Kiếm khách mù - Chương 22 Nỗi ô nhục của tổng môn, chém nghịch đồ
Chương 22: Nỗi ô nhục của tổng môn, chém nghịch đồ
Sáng sớm hôm sau.
Lý Tuấn Huy đang ngủ say ở biệt viện của sư phụ thì bị tiếng chuông chói tai đánh thức!
Lúc ngồi dậy, hắn phát hiện sư phụ đang đứng chờ ở ngoài cửa.
Ông lão nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Con mau ngồi dậy rồi đi đến quảng trường đỉnh Thiên Kiếm!”
Lý Tuấn Huy bối rối nhưng hắn cũng sửa soạn nhanh một chút rồi dậy.
Lúc đi cùng ông lão xuống núi, hắn thấy tất cả đệ tử trong môn phái đều đang chạy tới đỉnh Thiên Kiếm.
Lúc này, chỉ cần là đệ tử trong tông môn thì hầu như đều đang chạy đến đó.
Trên đường đi, Lý Tuấn Huy tò mò hỏi: “Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì thế ạ? Tiếng chuông trước đó là sao?”
Ông lão giải thích với vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là tiếng chuông báo động của Đại Hạ Kiếm Tông, rất ít khi gõ.”
“Một khi tiếng chuông vang lên, tất cả đệ tử trong tông môn đều phải nhanh chóng chạy đến
quảng trường đỉnh Thiên Kiếm.”
“Chắc là đã có đệ tử vi phạm môn quy rồi!”
Lý Tuấn Huy chấn động, rốt cuộc đã vi phạm môn quy gì mà phải làm to chuyện như này!
Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, trên đường đi rất nhiều đệ tử dừng chân thi lễ với ông lão.
Và bọn họ cũng đều nở nụ cười thân thiện với chàng thiếu niên.
Còn Lý Tuấn Huy thì cũng lễ phép đáp lễ từng người một, rồi mỉm cười gọi sư huynh sư tỷ.
Lý Nam Đình thấy cứ như thế này thì quá tốn thời gian, ông ấy trực tiếp mang Lý Tuấn Huy phi lên ngự không bay về phía đỉnh Thiên Kiếm.
Khi hai người bay xuống, trên quảng trường đã có rất đông các đệ tử nội môn đứng đó rồi.
Một số đệ tử đứng đầu có diện mạo chừng hai bốn hai lăm tuổi, khí tức trên người họ cực kỳ mạnh mẽ.
Trước kia Lý Tuấn Huy chưa tiến vào Luyện Khí nên tất nhiên là không cảm nhận được.
Còn bây giờ hắn có thế cảm nhận loáng thoáng được khí tức trên thân những người này đều rất mạnh mẽ.
Trong lòng Lý Tuấn Huy kinh hãi không thôi.
“Lẽ nào những sư huynh sư tỷ này đêu đang ở cảnh giới Trúc Cơ? Giỏi quá!”
Trừ các đệ tử mới nhập môn ra, tính sơ sổ người đang đứng trên quảng trường này thì ít nhất cũng phải mấy nghìn người.
Các đệ tử mới nhập môn đêu mang vẻ mặt nghi hoặc.
Còn các sư huynh, sư tỷ đã vào môn mấy năm thì đều có vẻ mặt ngưng trọng.
Vào tông môn mấy năm nay, bọn họ cũng chưa nghe thấy thuông báo động lần nào.
Vù!
Tông chủ Lục Khang Niên chợt xuất hiện trên không trung.
Mà phía sau lão, còn có một bóng người bị trói tứ chi bằng bốn chiếc xích màu vàng ở trên không.
Người đó là một thiếu niên khoảng mười bảy tuổi, hắn ta đang nhìn Lục Khang Niên với ánh mắt hung ác.
Lúc này, vẻ mặt Lục Khang Niên cực kỳ u ám, lão giơ tay lên rồi ép xuống, mọi người trên quảng trường lập tức trở nên im lặng.
Mọi người đều cảm thấy đột nhiên có vật nặng đè lên lồng ngực mình!
Lúc này, Lý Tuấn Huy chú ý thấy gần như toàn bộ trưởng lão các đỉnh mà hắn từng gặp lúc bái tông đêu đang đứng ở hàng phía sau.
Đang đứng ở hàng phía trước lại những ông lão chưa bao giờ lộ diện.
Mà trong số đó có một vị nam tử trung niên đang có vẻ mặt cực kỳ u ám, nhìn vào trang phục thì chắc người này là đỉnh chủ của đỉnh Thiên Kim rồi.
Đột nhiên, Lục Khang Niên lạnh lùng quát to: “Đồ Khuê quỳ xuống!”
Da mặt nam nhân run lên, nhưng lại không hề oán thán mà quỳ rạp xuống đất trước mặt chúng đệ tử.
Sau đó trong tay Lục Khang Niên xuất hiện một cái roi, toàn thân cái roi đen sì, trên thân roi còn đầy mũi nhọn.
Vung cổ tay một cái, trường tiên lập tức hóa thành một cái bóng quất lên lưng người đàn ông!
Vút!
Âm thanh này vô cùng thanh thúy, áo bào trắng sau lưng Đồ Khuê lập tức rách ra.
Chỉ một thoáng, máu tươi đã thấm ra toàn bộ lưng.
Vút vút vút!
Cái roi được giơ lên cao rồi liên tục quất lên người đàn ông.
Từ đầu đến cuối người đàn ông không rên một tiếng nào, hắn ta im lặng chịu đựng tất cả.
Người đàn ông quỳ trên mặt đất mặt tái nhợt, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống sàn đá xanh.
Trong lòng mọi người đều run rẩy, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mọi người đều bị khiếp sợ bởi cơn giận của tông chủ.
Lục Khang Niên bỏ cái roi da đang cầm xuống, hai mắt đỏ ngầu, lão trừng mắt nhìn người đàn ông bị bong da tróc thịt sau lưng.
“Đồ Khuê nhà ngươi giỏi lắm! Ta cho ngươi làm đỉnh chủ đỉnh Thiên Kim, thế mà ngươi quản giáo đồ đệ như thế à?”
“Hay cho một cái tên đệ tử! Hay cho một đỉnh Thiên Kim!”
“Đệ tử tiên môn, oai phong quá nhỉ!”
“Nếu không phải bà lão tám mươi tuổi kia đi bộ suốt hai mươi ngày, đi đến chân núi Đại Hạ Kiếm Tông.”
“Thì đến bây giờ ta vẫn không biết đệ tử đỉnh Thiên Kim các ngươi ở dưới núi oai phong như thế đấy!”
“Ta còn không biết Đại Hạ Kiếm Tông ta, lại có phần tử biến chất không bằng cầm thú như vậy!
Lúc này, Đồ Khuê đang quỳ dưới đất không nói được câu nào, bởi vì hắn ta biết đệ tử của mình đã phạm vào tội lớn tày trời.
Vào lúc mọi người vẫn còn hoi mờ mịt, thanh niên bị trói trên không trung kia giận dữ gào lên.
“Ta xem trọng nữ nhân đó là phúc của nàng ta!”
“Dựa vào đâu mà ta phải bị phạt? Huống hồ ta còn cho nàng ta trăm lượng bạc! Nàng ta mới là kẻ được hời!”
Lục Khang Niên giơ tay ra hút thanh niên kia vào trong tay, bóp chặt cố của hắn ta!
Gương mặt cương nghị đó kề sát tên thanh niên rồi lạnh lùng quát: “Chuyện đã đến nước này mà ngươi vẫn nghĩ là ngươi không sai ư?”
“Đệ tử tiên môn mà làm bậy!”
Thanh niên bị bóp cổ sắc mặt đỏ bừng, nhưng đôi mắt trợn to kia lại nói cho mọi người biết, hắn ta không phục.
Tay phải của Lục Khang Niên vỗ mạnh vào bụng tên thanh niên!
Rầm!
Mọi người nhìn thấy chỗ bụng của tên thanh niên tản ra một đạo khí hoàn.
“Ụa! khụ khụ! a!”
Thanh niên ụa một tiếng nôn ra một ngụm máu.
Một thiên tài hai mươi tuổi đã bước vào Trúc Cơ Cảnh cứ thế bị phế bỏ đan điền.
Đệ tử phía dưới nhất thời câm như hến, đến thở cũng rất dè dặt.
Lục Khang Niên nối giận giải linh chú trói buộc, thanh niên lập tức ngã xuống đất.
Lục Khang Niên phẫn nộ nói: “Vổn dĩ ba ngày sau nữ tử kia sẽ thành thân.”
“Tiểu cô nương đó đã nói cho ngươi chuyện này, còn hết lời cầu xin.”
“Ngươi lại cưỡng bức…! Còn ra tay đánh bị thương bà lão kia nữa.”
“Tiểu cô nương tự cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với phu quân tương lai, sau khi ngươi đi liền treo cổ tự sát!”
“Đệ tử tiên môn ư?”
“Đại Hạ Kiếm Tông ta thấy xấu hổ!”
“Nhục nhã!”
Keng!
Trong tay Lục Khang Niên xuất hiện một thanh trường kiếm, lão giơ cao lên!
Lúc này, cuối cùng người thanh niên đã biết sợ rồi, hắn ta bị phế bỏ đan điền, cùng lắm là bị chặt đứt con đường trường sinh mà thôi.
Nhưng lúc này rõ ràng là Lục Khang Niên muốn giết hắn ta!
Tên thanh niên vốn ngã trên mặt đất chật vật đau đớn thì lúc này đã bò dậy.
Hắn ta quỳ gối trước Lục Khang Niên rồi liên tục xoa hai tay, điên cuồng dập đầu, dập vài cái trán hắn ta đã chảy máu, có thể thấy hắn ta dập mạnh thế nào.
Bụp bụp bụp!
Tên thanh niên liên tục lặp lại trong miệng: “Tông chủ! Tông chủ, ta biết sai rồi!”
“Ta biết sai rồi! Ta sẽ bồi lễ xin lỗi bà của cô nương đó, bồi thường vàng bạc.”
“Ta sẽ rời khỏi Đại Hạ Kiếm Tông, làm trâu làm ngựa cho bọn họ!”
Bụp!
“Ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi! Tha cho ta đi, tha cho ta được không…”
Bụp bụp!
“Ta thật sự biết sai rồi, người xem, ta chết đi
thì chỉ còn lại một mình bà lão đó, đến cả một người chăm sóc bà ấy cũng không có nữa.”
“Đừng giết ta, bây giờ ta sẽ xuống núi đi đến nhà bọn họ hầu hạ bà lão đến cuối đời.”
“Dù sao ta cũng bị người phế đi rồi, ta chỉ còn là một phế nhân, tha cho ta đi! Tha cho ta đi!”
Thiên địa im ắng, chỉ có tiếng tên thanh niên quỳ dưới đất cầu xin tha mạng, và tiếng dập đầu trầm muộn.
Lúc này các đệ vừa nhập môn cũng đã hiếu đầu đuôi sự việc.
Nhưng lúc này mọi người cũng đã biết tin hình huống của bà lão dưới núi, không ít ngời cảm thấy thái độ sám hối của tên thanh niên giờ này rất thành khấn.
Lý Nam Đình bỗng quay đầu nhìn sang thiếu niên bên cạnh, ông ấy trầm giọng hỏi: “Con nghĩ nên xử lý đệ tử này thế nào?”
Lý Tuấn Huy lạnh lùng nói: “Phải giết!”
Qủa nhiên!
Trong cơn giận dữ, Lục Khang Niên hoàn toàn không bị lung lay, kiếm trong tay bay ra, lão ra tay nhanh như tia chớp.
Tên thanh niên quả thật bị gọt thành cái gậy người!
Nhất thời, máu tươi bắn xa ba thước, sau tia lóe kia tiếng kêu thảm của tên thanh niên đã dừng lại!
Lục Khang Niên mặc kệ máu tươi bắn lên mặt, đôi mắt sắc bén quét xuống phía dưới.
“Ta không hy vọng sẽ lại có người vi phạm quy định tông môn, nếu các ngươi không biết rõ thì xem kỹ trên Ngọc Giản thân phận của mình! Ghi tạc vào lòng!”
“Đồ Khuê thân là đỉnh chủ đỉnh Thiên Kim, không biết cách dạy dỗ! Lập tức thu hồi chức đỉnh chủ đỉnh Thiên Kim của Đồ Khuê!”
“Mạnh Lâm Hải sẽ tiếp nhận chức đỉnh chủ!”
“Đệ tử mắc lỗi, sư phụ không thể miễn tội!”
“Ngươi hãy đích thân đưa thi thế của tên nghiệt đồ này cho bà lão kia, cho bà ấy biết kết quả xử lý đi!”
Đồ Khuê đứng lên, sắc mặt hắn ta tái nhợt cả người lung lay sắp đố, nhưng lại không hề phản bác lại lời của Lục Khang Niên.
Hân ta khom người hành lễ rồi nói: “Đồ Khuê lĩnh mệnh.”
Lục Khang Niên vung tay áo lên, hừ lạnh một tiếng rồi biến mất trước mắt mọi người.