Kiếm khách mù - Chương 19 Lĩnh hội tiên đồ, con đường tu hành dài đằng đẵng
Chương 19: Lĩnh hội tiên đồ, con đường tu hành dài đằng đẵng
Trên đường đi đến đỉnh Thiên TH ủy, Lý Tuấn Huy gặp rât nhiều đệ tử nhập tông cùng khóa.
Thiếu nam, thiếu nữ mặc trang phục tông môn mới tinh, nét mặt tràn ngập mong ước về tương lai.
Tốp năm tốp ba tụ tập đi cùng nhau, vừa nói vừa cười đi về phía đỉnh Thiên Thủy.
Đỉnh Thiên Thủy nằm ở vị trí chếch về phía tây ở Đại Hạ Kiếm Tông.
Phương hướng của năm đỉnh lớn cũng được quy hoạch theo ngũ hành.
Chỉ có mình đỉnh chủ tam hệ phong, lôi, băng là ở một mình.
Ngay vào lúc Lý Tuấn Huy đang hâm mộ những người khác tụ tập cùng nhau rồi vừa nói vừa cười, đằng sau đột nhiên có hai bóng dáng ôm lấy cổ hắn.
“Ha ha ha! Tuấn Huy, không ngờ huynh còn là Thánh phẩm linh căn cực hiếm!”
“Được vào thẳng nội môn, có thể gọi là một phát bay lên trời.”
Khóe môi Lý Tuấn Huy thoáng cười nhẹ, người tới là Lâm Đông, người đã gia nhập nội môn
đỉnh Thiên Thố, còn có Lý Thịnh An, người đã gia nhập vào ngoại môn đỉnh Thiên Kim.
Lý Tuấn Huy mỉm cười, gần đây hắn cũng có nghe ngóng một chút về tình hình của hai người này.
“Lâm Đông, huynh cũng rất khá, không ngờ huynh là Thố hệ Thiên Linh Căn, ngày sau chắc chắn tiền đồ rộng mở.”
Lâm Đông thật thà gãi gãi đầu, sau đó cong môi cười nói: “Phần mộ tổ tiên trong nhà bốc khói, tổ tiên tích đức.”
Còn Lý Thịnh An ở bên cạnh thì lập tức tỏ vẻ thỏa mãn.
Hắn ta nói: “Tạp linh căn như ta có thế vào làm một đệ tử ngoại môn đã là rất tổt rồi.”
Ba người kết bạn rồi cùng nhau đi lên đỉnh Thiên Thủy.
Dọc trên đường đi, bọn họ thấy ở đỉnh Thiên Thủy, đệ tử nữ chiếm chín phần mười.
Trên đường đi có không ít sư tỷ toàn đứng ở trên nóc nhà hoặc chỗ cao, không ngừng trò chuyện trêu ghẹo các đệ tử mới nhập môn năm nay.
“Woa, sư tỷ, tỷ có nhìn thấy đệ tử mù cõng trên lưng một táng đá kia không?”
“Nghe nói hắn chính là đệ tử duy nhất mà
đỉnh Thiên Lôi thu nhận năm nay, hắn là người có Thánh Phẩm Linh Căn, hắn còn siêu hơn cả đại sư huynh Vũ Bính!”
Nữ tử có khuôn mặt thanh tú nghe sư muội nói ríu rít thì cũng chỉ mỉm cười nhẹ.
“Lý Tuấn Huy, không ngờ một người mù mà lại có cái tên nho nhã như vậy.”
“Thiên phú cũng đứng hạng nhất ở lục địa Thanh Vân này.”
“Được rồi, đến giờ đi luyện công rồi.”
Thế là đám người đông đúc đã tập trung ở trong đại điện của đỉnh Thiên Thủy.
Mỗi người có một cái đệm cói, ngồi khoanh chân.
Mà những người ngồi ở đó cũng hết sức chăm chú, giới tu tiên coi trọng tôn ti trật tự, cường giả vi tôn.
Lý Tuấn Huy còn muốn ba người ngồi cùng chỗ với nhau, Lý Thịnh An lại nói: “Không được không được, bây giờ thân phận của huynh là quan môn đệ tử của đại trưởng lão đỉnh Thiên Lôi.”
“Cũng tức là đệ tử thân truyền có địa vị cao hơn cả đệ tử hạch tâm của học trò trưởng lão.”
“Huynh phải ngồi ở hàng đầu!”
Lý Tuấn Huy nhìn xung quanh, hắn phát hiện
vẻ mặt của những người xung quanh đêu có hơi mất tự nhiên, bất đắc dĩ hắn đành phải đi đến đằng trước nhất.
Chỗ kia chỉ có một cái đệm cói lẻ loi, phía sau là đệ tử nội môn mới vào, tiếp sau nữa là đệ tử ngoại môn.
Lần này Đại Hạ Kiếm Tông mở sơn môn, tổng cộng thu nhận ba trăm chín mươi hai người, tính ra lần này đã thu nhận khá nhiều đệ tử.
Trong đó, đệ tử được vào thẳng nội môn tu hành có tổng cộng hơn sáu mươi người, trong đó người có thân thể Thiên Linh Căn có bốn người.
Cho dù là Thiên Linh Căn, cũng chưa chắc sẽ được trưởng lão coi trọng rồi thu làm đệ tử môn hạ.
Lý Tuấn Huy ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt là án kỷ (cái bàn thấp), xếp cùng có một chiếc đệm cói.
Xoẹt!
Một cơn gió nhẹ lướt qua, nữ tử mặc trường bào băng lam phá không xuất hiện sau án kỷ.
Nữ tử có nét mặt nghiêm nghị chính là tam trưởng lão Lam Hòa đỉnh Thiên Thủy, cảnh giới Kim Đan hậu kỳ.
Lam Hòa giương đôi mắt xinh đẹp nhìn thì thấy vẫn còn khá nhiều đệm cói trống, sắc mặt
nàng ta lập tức trầm xuống.
Lúc nàng ta phất tay đóng cửa đại điện lại, đệ tử đang chạy từ ngoài vào lập tức hiện lên vẻ mặt đau khố.
Cửa này bọn họ cũng không dám gõ, cho nên bọn họ đành phải ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa.
Lam Hòa khẽ nhấc vạt áo lên rồi ngồi lên chiếc đệm cói.
“Ngày đầu tiên đi nghe giảng đã dám đi muộn! Thế thì cứ đứng hết ngoài cửa cho ta!”
“Vào bài!”
Các đệ tử trong điện đều ngồi thẳng lưng, không ngờ Lam trưởng lão này nói được làm được thật.
Mặc kệ ngươi là đệ tử nội môn hay đệ tử ngoại môn gì, chỉ cần đi muộn thì đều không được vào.
Đồng thời trong lòng mọi người cũng có ấn tượng đầu tiên về Kiếm Tông.
“Nói được làm được!”
Lam Hòa có diện mạo rất xinh đẹp, nhưng thân là trưởng lão giảng bài, ánh mắt nàng ta luôn có một nét uy nghiêm.
Lam Hòa nhẹ giọng cất tiếng: “Chắc hẳn các
ngươi đều nghĩ rằng vào tiên môn tu hành là một chuyện khiến cho người ta vô cùng hưng phấn”.
“Nhưng tiết học đầu tiên mà ta giảng cho các ngươi ngày hôm nay chính là nói cho các ngươi rằng, không được dễ dàng tin vào lòng người!”
Xôn xao!
Nàng ta vừa nói ra những lời này, các đệ tử phía dưới lập tức châu đầu ghé tai nhau bàn bán, tiếng nghị luận vang lên xôn xao.
Một lúc sau, Lam Hòa nói tiếp: “Đợi các ngươi tu luyện đến một cảnh giới nhất định thì sẽ hiểu, ngày thường chúng bạn gọi nhau là bạn bè, đến thời khắc mấu chốt, chắc chắn sẽ là bỏ bạn hữu chứ không bỏ mình.”
“Câu này không cần các ngươi phải hiếu ngay bây giờ, ghi nhớ trong lòng là được rồi.”
Giọng của nữ tử không lớn, nhưng lại có thể làm cho tất cả mọi người trong đại điện rộng trăm trượng đều nghe thấy rõ ràng.
Sau đó, trong tay Lam Hòa chợt lóe lên ánh sáng, một miếng Ngọc Giản xuất hiện.
Lam Hòa giơ Ngọc Giản lên rồi khẽ nói: “Chắc hẳn các ngươi đều đã lấy được Ngọc Giản thuộc về mình.”
“Vậy thì, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi nhất
định phải luôn luôn mang theo nó!”
“Bởi vì thứ này sẽ đi cùng các ngươi suốt đời!”
Lời này vô cùng nặng nề, nhưng mỗi một vị đệ tử đi ra từ Đại Hạ Kiếm Tông dều biết, lời nói này đại biểu cho cái gì.
“Ngọc Giản này có rất nhiều tác dụng, cái quan trọng trong tông môn chính tích điểm cổng hiến.”
“Điểm tích được cũng sẽ ghi lại trong Ngọc Giản, hơn nữa bên trong Ngọc Giản có chứa năng lực định vị, có thể nhìn thấy vị trí của các đệ tử đồng môn khác vào lúc cần thiết.”
“Cũng có thể dùng Ngọc Giản kiểm tra vật phẩm trong Bảo Các, các trưởng lão khác giảng bài cũng có thể thông qua Ngọc Giản để quan sát.”
“Tóm lại, nhất định phải giữ gìn cấn thận miếng Ngọc Giản này! Đợi sau khi các ngươi bước vào kỳ Luyện Khí, tất nhiên có thế mở ra những công năng này của Ngọc Giản.”
Tất cả mọi người đều lấy Ngọc Giản ra nhìn kỹ, không ngờ miếng Ngọc Giản nho nhỏ này lại có nhiều công năng như vậy.
Thế mà những lời Lam Hòa nói tiếp theo lại làm chấn động tam quan của tất cả mọi người!
Lam Hòa nhẹ nhàng nói: “Các ngươi có biết nơi mà chúng ta đang ở là chỗ nào không?”
Có người lên tiếng: “Khu vực phía Bắc đại lục Thanh Vân.”
Người đó còn chưa nói xong, một thiếu niên khác có đôi mắt hơi đỏ trầm giọng nói: “Lãnh thổ Đại Hạ, khu vực phía Bắc đại lục Thanh Vân!”
Lúc Lam Hòa nghe thấy giọng nói này thì có vẻ hơi sửng sốt, sau khi nhìn sang thiếu niên đó thì ánh mắt nàng ta lóe lên một tia sáng tỏ.
Nàng ta nhẹ giọng nói: “Hóa ra là Trọng Lân, thiếu chủ núi Ngung Dương.”
“Đúng vậy, chỗ chúng ta đang ở chính là đại lục Thanh Vân, còn đại lục Thanh Vân thì thuộc khu vực Đại Hạ.”
“Vùng trời này, nơi được gọi nhân linh giới, và cũng được gọi là hạ giới.”
“Nhân linh giới gôm có sáu khu vực, những khu vực khác sau này các ngươi tự mình thăm dò.”
“Sở dĩta nói những lời này là muốn nói cho các ngươi biết rằng, ngoại trừ nhân linh giới và tiên giới ra, chúng ta còn có một giới khác nữa!”
“Hoàng tuyền giới!”
“Cũng chính vì sự tồn tại của Hoàng tuyền giới, ở nhân linh giới trong những năm tháng dài
không biết hàng nghìn năm này, sẽ có rất nhiều đại năng tu sĩ đoạt xá và mang theo ký ức đời trước luân hồi chuyển thế!”
Lý Tuấn Huy liền cả kinh, hắn nghĩ thâm trong lòng: “Người luân hồi ư?”
“ở cuộc kiếm tra linh căn trước đó, chưởng luật đã từng đánh chết hai người đoạt xá!”
“Bây giờ mà vẫn còn người luân hồi mang theo trí nhớ kiếp trước sao?”
“Nếu không vào tiên môn, e là cả đời cũng khônq biết chuyện này.”