NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Kiếm khách mù - Chương 24 Hán tử què, người trông các

  1. Home
  2. Kiếm khách mù
  3. Chương 24 Hán tử què, người trông các
Prev
Next

Chương 24: Hán tử què, người trông các
Trên đường đi, Lý Tuấn Huy cũng gặp được rất nhiều sư huynh đệ tông môn.
Không ít chỗ đều có rất nhiều người dừng lại nghỉ chân, thế mà còn có người trực tiếp mở một cái quán nhỏ ngay tại ven đường đỉnh Thiên Trụ.
Đồ bày bán ở quán này rất kỳ quặc, cái gì cũng có.
Lúc ở sườn núi, hắn còn trông thấy đám đông có mặt ở Nhiệm Vụ Các.
Nghe nói đây chính là nơi mà về sau tất cả đệ tử tông môn tiếp nhận nhiệm vụ của tông môn.
Giải thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không gióng nhau, cái thì là linh thạch, cái thì là đan dược hay vật phấm khác.
Nhưng rất nhiều nhiệm vụ đều thưởng bằng điểm cống hiến tông môn.
Còn điếm tích lũy thì cũng có thể đổi linh thạch thứ phẩm ở nhiệm vụ một so với mười.
Đồng thời điểm tích lũy cũng là đồng tiền mạnh dùng để giao dịch trong tông môn, có thế mua nhiều thứ hơn bạn tưởng.
Lại đi thêm một đoạn nữa, hắn nhìn thấy Khí Điện có khí thế hào hùng, với cả Đan Tháp cao ngất như cây thông kiêu ngạo trên đỉnh núi.
Nhưng hắn cũng không dừng lại, hắn rất rõ ràng về mục đích của chuyến đi này.
Đó là mau chóng đến Tàng Thư Các chọn một cuốn công pháp phù hợp cho mình tu luyện.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng Lý Tuấn Huy mồ hôi đầm đìa leo lên đến đỉnh núi.
Mỗi một nơi trên đường đi đều có khá nhiều người, Tàng Thư Các cực kỳ quý giá này thì ngược lại chỉ có lác đác vài người cùng nhau lên núi.
Vừa lên đến đỉnh núi, phóng tầm mắt ra nhìn thì ngoại trừ một cái sân cực rộng ra thì chỉ có một tòa đại điện ba tầng theo phong cách cổ xưa.
Cánh cửa bằng gỗ lim cao tầm mười trượng trông vừa dày vừa nặng.
Phía trên treo bức hoành nền xanh dùng nước sơn vàng viết ba chữ rồng bay phượng múa ‘Tàng Thư Các’.
Nét bút sắc như kiếm, cách bức hoành lộ ra một cỗ ý rét lạnh.
Xoạt! Xoạt!
Tiếng quét sân vô cùng có tiết tấu truyền ra.
Chỉ thấy một vị hán tử trung niên tóc tai bù xù đang chống gậy, quét sạch bụi bặm ở đỉnh núi từng chút một.
Chẳng mấy chốc đã quét đến chỗ Lý Tuấn
Huy, người đó làm như không nhìn thấy chàng thiếu niên vậy.
Lý Tuấn Huy khom lưng ôm quyền hành lễ, cái quét của đối phương lại bất ngờ quét lên chân của Lý Tuấn Huy.
Hán tử đứng thẳng người rồi hung dữ quát: “Mù à! Không trông thấy ông đây đang quét sân à?”
Chỉ thấy thiếu niên hơi lùi về sau nửa bước, trên mặt không có biểu cảm gì: “ừm, ta là người mù.”
Nam nhân ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng thiếu niên, chỗ hai mắt được che bằng một mảnh vải màu đen.
Nhưng sống mũi cao thẳng và cánh môi mỏng kia lại khiến cho người ta cảm thấy hắn đeo mảnh vải đen cũng vô cùng anh tuấn.
Trong lúc nhất thời, giọng điệu của hán tử hơi cứng lại, hắn ta không ngờ đối phương lại là một người mù thật.
Hắn ta lập tức có cảm giác hình như vừa nãy mình hơi quá đáng, nhưng hắn ta lại sĩ diện nói.
“Mù thì cũng đã mù rồi, còn đeo vải che làm gì!”
“Sợ người ta thấy ngươi còn che nó, lão tử què chân chưa bao giờ che nhá.”
Lý Tuấn Huy sửng sốt, thậm chí hắn còn hơi đồng tình với những lời mà hán tử nói.
Hắn dứt khoát tháo miếng vải che mắt xuống ngay trước mặt nam tử, lộ ra một đôi mắt trắng.
Nhìn chằm chằm vào nam nhân rồi cười.
Hán tử bị hân nhìn chằm chằm thì hơi hoảng, bước nhanh lách người tránh đi, vừa đi vừa lầm bầm: “Làm ông đây giật cả mình.”
Nhưng hán tử cũng không thể không nói, mắt của Lý Tuấn Huy thật sự rất đẹp.
Đôi mắt hồ li hoa đào, nếu không bị như vậy, có khi sẽ mê đảo rất nhiều nữ tử thế gian.
Còn Lý Tuấn Huy, lúc này tâm trạng của hân lại có biến đổi nhỏ.
Hắn cảm thấy nam nhân què chân phải này nói năng lời thô nhưng lý không ấu.
Trầm ngâm một lát, chàng thiếu niên khom lưng hành lễ với bóng lưng đã đi xa của nam nhân rồi nói: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”
Nhưng ai ngờ nam nhân giống như không nghe thấy vậy, hắn ta nói: “Tiền bối cái gì mà tiền bối, ta là một phế vật.”
“Xem nhiều Sơn Thủy chí dưới núi à? Gặp một người quét rác cũng tưởng là tuyệt thế cao nhân hả?”
“Ngươi không chỉ mù, có khi não ngươi cũng không thông minh lắm đâu.”
Nghe vậy, Lý Tuấn Huy cũng chỉ cười cười, đối với chuyện người đàn ông có phải là tiền bổi hay không, hắn thấy hoàn toàn không quan trọng.
Hắn đang cảm ơn một câu nói tùy ý của đối phương đã gỡ giải một vài khúc mắc trong lòng hắn.
Thế nhưng đúng lúc này, phía sau có người nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông thế là không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Lão Cao này cũng thật là…. tính khí vừa thối vừa quái!”
Lý Tuấn Huy động lỗ tai, quay đầu nhìn sang đệ tử kia rồi khẽ hỏi: “Sư huynh biết người kia là ai à?”
“A!”
Người thanh niên hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó lập tức khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi, ta không hề có ý chế nhạo ngươi, thật sự là… có hơi đột ngột.”
Lý Tuấn Huy cười cười, hắn nhún vai rồi nói: “Không sao, sư huynh lễ trọng rồi.”
Người thanh niên mỉm cười, sau khi nhìn trang phục tông môn hắn đang mặc, người thanh niên hiểu ra.
“Sư đệ là đệ tử của đỉnh Thiên Lôi, Lý Tuấn Huy đúng không?”
Thấy chàng thiếu niên không phủ nhận, người thanh niên tiếp tục nói: “Người kia tên là Cao Khải Văn, từng… ay ya, không nói nữa.”
“Tóm lại đừng chọc vào hắn ta là được, nếu không hắn ta có thể đuối ngươi chạy ba vòng trong Tông đấy!”
Sau khi người đó đi, Lý Tuấn Huy cũng lắc đầu, không nghĩ về hán tử què chân kia nữa.
Nhưng trong lòng hắn thầm nói: “Biết sớm đã mắng hắn hai câu rồi, ta còn tưởng hắn là cao nhân ấn thế trong tông môn cơ.”
“Bị mắng không một trận, ta còn chưa đáp trả đâu! Lỗ rồi!”
“A… hay là đánh bại hắn ta nhỉ?”
Mải nghĩ đến những cái này, ngẩng đầu lên hắn đã đi vào bên trong Tàng Thư Các rồi.
Đang định đi vào bên trong, bỗng nhiên hắn phát hiện sau lưng có người túm vào quan tài kiếm của hắn.
Gần như phản ứng theo bản năng, Lý Tuấn Huy cong đùi phải lên đá ra!
Bốp!
Một tiếng thanh thúy thanh lên.
Lý Tuấn Huy chỉ có cảm giác lòng bàn chân của như bị búa tạ đập qua vậy, đố xuống bất ngờ!
Lý Tuấn Huy cố nén cơn đau ở lòng bàn chân, mượn thế lấy eo làm trung tâm quay người lại!
Chân trái thình lình đá ra mạnh như cái búa lớn!
Lý Tuấn Huy xoay tròn trên không trung, cuối cùng hắn đã nhìn rõ người phía sau là ai.
Một ông lão tóc bạc mặt mũi hồng hào đang để tay ra sau lưng cười híp mắt nhìn hắn.
Chân trái của Lý Tuấn Huy vốn đang rơi xuống vẫn chưa có thu về, mà hạ xuống với lực đạo hung mãnh hơn!
Ầm!
Ông lão chỉ khẽ nâng tay phải lên đã nhẹ nhàng hóa giải được thế công của Lý Tuấn Huy, hơn nữa còn thuận thế đưa hắn ra ngoài một trượng.
Thân hình Lý Tuấn Huy ở không trung mạnh mẽ xoay chuyển, một tay chống sàn lộn ngược ra sau một cái xinh đẹp rồi vững vàng tiếp đất.
Ông lão mặc bộ áo bào trắng, thân hình hơi mập, mắt nhỏ, mũi củ tỏi, bên hông treo một cái hồ lô rượu màu vàng trông cũng dùng nhiều năm rồi.
ông lão chắp hai tay ra sau lưng cười tủm tỉm nhìn Lý Tuấn Huy, và cũng không nói gì.
Đột nhiên, Lý Tuấn Huy chỉ vào cái áo bào trắng nhăn nhúm ông lão đang mặc rồi nhẹ giọng nói: “Y phục như này mới thoải mái.”
Ánh mắt ông lão tóc trắng sáng ngời, ông ta ôm lấy Lý Tuấn Huy rồi nói: “Tiểu tử, ngưoi cũng vậy à?”
Lý Tuấn Huy sờ sờ mũi nói: “Trước đây lúc làm ăn mày ta cảm thấy quần áo nhăn nhó mới mềm mại, đáng tiếc chỉ từng mặc một bộ.”
Nói xong, Lý Tuấn Huy nhìn áo bào trắng tông môn mới tinh mà mình đang mặc, rồi nói: “Mặc bộ này đến mức giống bộ trước đây của ta không biết phải mất bao lâu.”
Ông lão trợn tròn mắt nói: “Thế thì mặc y phục của mình là được mà.”
Sau đó ông lão khẽ cười nói: “Tiểu tử, ngươi đánh bộ Đoái Thể căn bản tốt thật đâỳ!”
“Ngay cả ta cũng muốn biết tên nhóc ngươi đã luyện như thế nào mà được như thế này vậy.”
“Lão phu tên là Lăng Đạo Ngôn, ngươi gọi ta là Lăng lão là được rồi.”
Lý Tuấn Huy ngoan ngoãn khom lưng hành lễ: “Đệ tử Lý Tuấn Huy, ra mắt Lăng lão.”
Hiến nhiên là Lăng Đạo Ngôn rất vừa ý với
chàng thiếu niên trước mặt đây, hơn nữa một cước vừa nãy của tiểu tử đó không hề giữ sức tí nào, lực đạo rất khỏe.
Ông lão nhẹ giọng nói: “Tiếu tử ngươi chính là cái người mới thức tỉnh Thánh Phẩm Linh Căn gần đây đấy hả?”
“Dạo này ngươi nổi như cồn trong tông môn nhỉ.”
Lý Tuấn Huy nhún vai nói: “Ta không cần cái hư danh đó, cây to đón gió cả, bây giờ nâng ta lên càng cao, có khi một lúc nào đấy có thể làm ta ngã chết.”
Lăng Đạo Ngôn khẽ gật đầu, ông ta cảm thấy tiểu tử này rất tỉnh táo.
Ông ta chỉ vào chiếc cầu thang ở bên cạnh rồi nói, đừng tìm ở tầng một nữa.
Lục Khang Niên đã đánh tiếng với ta rồi, trường hợp đặc biệt cho ngươi cơ hội vào tầng ba một lần đấy!
Lý Tuấn Huy mừng rỡ, khom lưng hành lễ sau đó đi lên tầng ba.
Còn Lăng Đạo Ngôn thì ngồi trên xích đu ở cửa Tàng Thư Các rồi nhắm mắt mỉm cười nói: “Đại Hạ Kiếm Tông có một mầm non tốt rồi.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 24 Hán tử què, người trông các"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

trở về trước lúc vợ con mất
Nghịch thế: Trở về trước lúc vợ con mất
Tháng 1 30, 2024
Thần Y Toàn Năng bìa
Thần Y Toàn Năng
Tháng 3 24, 2024
thiên địa chí công
Thiên Địa Chí Công
Tháng 1 30, 2024
MA tôn bất diệt
Ma tôn bất diệt
Tháng 1 24, 2024
Tags:
#Phục thù, #Tu luyện
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com