Kiếm Chủ Huyền Quân - Chương 40
Cả người Văn Trường Thanh cứng đờ, ông ta ậm ừ: “Đại ca, mấy ngày nay đệ đã tới phủ thành chủ ba lần, lần nào cũng bị từ chối ngoài cửa, thậm chí còn không được gặp mặt thành chủ…”
Văn Trường Kính nghiến răng: “Đệ tới thêm một chuyến nữa, Phó đại nhân không đồng ý thì đệ cứ ở lì tại phủ thành chủ. Ta không tin với quan hệ giữa Văn gia và ông ta những năm qua, ông ta vẫn có thể tiếp tục từ chối”.
Văn Trường Thái gật đầu với tâm trạng nặng nề, than vãn: “Nếu là năm đó lão thái quân còn ở thành Ngọc Kinh, thành Quảng Lăng có ai dám khinh thường Văn gia chúng ta chứ?”
Văn Trường Kính im lặng, tâm sự nặng nề.
Lúc này, một tên hạ nhân vội vàng chạy vào bấm báo.
Tô Phong về Văn gia!
“Ngươi có chắc là hắn không bị thương chút nào không?”
Văn Trường Thanh không thể không kinh ngạc hỏi.
Tên hạ nhân nghiêm túc đáp: “Nhìn từ ngoài thì không có vẻ gì là bị thương”.
Văn Trường Thanh ngạc nhiên, điều này có thể ư?
Hoàng Càn Tuấn bị sỉ nhục như thế, sao Hoàng gia có thể bỏ qua cho Tô Phong dễ dàng như vậy?
Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề!
“Đại ca, huynh nghĩ sao?”
Văn Trường Thanh nhìn về phía Văn Trường Kính.
Văn Trường Kính bảo: “So với tiệc mừng thọ của lão thái quân vào ngày mai, Tô Phong hắn sống hay chết thì là cái răm gì!
Văn Trường Thanh lập tức cứng họng.
Ánh nắng sau giờ Ngọ chiếu xuyên qua song cửa sổ, tạo thành vệt sáng trên sàn nhà.
Tô Phong ngâm mình trong thùng gỗ, hai mẳt nhắm chặt, hít vào thở ra, trên khuôn mặt thanh tú là vẻ bình tĩnh.
“Kể từ ngày mai, mình phải đổi phương thuốc tôi thể khác mới được”.
Một lúc lâu sau, Tô Phong thở ra một hơi thật dài, hơi thở như mũi tên đâm vào không khí, cương kình kéo dài, dường như có tiếng sấm gió rít gào.
Lúc này tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới Ban Huyết sơ kỳ cấp “luyện da” đại viên mãn.
Cấp độ tiếp theo là “luyện nhục”!
Luyện nhục là rèn luyện cơ thể, khai quật và kích phát tiềm năng của cơ thể, thúc đẩy sức mạnh thể chất mạnh lên một bậc.
Tu luyện cảnh giới này đến mức cao nhất, cơ thể sẽ có lúc mềm mại như ngọc, lúc thì cứng rắn như sắt, có thể chống lại binh khí bình thường!
“Khi luyện da, số tiền chi cho dược liệu tắm thuốc mỗi ngày là năm trăm lượng”.
“Nhưng nếu luyện nhục, mỗi ngày phải mất khoảng một nghìn năm trăm lượng dược liệu, như vậy mới có thể kết hợp với thuật luyện thể Tùng Hạc, giúp mình rèn luyện sức mạnh thể chất mạnh mẽ nhất…”
Tô Phong đứng dậy ra khỏi thùng gỗ, mặc quần áo vào rồi ngồi trước cửa sổ suy tư.
Kể từ khi bắt đầu tu luyện lại từ đầu chỉ mới qua sáu ngày, mặc dù thể chất của hắn đã đạt tới trình độ kỳ luyện da viên mãn, nhưng lại mất khoảng ba nghìn lượng bạc!
Lúc này, một vạn lượng bạc mà Tử Cận cho hắn trước kia chỉ còn lại bảy nghìn lượng.
Theo dự đoán của Tô Phong, nếu bắt đầu tu luyện cấp luyện nhục, bảy nghìn lượng bạc này chỉ có thể duy trì được khoảng bốn, năm ngày!
Nếu là người thường thì hoàn toàn không thế chịu nổi chi phí khủng khiếp này.
“Dành thời gian đến núi Vân Thương một chuyến mới được, nếu có thể tìm được một ít linh dược thì càng tốt hơn”.
Tô Phong nghĩ thầm.
Linh dược khác với dược thảo bình thường ở chỗ nó sinh trưởng nhờ hấp thu linh khí.
Nếu ở Đại Hoang cửu châu, ngoài những linh dược cấp “địa bảo thiên tài” kia thì những loại linh dược phẩm giai khác đều có thể mua rất dễ dàng.
Nhưng ở trong biên giới Đại Chu, đừng nói là địa bảo thiên tài, ngay cả linh dược bình thường cũng được gọi là “hiếm có”, loại nào cũng quý hiếm, nghìn vàng khó đổi.
Đối với Tô Phong, những điều này không là gì cả.
Trong cảnh giới Ban Huyết, dù không có linh dược cũng có thể thay thế bằng dược liệu, chẳng qua hoi mất thời gian và tốn nhiều tiền hon thôi.
Một lát sau, Tô Phong đứng dậy đi ra sân, bắt đầu tu luyện thuật luyện thể Tùng Hạc như trước đây.
Con đường tu luyện vốn vô cùng buồn tẻ và gian nan, những người có thể kiên trì sẽ làm nên đại sự.
Như vậy mới có thể thành tài!
Huống hồ, để mạnh hơn mình của kiếp trước thì đương nhiên càng không thể lười biếng.
Sáng sớm hôm sau.
Trời còn chưa sáng, cả Văn gia đã bắt đầu bân rôn.