽ được gặp Tô tiên sinh, cháu nhớ đến lúc đó không được thất lễ, càng không được sơ suất nhé”.

Tử Cận dồi: “ông nội, mấy ngày nay ông đã nhắc cháu nhiều lần lắm rồi đấy ạ! Ông nghĩ cháu là người không biết chừng mực sao?”

Tiêu Thiên Khuyết cười ha hả, chậm rãi nói: “Đừng trách ông nội nhắc mãi, ngày hôm đó ta cứ tưởng mình nhất định sẽ chết, không ngờ tình thế lại xoay chuyển, nhờ Tô tiên sinh cứu mạng nên mới có cơ hội sống sót, ông nội… vui lắm!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 38"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com